Anh đưa tay ôm lấy thân hình bé nhỏ vào lòng. Ánh mắt Thiên Vũ nhìn cô mà cảm thấy tội lỗi. Khi nãy có phải anh đã mạnh tay quá không?
" Xin lỗi Nhã Kỳ. "
Cô nằm gọn trong vòng tay anh mà ngủ. Thiên Vũ bước lên xe, tay vẫn ôm cô không buông.
- Trương Hân, lập tức trở lại băng.
- Không về dinh thự Dương gia sao thiếu gia?
- Lăng Minh Hạ đã phát giác được chuyện ta giả ngốc trong suốt thời gian qua. Về băng rồi nói tiếp.
- Vâng.
Trương Hân xé đi lớp mặt nạ rồi lập tức phóng xe về băng. Ở phía Dương gia, ngôi nhà vốn bình yên hiện tại đang lục đục vô cùng. Dương Thiên Bảo khó chịu ngồi trên ghế sofa nhìn sấp tài liệu cùng hình ảnh của anh đang đặt trên bàn.
- Không ngờ rằng nó lại giả ngốc trong suốt ngần ấy thời gian mà ta không hề hay biết.
Lăng Minh Hạ đưa tay vò nát cuộn giấy đang cầm. Đó chính là giấy khám của anh khi được đưa sang Mỹ chữa trị cùng các liệu trình vô cùng chi tiết. Vậy là trong suốt thời gian vừa qua anh không phải là một tên ngốc như họ đã tưởng.
- Tại sao ta lại sơ ý như vậy?
Người làm bên cạnh đều sợ hãi không ai dám lại gần bởi lẽ họ biết rằng nếu bây giờ đụng đến hai mẹ con nhà này thì chỉ có chết. Dương lão gia vẫn đang ở công ty để dự buổi họp lớn mang tính trọng đại của tập đoàn. Bên ngoài, một chiếc xe aston martin sang trọng dừng trước cổng nhà họ. Một người đàn ông mặc vest đen lịch sự đi vào. Theo sau hắn là một cô gái với thân hình nóng bỏng cùng vòng một đẫy đà. Cuối cùng là hai tên xăm trổ áo ba lỗ đeo kính râm cũng đi theo họ vào.
Nhìn thấy người đàn ông kia Lăng Minh Hạ lập tức vứt cuộn giấy trên tay xuống rồi trở lại với vẻ điềm tĩnh. Dương Thiên Bảo theo phản xạ cũng nhìn ra ngoài cửa. Người đàn ông kia đi vào, ngồi xuống ghế sofa đối diện Lăng Minh Hạ.
- Ta đã cho người đi lục soát tìm thằng nhãi con đó rồi. Nhưng ta thật không hiểu sống chung với nó bao nhiêu năm như vậy mà Lăng phu nhân không hề phát giác được chuyện nó giả ngu sao?
Ông ta lấy ra một điếu xì gà rồi châm thuốc rít từng hơi rồi phả ra đợt khí ấm nóng. Cái mùi hương của điếu xì gà này không hề dễ chịu một chút nào. Nó như mùi dỉ xét lâu ngày khiến Lăng Minh Hạ không kìm được mà nhíu mày.
- Vứt cái thứ hôi thối trên miệng ông xuống, Tử Tần.
- Haha, Lăng phu nhân sao lại dễ mất kiểm soát như vậy chứ?
Tử Tần cười lớn rồi đưa ánh mắt trêu ghẹo qua nhìn bà ta. Lăng Minh Hạ không nói gì trực tiếp đứng dậy đưa tay rút điếu xì gà của ông ta ra rồi ném ra ngoài.
- Lăng Tử Tần, hãy nên biết rằng lúc nào là lúc đùa lúc nào là lúc phải nghiêm túc.
Ánh mắt bà ta hằn rõ từng tia máu. Con thú dữ này thực sự khác xa với cái vẻ đoan trang thường ngày mà bà ta xây dựng. Tất cả người làm trong Dương gia đều là một tay Lăng Minh Hạ chọn và không ít người là tay sai dưới trướng của Lăng gia.
- Được rồi được rồi, không đùa với bà nữa.
Ông ta cố ý lùi về phía sau dơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng. Lăng Minh Hạ liền ngồi xuống ghế khoanh tay trước ngực khó chịu hỏi.
- Thằng oắt con đó nó đang ở đâu rồi?
- Cái này phải hỏi Lăng phu nhân chứ? Chính bà đã để Dương Thiên Vũ ra ngoài mà?
Bà ta như nhớ lại điều gì đó. Đúng rồi, anh về giỗ cha vợ cùng với Nhã Kỳ. Hôm đó cô có xin phép bà ta được trở về thăm mộ cha. Vì không thấy có điều gì bất thường nên bà ta cũng gật đầu đồng ý.
- Lý Nhã Kỳ, chẳng lẽ cô ta là người của nó sao?
Lăng Minh Hạ gằn từng chữ một. Bà ta không thể ngờ rằng một ngày lại bị chính người mà bản thân mua về phản bội. Đang dự tính rằng sau khi hai người cưới và Nhã Kỳ nhận được sự tin tưởng của anh thì bà ta mới đưa ra điệu kiện. Vậy mà bây giờ chuyện đã thành như này rồi.
- Này, nếu như không phải tôi vô tình tìm được bệnh án của thằng đó trong cái đống hồ sơ cũ nát ở nhà kho thì chắc có lẽ bây giờ bà Hạ đây vẫn bị Dương Thiên Vũ dắt mũi, đúng không?
Tử Tần vắt chéo chân thoải mái cầm cuộn giấy đã bị Lăng Minh Hạ vò nát lên xem. Trong đó là tất cả những gì ông ta tìm thấy được. Chẳng là hôm đó bệnh viện tổng dọn dẹp một lần. Những hồ sơ bệnh án đều được xem lại. Vô tình hồ sơ của Dương Thiên Vũ cũng được tìm thấy. Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, hồ sơ bệnh án của anh đến được tay Lăng Minh Hạ.
- Tốt nhất ông nên tìm ra nó sớm. Ta nghi ngờ rằng nó còn có thế lực đằng sau.
Trong một căn phòng với hai tông màu chủ đạo là đen và trắng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi ngồi bên cạnh. Thiên Vũ đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ trước mắt. Anh im lặng nhìn cô trong lòng là biết bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh.
“ Nếu như bây giờ em biết Dương Thiên Vũ người chồng ngốc nghếch của em không hề ngốc thì em có còn muốn ở bên cạnh anh không? “
Khi nãy ở nghĩa trang anh có điện thoại của bên dưới báo về. Lăng Minh Hạ biết chuyện anh giả ngốc nên đã cho người đi truy bắt. Bà ta cũng ranh ma thật đấy vậy mà lại biết chuyện anh giả ngốc.
“ Cốc cốc cốc. “
Tiếng gõ cửa làm anh giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
- Thiếu gia.
Là Bách Hào, một người thân cận bên anh. Cậu ta đi theo anh từ lúc anh sang Mỹ chữa trị cho đến bây giờ. Bởi vậy nên tất cả những việc to nhỏ của băng Feniks đều do một tay Bách Hào chủ trì khi anh đi vắng. Thiên Vũ lưu luyến nhìn cô rồi tắt đèn đi ra ngoài. Đợi khi cô tỉnh lại vẫn nên cho cô một lời giải thích.
- Phía Dương Thiên Vũ có động tĩnh gì chưa?
- Họ đang ráo riết cho người đi tìm thiếu gia. Ở trên các quốc lộ cùng đường lớn bây giờ đều là xe của Safia cùng thuộc hạ của hắn đi tìm thiếu gia.
Anh gật đầu như đã hiểu ý. Băng Feniks nằm ở dưới lòng đất được ngụy tạo bằng một căn nhà nhỏ. Vì cậy nên ở đây rất an toàn. Nhưng trốn mãi ở đây cũng không phải là cách hay. Cha anh sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện anh bỏ đi còn Lăng Minh Hạ nhất định sẽ tìm một cái lí do trời ơi đất hỡi nào đó để biện minh cho sự biến mất của anh. Nhưng nhất định lí do đó sẽ chia rẽ anh và ba.
Ngồi trong phòng làm việc, anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Đúng như anh nghĩ ngày này nhất định sẽ tới. Không sớm thì muộn nhưng nhất định sẽ tới. Mọi chuyện đều đã lường trước được nhưng điều anh không thể nắm bắt trong tay chính là việc anh sẽ cưới cô. Bây giờ có cô rồi anh sẽ phải làm gì đây? Tiếp tục giả ngốc để lừa cô hay nói ra tất cả mọi việc.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân đã tỉnh lại rồi ạ.
Đúng là chuyện mình nghĩ thì nhất định nó sẽ tới. Vừa nghĩ tới cô là co liền tỉnh lại. Anh mỉm cười gật đầu rồi đứng lên. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chớp mắt một cái anh lại cuốn cô vào trong vòng xoáy của anh và Dương Thiên Bảo. Bước trên hành lang dài của căn nhà anh vẫn nghe văng vẳng đâu đây tiếng của cô. Ánh mắt anh trùng xuống, đi đến cánh cửa phòng cô rồi bước vào.
- Đừng… đừng qua đây.
Nghe thấy có động tĩnh, Nhã Kỳ liền cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên rồi chĩa thẳng về phía cửa phòng. Nhưng khi vừa nhìn thấy người vào là anh thì cô liền buông dao xuống chạy lại ôm lấy Thiên Vũ.
- Thiên Vũ, Thiên Vũ.
Cô ôm chặt anh như sợ anh rời xa. Thiên Vũ đưa tay lên dịu dàng xoa đầu cô. Hành động này khiến cho Nhã Kỳ hơi ngờ ngợ. Cô buông tay ra, nhìn vào mắt anh.
- Vũ, chúng ta đang ở đâu vậy?
- Nhã Kỳ, em nghe anh nói.