Nhã Kỳ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Con đường tới mộ của cha cô cũng không xa, chỉ cách nhà cũ của cô chừng khoảng năm trăm mét. Năm nào đến ngày giỗ của cha cô cũng là người thắp hương, dọn dẹp mộ. Mẹ cô và Như Tâm thì chẳng bao giờ thấy mặt đâu. Có lẽ cũng vì thế mà hai người họ sớm đã coi ngày giỗ của cha cô là một ngày bình thường. Chiếc xe dừng ở một nghĩa trang cũ. Nơi đây ít có người lui tới và cũng chẳng mấy khi được dọn dẹp đàng hoàng. Những ngôi mộ xếp lộn xộn cái thì nghiêng cái thì thẳng. Chẳng thấy cái nào là vào hàng vào lối.
- Chúng ta đi xuống thôi.
Cô quay sang nhắc nhở anh rồi mở cửa xe đi ra ngoài. Trên tay cô là bó hoa hướng dương đã mua trên đường tới đây. Cha cô rất thích hoa hướng dương vì vậy nên lúc nào tới ngày giỗ của ông cô cũng sẽ chuẩn bị một bó hoa hướng dương lớn. Thiên Vũ đi theo sau cô, lần theo cái lối mòn đến mộ cha cô. Lối đi ở đây rất hẹp, không phải là vì nó vốn dĩ như vậy mà là vì người ta thường đập đi một góc để xây mộ. Những người thiếu ít diện tích thì lấy ít còn thiếu nhiều thì đục cả mảng ra để xây. Chính quyền ở đây cũng chẳng để tâm tới nên mặc họ muốn làm gì thì làm.
Hai bên đường là cây cỏ mọc um tùm, có cây còn cao quá eo vút lên trên tận đỉnh đầu. Những ngôi mộ ở đây đều là của những gia đình không mấy khá giả. Và cha cô khi mấy đi cũng vậy. Mẹ cô tiếc tiền nên không đem ông ra nghĩa trang lớn của thành phố mà xây một cái nhỏ chen chúc trong đám mộ lớn ở đây. Khi đó cô cũng chẳng có điều kiện như bây giờ, tiền đi làm về đều hai tay dâng cho mẹ hết. Vậy nên nếu bây giờ cho cô một mong muốn thì cô muốn rời mộ cha đi lên nghĩa trang thành phố để ông có thể yên nghỉ ở một nơi tốt đẹp hơn.
Đi qua hai con đường mòn lấp đất là đến được mộ của cha cô. Ngôi mộ khá nhỏ nằm gọn trong một góc khuất. Xung quanh là cây cỏ mọc không nhìn thấy di ảnh của cha. Nhã Kỳ nhẹ nhàng rẽ lối đi vào rồi đặt bó hoa lên trước mộ ông. Cô quay lại lấy hương trên tay anh rồi thắp cho cha.
- Con gái lại đến rồi đây. Cha có nhớ con không? Còn con thì nhớ cha lắm. Từ ngày cha mất con gái đều phải sống cảnh đơn độc bị mẹ và em giày xéo. Nhưng ba biết không con gái không hề phản kháng. Con chịu đựng tất cả cũng chỉ vì muốn ba vui.
Ánh mắt cô đượm buồn nhìn lên di ảnh của ông. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô muốn nói ra hết lòng mình. Biết bao nhiêu uất ức trong suốt những năm qua như tuôn trào hoá thành nước mắt.
- Cha... con gái... con gái đã giữ lời hứa với cha rồi. Người ở trên đó có thấy vui không?
Giọng cô run run đưa tay lên chạm vào bia mộ trước mắt. Ngày trước khi cha còn sống ông rất yêu thương cô luôn chiều chuộng cô và dành cho cô những thứ tốt đẹp nhất. Khi ông biết mẹ cô ngoại tình và mang thai Như Tâm ông không trách mắng bà. Ông tự trách bản thân không đủ tốt, không đủ điều kiện để cho bà một cuộc sống tốt đẹp nhất.
" Nhã Kỳ, con đừng hận mẹ con. Bà ấy có nỗi khổ riêng, là ta không tốt với bà ấy. Sau này nếu như ta không còn trên đời nữa con hãy nhớ rằng phải luôn đối xử tốt với bà ấy để bù đắp lại những gì ta còn nợ bà ấy. Em con không có lỗi, lỗi là ở bản thân người cha này. "
Lời nói của ông như vọng lại bên tai cô. Rồi trước mắt cô là hình ảnh của cha trước khi qua đời. Cả người ông lạnh toát, tay run run nắm lấy tay cô. Giọng ông yếu dần nhưng đến cuối cùng vẫn là nghĩ tới mẹ và em cô. Ông dùng hơi thở cuối cùng để nói với cô từng lời từng chữ. Câu nói ấy như in hằn trong tâm trí cô chẳng thể nào xoá bỏ.
" Hứa với ta nhất định phải đối xử thật tốt với mẹ và em con. Không được oán hận hai người họ. Như vậy ta mới có thể yên lòng. "
" Con hứa... con hứa. "
Lúc ông trút hơi thở cuối cùng cũng là lúc mẹ cô nằm trong bệnh viện. Ngày tổ chức tang lễ cho ông bà ta không đến vì phải ở trong bệnh viện để thực hiện ca sinh mổ. Cô ngồi trước di ảnh của ông nghẹn ngào chẳng biết nên nói gì. Ngày mai là sinh nhật của Như Tâm nên mẹ cô cũng chẳng đoái hoài gì tới ngày giỗ của cha. Bà ta chỉ một mực quan tâm đến việc phải làm sao để tổ chức sinh nhật cho em cô thật long trọng.
- Nhã Kỳ, nếu em còn ngồi như vậy nữa thì chân sẽ rất tê, mau đứng dậy đi.
Anh đi tới đặt nhẹ tay lên vai cô. Khoảnh khắc anh chạm vào người cô làm cô cảm thấy ấm áp đến lạ. Cô đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn bia mộ rồi kéo tay anh đến bên cạnh.
- Đây là Thiên Vũ, chồng của con. Ngày vui của con gái cha không thể tới dự nên hôm nay con dẫn theo anh ấy đến để ra mắt. Ba nhìn nhìn xem, có phải anh ấy rất đẹp không?
Bức di ảnh trên mộ vẫn mỉm cười nhìn cô. Nhã Kỳ im lặng trong chốc lát, nước mắt vẫn cứ lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp. Thiên Vũ bên cạnh đau lòng vô cùng. Anh không biết tại sao khi nhìn thấy cô như vậy anh lại muốn ôm cô thật chặt mà lau đi giọt nước mắt mặn chát kia.
- Thiên Vũ, anh tới chào ba đi.
Cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Nhã Kỳ ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, khoé mắt vẫn còn ngấn lệ. Thiên Vũ gật đầu rồi bước đến trước mộ.
- Con là Dương Thiên Vũ chồng của Nhã Kỳ. Hôm nay con đến đây muốn thắp hương cho người và cũng để gặp mặt đấng sinh thành của cô ấy.
Anh rút một một thẻ hương ra rồi thắp cho ông. Không nhờ rằng chính cha cô lại là nguyên nhân khiến cô không phản kháng lại sự chà đạp của Ánh Nguyệt và Như Tâm.
" Cha yên tâm sau này nhất định con sẽ thay cha bảo vệ Nhã Kỳ. "
Gió nhẹ xào xạc thổi qua mái tóc mềm mượt của cô. Thu lại đến với biết bao nỗi nhớ nhung. Người ta nói mùa thu là mùa chia xa. Có lẽ đúng là như vậy.
Sau khi đã thắp hương xong cho ông cô bắt tay vào việc dọn mộ. Xung quanh mộ là cỏ may và cỏ tranh mọc dài đến eo. Phía dưới còn có các loại cỏ khác nhỏ nhỏ bám lấy mộ.
Vì đã quá quen với việc này nên cô nhanh chóng dọn dẹp xong chỉ trong một ít thời gian. Cỏ được xếp chồng lên nhau rồi mang ra xe rác gần đó. Ngôi mộ sau khi được dọn dẹp nhìn thoáng hơn rất nhiều. Nén nhang cô thắp cho ông cũng đã tàn. Một ngày trôi qua như vậy là quá đủ đối với cô. Cô không còn mong cầu điều gì nữa.
- Vũ, chúng ta về thôi.
- Được.
Anh đợi cô đi ra trước rồi mới theo sau. Nhã Kỳ trong lòng lưu luyến nhìn lại bia mộ lạnh toát của ông. Có lẽ bây giờ ông cũng phần nào an tâm. Cô đã có cuộc sống mới, Như Tâm cũng có được thứ mình mong muốn. Mẹ của cô cũng không phải lo nghĩ gì.
" Cha, con về đây. "
Nhã Kỳ buông bỏ tất cả, bây giờ cô cũng hoàn toàn không còn nặng lòng về điều gì. Cuộc sống của cô bây giờ đang rất tốt. Cô có anh, có một gia đình nhà chồng luôn quan tâm cô. Cuộc sống cứ bình yên như vậy chẳng phải là tốt hơn sao.
- Chú...
" Bộp. "
Trước mắt Nhã Kỳ là một mảng đen tối. Đầu cô sao lại đau nhức đến thế này? Một khoảng không bỗng chốc bao trùm lấy tâm trí cô.