Đường Ngọc Sở giao Đường thị cho Lục
Triều Dương, để anh quản lý giúp cô. Nếu
không với năng lực của cô, cô sợ sẽ khiến
Đường thị sụp đổ sớm.
Khi cô nói quyết định này với Lục Triều
Dương, anh nhăn mày nhìn cô nói: “Em tin
tưởng anh như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, anh là chông em, em
không tin anh thì tin ai đây.”
Đây là câu trả lời của cô lúc đó, thật ra
điều cô muốn nói là, với tư cách là người
thừa kế của nhà họ Lục, liệu anh có quan
tâm đến một Đường thị nhỏ đến không đủ
nhét kẻ rắng này sao?
Đương nhiên sẽ không!
Thế là, tuy bẽ ngoài cô là chủ tịch hội
đồng quản trị nhưng trên thực tế người thật
sự quản lý Đường thị lại là Lục Triều Dương.
Điều này khiến cho chuyện của Đường thị
làm cô đau đầu mấy ngày qua đã được giải
quyết thuận lợi.
Mà Đường Ngọc Sở vẫn là quay về làm
chức phó phòng truyền thông nhỏ của cô.
Tuy chức vụ thấp nhưng đây là sở thích của
cô.
Cho nên cô vui vẻ chịu đựng.
Hôm nay Đường Ngọc Sở bị Lina gọi vào
văn phòng của cô.
“Tiểu Đường, thời gian gần đây cô làm
việc có phần lười biếng đấy!” Lina nói thẳng
vào vấn đề.
Nhất thời Đường Ngọc Sở hơi lúng túng,
cười gượng: ‘Đúng vậy.”
Khoảng thời gian này cô rất thường
xuyên xin nghỉ, quả thật cô đã bỏ bê công
việc rất nhiêu cho nên cô không phủ nhận
điều này.
Nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, Lina mỉm
cười: “Tiểu Đường, tôi không có ý trách cô,
chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.”
Cô cầm xấp tài liệu trên bàn đưa cho
Đường Ngọc Sở: “Đây là tình hình chung về
vụ án tham nhũng của công ty Dương thị. Cô
xem đi, sau đó cử phóng viên theo dõi diễn
biến mới nhất của vụ án tham nhũng này.”
Đường Ngọc Sở nghe nói là vụ án tham
nhũng của công ty Dương thị thì cô nhận lấy,
lật ra xem ngay. Lúc này giọng nói của Lina
vang lên lần nữa: “Hôm nay vụ án tham
những này sẽ được xét xử công khai tại Tòa
án nhân dân thành phố Bắc Ninh. Nếu có
thể, cô có thể cử phóng viên đến canh ở hiện
trường và cố gắng lấy đươc những thông
tỉnh đầu tiên.”
Tôi tự đi” Đường Ngọc Sở gập hồ sơ lại.
Cô?” Lina cau mày: “Nhưng trong tay cô
vấn còn…”
Tôi đều làm được.” Đường Ngọc Sở bảo
đảm nói.
Lina nhướng mày: Vậy được, cô đi đi.”
“Cảm ơn quản lí.”
Thì ra hôm nay là ngày xét xử công khai
vụ án tham nhũng của Dương thị.
Chẳng trách An Kỳ xin nghỉ.
Cô gái đó luôn như thế. Cô không nói
một câu nào với bọn họ đã gánh vác một mình.
Đường Ngọc Sở vừa giận lại vừa thương.
Nếu là xét xử công khai thì mọi người có
thể vào xem xét xử,
Để có thể bước vào phòng xử án một
cách suôn sẻ, cô đã đưa Ứng Tiêu Tiêu đi cùng.
Nếu có nhớ không lầm lầm thì người nhà
họ Ứng có người làm việc trong tòa án.
Đúng như dự đoán, bọn họ vừa đến cổng
tòa, đã có một chàng trai trẻ bước ra tươi
cười chào hỏi.
“Cô Ứng, viện trưởng bảo tôi ra đây dẫn
hai người đi thẳng vào trong.”
‘Vậy viện trưởng của các người?” Ứng
Tiêu Tiêu hỏi.
‘Viện trưởng có vụ án phải xử lý cho nên
không thể nào tới gặp cô được.”
“Được rồi.” Ứng Tiêu Tiêu bĩu môi: “Vậy
anh cảm ơn viện trưởng của các anh thay TÔI.
Anh chàng trẻ mỉm cười, sau đó dẫn bọn
họ đi vào tòa, đi thẳng đến phòng xét xử vụ
án tham những.
Khi hai người bước vào phòng xử án thì
liên nhìn thấy Tống An Kỳ đang ngồi ở phía
trước, nhưng bọn họ không tiến lên, mà lựa
chọn ngồi ở phía sau.
‘Cô nàng chết tiệt không coi chúng ta là
bạn, chuyện quan trọng như vậy cũng không
nói với chúng ta một tiếng.” Giống như
Đường Ngọc Sở, Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy rất
tức giận khi nghĩ đến việc An Kỳ giấu giếm
chuyện quan trọng như vậy với họ, và cảm
thấy vừa giận lại vừa thương.
Đường Ngọc Sở cười động viên cô: “Chắc
chăn cô ấy không muốn chúng ta lo lắng,
cho nên lựa chọn không nói.”
Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng:
‘Đúng thế, cô ấy muốn tốt cho chúng ta
nhưng tôi không muốn nhận phần ân tình
này.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười bất đắc dĩ, sau
đó giương mắt nhìn về phía Tống An Kỳ, ý
cười bên môi dần nhạt thay vào đó là vẻ lo
lắng.
Vụ án tham nhũng của của Dương thị liên
quan rất rộng. Nếu điều tra kỹ lưỡng chắc
chắn sẽ dính líu đến rất nhiều người, vì vậy
Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân vì
muốn che giấu sự thật cho nên đã đây ba
mẹ Tống An Kỳ ra làm kẻ chết thay.
Dương thị và nhà họ Tống giống như đá
chọi trứng, không cách nào chống đối được.
Lần trước An Kỳ cầm USB đe dọa Dương
Thiên Thiên nói đó là chứng cứ, sau đó các
cô hỏi ra mới biết đó là giả.
Chú Phương kia có nói sẽ ùiúp An Kỳ
nhưng cuối cùng cũng kết thúe chóng vánh.
Tuy Dương thị không thể so với những
gia tộc lớn như nhà họ Lục và nhà họ Thẩm
nhưng thế lực của họ cũng không thể xem
thường.
Vì thế giống như Dương Thiên Thiên nói,
cô ta chỉ tùy tiện cũng có thể khiến cho nhà
họ Tống sống dở chết dở.
Lần này, sợ là cũng không đơn giản như Vậy.
Vụ án đúng giờ xét xử.
Ba Tống mẹ Tống đã lâu không gặp bị
dẫn ra tòa.
Khi nhìn thấy bọn họ nhất thời khóe mắt
Đường Ngọc Sở đỏ hoe.
Đó là người chú và người cô yêu thương
cô nhất sao?
Trong trí nhớ của cô, vóc người của chú
Tống hơi mập, khuôn mặt tròn trịa luôn
mang theo sự vui vẻ không giải thích được
Ông thích cười to, cưng chìu gọi các cô là
“con gái”
Còn dì Tống lại rất thích làm đẹp, bà
chăm sóc bản thân rất tốt, trang điểm thời
trang, luôn mỉm cười khen bọn họ vẫn là tuổi
trẻ mới đẹp.
Nhưng bây giờ người phụ nữ và người
đàn ông ngồi trên ghế bị cáo vừa tiều tụy lại
vừa gầy gò, hoàn toàn khác với những gì
trong trí nhớ của cô.
Có khoảnh khắc cô không dám thừa
nhận bọn họ chính là chú Tống và dì Tống
mà cô quen biết.
“Sở Sở, sao chú Tống và dì Tống lại trở
thành dáng vẻ này?” Ứng Tiêu Tiêu cũng
không thể tin được chú Tống và dì Tống
những người yêu thương bọn họ lại trở thành
dáng vẻ như bây giờ.
Trong lòng các cô đã khó chịu như vậy
huống chỉ là An Kỳ.
Khoảnh khác nhìn thấy ba mẹ, nước mắt
cô vô thức rơi xuống, hai mắt cô mờ nước
mắt nhìn bọn họ.
Ba mẹ cô gầy hơn so với lúc cô đến thăm
hai người trong trại giam, cô đau lòng không ngớt.
Như có thần giao cách cảm, mẹ Tống
quay đầu lại, nhìn về phòng ngồi nghe, vừa
nhìn đã thấy ngay con gái của mình.
Chớp mắt, nước mắt tràn mi.
Hai mẹ con rưng rưng nước mắt nhìn
nhau, Tống An Kỳ hai tay ôm chặt lan can
chăn phía trước, các đốt ngón tay đều trắng
bệch, cô cắn chặt môi để không cho mình
bật khóc, trong lòng đau như xé.
Rõ ràng bọn họ gân như vậy, nhưng
không thể đến gần.
Trong phiên tòa, luật sư bên phía Dương
thị tỏ ra hung hãn, từng câu từng chữ đều
muốn đẩy ba Tống và mẹ Tống xuống vực
sâu.