“Cô cũng không thoát khỏi liên quan.”
Trước khi Bùi Hằng Phúc cúp điện thoại đã nói vậy, Đường Ngọc Sở không muốn tranh cãi nên cúp máy.
Thật ra lúc cô nghe Ninh Huyên Huyên mất tích thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là chuyện này tuyệt đối liên quan đến Cố Ngọc Lam.
Mà hiện tại cô hoàn toàn có thể chắc chắn Ninh Huyên Huyên mất tích là do Cố Ngọc Lam làm.
Cố Ngọc Lam đã bắt cóc Ninh Huyên Huyên, sau đó vu oan cho cô, muốn Bùi Hằng Phúc và nhà họ Bùi tới tìm cô gây phiền phức.
Quả nhiên một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng Cố Ngọc Lam đã suy tính sai rồi, Đường Ngọc Sở không phải là đồ ngốc, sao không nhìn ra sự kỳ lạ trong đó chứ?
Ninh Huyên Huyên mất tích vốn không hề liên quan đến cô, hiện tại Cố Ngọc Lam làm như vậy, cô có thể bị cuốn vào chuyện này.
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ cong môi, có phải cô có nên đi chùa xin lá bùa đề phòng tiểu nhân hay không.
…
Vào buổi tối, Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương đang ăn cơm, thím Ngô đột nhiên hoang mang chạy vào.
“Cậu chủ, mợ chủ, có cảnh sát tới.”
Cảnh sát?
Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương nhìn nhau, sau đó đặt đũa xuống, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ăn xem chuyện gì xảy ra.
Hai người vừa ra khỏi phòng ăn thì thấy khoảng mười cảnh sát đứng trong phòng khách, cảnh sát đứng đầu thấy bọn họ thì đi tới đón, đưa ra thẻ cảnh sát của mình: “Xin lỗi đã quấy rầy, tôi là đội trưởng đội hình sự tên là Hứa Mãnh, tôi chỉ muốn hỏi cô Đường một số vấn đề về chuyện Ninh Huyên Huyên mất tích mà thôi.”
Quả nhiên bởi vì chuyện của Ninh Huyên Huyên.
Vẻ mặt Lục Triều Dương lạnh băng nhìn Hứa Mãnh trước mắt: “Cấp trên không nói cho mấy người biết người nào nên điều tra, người nào không nên điều tra sao?”
Hứa Mãnh cười: “Anh là anh Lục, Lục Triều Dương đúng không?”
Lục Triều Dương hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng cho nên rất ít người nhìn thấy ngoại hình của anh, nhưng cảnh sát này lại nhận ra anh, điều này làm cho Lục Triều Dương hơi nhíu mày lại, ánh mắt nhìn Hứa Mãnh đột nhiên thêm sự tìm tòi nghiên cứu.
Đường Ngọc Sở cũng kinh ngạc, nếu cấp trên của sở cảnh sát biết Triều Dương thì rất nình thường, nhưng một cảnh sát cũng biết anh thì mới làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Hứa Mãnh tiếp tục nói: “Anh Lục, tôi biết thân phận của anh nhưng tôi hy vọng anh có thể phối hợp với cảnh sát, chúng tôi chỉ muốn hỏi vợ anh một chút vấn đề mà thôi.”
Má ơi, anh ta cũng biết cô là vợ của Triều Dương.
Rốt cuộc cảnh sát này có lý lịch thế nào?
Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn sắc mặt Lục Triều Dương ngày càng trầm xuống, đôi mắt đen sâu thẳm làm cho người khác không nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Nhưng cô nghĩ có lẽ anh cũng kinh ngạc giống như mình.
Hứa Mãnh thật sự chỉ hỏi quan hệ của cô và Ninh Huyên Huyên, sau khi anh ta hỏi xong thì cười nói: “Bà Lục, cảm ơn cô đã phối hợp.”
Đường Ngọc Sở thu lại nụ cười: “Không cần cảm ơn, đây là nghĩa vụ của mỗi công dân.”
Hứa Mãnh hơi gật đầu với cô, ngược lại nhìn về phía Lục Triều Dương thì ý cười bên môi càng sâu, anh ta nói rõ từng câu từng chữ: “Anh Lục, ông cụ Lục nói tôi chuyển lời với anh, hiện tại anh quay đầu lại vẫn còn kịp, nếu không thì tự nhận lấy hậu quả.”
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì đột nhiên mở to mắt, ông cụ Lục? Ba của Triều Dương?
Hoá ra cảnh sát này và ba của Triều Dương quen biết nhau sao? Khó trách anh ta biết Triều Dương cũng biết cô là vợ của Triều Dương.
Lục Triều Dương nặng nề trừng mắt nhìn Hứa Mãnh, anh ta cười nhẹ, thoải mái đối diện với anh, không hề sợ hãi.
Lục Triều Dương chậm rãi cong khóe môi, vẻ mặt mỉa mai: “Làm phiền anh quay về nói với ông ta, phóng lao thì phải theo lao.”
Hứa Mãnh nhướng mày, sau đó đứng dậy: “Được rồi, chúng ta đi về trước.”
Hứa Mãnh đưa mấy cảnh sát khác nhanh chóng rời đi, không khí lập tức yên tĩnh xuống, dường như bọn họ chưa từng đến đây vậy.
Đường Ngọc Sở nhớ những lời ông cụ Lục nói Hứa Mãnh chuyển cho Triều Dương thì nhíu mày chặt lại, cô sắp xếp lời nói, sau đó mở miệng hỏi: “Triều Dương, không lẽ chuyện Ninh Huyên Huyên có liên quan đến ba anh chứ?”
Lục Triều Dương nghe vậy thì quay đầu nhìn cô, ánh mắt nặng nề: “Không liên quan đến ông ta.”
Không liên quan? Đường Ngọc Sở càng nhíu mày, nếu không liên quan thì vì sao cảnh sát đến đây điều tra lại quen biết với ba anh chứ?
“Ông ta chỉ nhân cơ hội này cảnh cáo anh mà thôi.” Lục Triều Dương nhàn nhạt nói.
Cảnh cáo?
Đường Ngọc Sở lập tức hiểu được: “Không lẽ ông ta muốn xuống tay từ em sao?”
Lục Triều Dương gật đầu: “Ừm, cho dù chuyện Ninh Huyên Huyên mất tích do ai làm thì ông ta sẽ làm cho chuyện này liên quan đến em, sau đó vu oan cho em gánh tội này.”
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì há miệng: “Có phải ông ta coi cảnh sát là đồ ngốc hay không?”
Lục Triều Dương nghe cô nói thì không nhịn được bật cười, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Ông ta không coi cảnh sát là đồ ngốc mà coi tất cả mọi người là đồ ngốc.”
Hả, lời này… Hình như không sai.
Ba của Triều Dương làm cho người ta có cảm giác tự cho là đúng, nhưng với quyền lực nhà họ Lục thì có quyền tự cho là đúng đó.
Không đúng, không đúng, hiện tại không phải là lúc nghĩ chuyện này.
“Chúng ta phải làm gì?” Đường Ngọc Sở hỏi.
Lục Triều Dương cười: “Không có việc gì, anh nghĩ thế lực của mình ở Bắc Ninh còn lớn hơn ông ta.”
Đường Ngọc Sở không có ý kiến gật đầu: “Chuyện này cũng đúng.”
Sau đó cô duỗi lưng: “Mặc kệ, dù sao có anh ở đây thì em yên tâm rồi.”
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh như thế.” Lục Triều Dương cười sờ đầu cô.
“Đương nhiên.” Đường Ngọc Sở ngửa cằm, nghịch ngợm chớp mắt: “Em không tin anh thì tin ai chứ?”
Trên mặt Lục Triều Dương tràn đầy ý cười, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ánh sáng rực rỡ lấp lánh.
…
Cuối năm là thời điểm của các lễ trao giải, truyền thông lại bắt đầu bận rộn làm việc.
Mà giới giải trí giống như một nơi vô tình, vẫn chưa tìm thấy Ninh Huyên Huyên, nhưng dường như mọi người đã lãng quên chuyện này, hiếm khi có người nhắc tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!