Sau bữa tối, hai người trở về phòng,
tắm rửa rồi mặc đồ ngủ ngồi hóng gió
ngoài ban công.
Ánh trăng đêm nay vô cùng đẹp đế,
bầu trời lấp lánh ánh sao, gió đêm nhè
nhẹ thổi, vô cùng dễ chịu khoan khoái.
Lục Triều Dương bưng hai ly rượu vang
đến, ngồi xuống bên cạnh cô, khế hỏi:
“Đang nghĩ gì vậy?”
Đường Ngọc Sở lắc đầu, khẽ cười,
giọng nói như tiếng chuông gió văng
vắng: “Đang nghĩ là hạnh phúc hiện giờ
này của em có phải đang mơ hay không,
có đôi khi em có cảm giác không chân
thực”
“Không chân thực sao?”
Lục Triều Dương nhấp một ngụm rượu
vang, tiến lại gần cô, vòng tay qua, nhanh
như chớp mà hôn lên môi cô.
Một chất lỏng hơi ngọt lại hơi chát
nhanh chóng lướt qua đầu lưỡi cô rồi tràn
xuống cổ họng, Đường Ngọc Sở vội vàng
nuốt xuống, cảm nhận hương vị rượu vang
nồng đậm từ từ lan ra trong khoang
miệng.
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, đầu
lưỡi trực tiếp xâm nhập vào, hung hăng
thưởng thức hương vị ngọt ngào nơi
miệng cô.
Đường Ngọc Sở nhanh chóng bình tĩnh
lại, vươn hai tay ôm chặt lấy cổ anh, đáp lạ
nụ hôn cuồng nhiệt của anh, môi cùng
lưỡi quyện vào nhau, cơ thể hai người dán
sát lại gần không còn chút khe hở.
Không biết là bao lâu sau, hơi thở của
hai người trở nên gấp gáp, lúc này Lục
Triều Dương mới buông cô ra, trâm giọng
thì thầm bên tai cô: “Giờ còn thấy không
chân thực nữa không?”
Cảm nhận được hơi thở nóng bóng
của anh đang phảng phất trên da thịt
mình, Đường Ngọc Sở đỏ mặt lắc đầu:
“Quá chân thực rồi, không ngờ rượu vang
còn có thể uống theo cách này”
Hiện giờ khoang miệng cô tràn ngập
mùi vị rượu vang, ngọt ngào khiến người
ta chìm đắm.
“Giờ thì biết rồi đấy, chi bằng, thêm
một lần nữa nhé?”
Lục Triều Dương khế thì thầm, ánh mắt
dịu dàng như tia nắng sớm mai khiến
người không khỏi thất thần.
Đường Ngọc Sở ngây ngốc gật đầu,
Lục Triều Dương khẽ cười, một hồi chiếm
đoạt cuồng loạn nữa lại ập đến, cuối cùng,
cổ áo anh nới rộng ra hai cúc, còn quần
áo ngủ trên người cô suýt chút nữa thì rơi
xuống, mùi vị tình ái thấm đẫm xung
quang.
Vào thời khắc mấu chốt, Đường Ngọc
Sở như bừng tỉnh, vội vàng dừng lại, cô
dựa vào lòng anh thở hổn hển, trái tim đập
loạn nhịp.
Khi hai người gân như bình tĩnh lại
được rồi, đôi tay bé nhỏ của Đường Ngọc
Sở liên vuốt ve trước ngực anh, nói với Lục
Triều Giọng bằng một giọng điệu ấm ức:
“Em phải đi công tác mấy ngày”
Lục Triều Dương kéo cô ra khỏi lòng
mình, cau mày hỏi: “Sao lại đột xuất như
thê?”
“Công ty cảm thấy đánh giá gân đây
không được tốt cho lắm nên muốn em đi
qua đó phôi hợp diên trò với Cố Ngọc
Lam, bày ra cảnh tượng quan hệ hòa hợp”
Đường Ngọc Sở bĩu môi, nghe giọng
điệu dường như rất không hài lòng.
Lúc đổi mặt nói chuyện với Lina ở
công ty, cô tỏ ra rất thoải mái nhưng trước
mặt Lục Triều Dương, có hoàn toàn có thể
bày tỏ suy nghĩ tận sâu trong lòng mình
ra.
Cách công ty xử lí chuyện này thực sự
rất bất công, nếu nói không ấm ức thì
chính là đang nói dối.
“Có cần anh ra tay không?”
Ánh mắt Lục Triều Dương có chút u
ám.
Đối với anh, bất kể lă tập đoàn Kỷ thị
hay là Thời Thuy, anh hoàn toàn có thể
ghìm chết bọn họ như ghìm chết một con
kiến, mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Đường Ngọc Sở không muốn
anh nhúng tay vào, hiện giờ cô bị đối xử
bất công như vậy, anh đau lòng chết đi
được.
Cô vợ bé nhỏ của anh, ngay cả anh
cũng không nỡ để cô chịu ấm ức, vậy mà
đám sâu bọ này lại dám đối xử với cô như
vậy!
“Không cần, em có thể đối phó được,
cơ mà lần này không biết là đi mấy ngày,
vậy thì không được gặp anh rồi”
Đường Ngọc Sở lắc đầu, từ trong lòng
anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương
giống như chú mèo con bị vứt bỏ khiến
người ta thương xót.
Lục Triều Dương nghe thấy vậy, trong
lòng liền rung động mãnh liệt, ánh mắt
anh trở nên dịu dàng: “Sẽ nhớ anh à?”
“Sẽ, có anh ở bên, em luôn thấy yên
tâm hơn”
Cô gật đầu, vươn hai tay ôm lấy eo
anh, dụi dụi đầu vào trong lòng anh.
Dường như cô đã dần quen với những
ngày tháng có anh bên cạnh mất rồi!
Trái tim Lục Triều Dương như bỗng tan
chảy thành từng mảnh, không khỏi cúi
đầu hôn cô: “Em thế này thật sự khiến anh
không kìm được mà ăn em”
Nháy mắt, hai ngày liền trôi qua, sáng
sớm, Đường Ngọc Sở kéo theo vali đã
chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị đi ra sân bay tụ
họp với Cố Ngọc Lam.
Trước khi ra khỏi cửa, Đường Ngọc Sở
quyến luyến ôm lấy Lục Triều Dương: “Em
đi đây”
“Ừm, lát nữa gặp” Lục Triều Dương
mím môi cười.
Đường Ngọc Sở không để ý xem anh
nói gì, tạm biệt xong liền đi thẳng đến sân
bay.
Khoảng 40 phút sau, Đường Ngọc Sở
tới sân bay gặp Cố Ngọc Lam, người phụ
nữ này mặc chiếc váy đắt tiền của Chanel,
tay xách theo túi hàng hiệu của Hermes,
trên mặt đeo một chiếc kính râm cỡ lớn.
Người đại diện cùng trợ lí của cô ta thì
đi phía sau xách hành lí cho cô ta, dáng vẻ
này còn khoa trương chói mät hơn cả đại
minh tỉnh.
Thấy Đường Ngọc Sở đến, Tiểu Ngải,
người đại diện của Cố Ngọc Lam liền lập
tức chế nhạo: “Đường Ngọc Sở, cô cũng
danh giá quá, rõ ràng là đến làm nền, vậy
mà lại đến muộn”
“Ai bät cô đợi đâu, gấp gáp cái gì, cùng
lắm là mấy người đi trước”
Đường Ngọc Sở bĩu môi, không hề
khách sáo đáp trả.
Tiểu Ngải biến sắc, đang định nổi điên
lên thì Cố Ngọc Lam liền ngăn cô ta lại,
nhìn Đường Ngọc Sở rồi nói: “Đường Ngọc
Sở, đừng tưởng ở bên ngoài thì tôi không
trị được cô, lần này đi chụp hình quảng
cáo, cô đến đây để phối hợp với tôi, nên
tốt nhất là cô nên nghe lời, bằng không, tôi
sẽ ngay lập tức gọi điện tố cáo với công
ty”