“Ô?” Lục Thanh Chiêu nhíu mày, trong con
ngươi đen thẳm nổi lên vẻ hứng thú: “Cô đây
là đang sợ tôi tìm những người phụ nữ khác
sao?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Ứng Tiêu
Tiêu cứng ngắc nhưng cô nhanh chóng khôi
phục lại, mỉm cười vỗ vai anh ta: “Lục Thanh
Chiêu, tôi thấy trí tưởng tượng của anh cũng
rất phong phú, anh có thể làm biên kịch
được đấy.”
Cô vỗ vai hơi mạnh khiến Lục Thanh Chiêu
bị đau đến nhíu mày, sau đó anh ta hất tay
cô ra: “Ứng Tiêu Tiêu, cô nói chuyện đàng
hoàng là được rồi, tại sao còn động tay động
chân chứ?”
Tay Ứng Tiêu Tiêu cứng ngắc giữa chừng,
cô nhìn vẻ mặt khó chịu của anh ta, ngượng
ngùng thu tay về: “Ngại quá, là do tôi nhất
thời kích động.”
ngày mai anh muốn hẹn tôi sao?”
Lục Thanh Chiêu xoa xoa bờ vai bị đau
của mình, tức giận nói: “Chín giờ ngày mai
tôi đến đón cô, nhớ phải trang điểm thật đẹp đấy.”
“Còn phải trang điểm đẹp?” Ứng Tiêu Tiêu
buồn bực vuốt cằm, sau đó ánh mắt đột
nhiên sáng ngời, không phải anh ta muốn…
Cô ngước mắt lên, vừa định hỏi Lục Thanh
Chiêu thì đã thấy anh ta đi thẳng vào phòng
làm việc sau đó đóng cửa cái “rầm”.
Nhìn cánh cửa bị đóng chặt, Ứng Tiêu Tiêu
nhếch môi, đúng là một người đàn ông khó hiểu!
Có lúc anh ta bày trò đấu võ mồm với cô,
hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình.
Có lúc lại thâm trầm khiến người ta khó có
thể tới gần.
Thật là một con người mâu thuẫn.
Cuộc họp cổ đông của Đường thị được tổ
chức đúng chín giờ sáng. Cố Ngọc Lam đã
đến công ty từ rất sớm, dẫn đầu ngồi xuống
đầu bàn họp. Cô ta tự xem mình như là chủ
tịch mới của Đường thị.
Mà các cổ đông chia làm hai phe, phe tình
cảm và phe lợi ích.
Phe lợi ích chính là những cổ đông đã bị
Cố Ngọc Lam mua chuộc.
Phe tình cảm chính là những người bạn cũ
đã từng phấn đấu gây dựng sự nghiệp với
Đường Tùng.
Cố Ngọc Lam liếc nhìn các cổ đông đang
ngồi ở hai bên, trong lòng đại khái đã có tính
toán.
Trước mắt cô ta nắm giữ 43% cổ phần,
cộng với số cổ phần trong tay của các cổ
đông hiện đang ủng hộ cô ta thì chắc chắn
hôm nay cô ta sẽ là người chiến thắng.
Cô ta không khỏi nở một nụ cười đắc
thắng, cô ta muốn xem Đường Ngọc Sở làm
cách nào để đảo ngược được kết quả đã định này.
Có điều…
Cô ngước mắt lên nhìn ông cụ ngồi gần
cuối bàn hội nghị, ông Trần.
Không phải ông ta nói không ủng hộ bên
nào sao? Sao ông ta vẫn đến tham gia cuộc
họp chứ?
Lẽ nào?
Cố Ngọc Lam cau mày, ngay lúc cô ta vẫn
chưa kịp suy nghĩ thì Đường Ngọc Sở đã
xuất hiện.
Đường Ngọc Sở đi vào phòng họp, liếc
mắt liền thấy ông Trần, cô gật đầu mỉm cười
với ông ta.
Ông Trần mỉm cười đáp lại, đôi mắt nhân
từ và gương mặt hiền lành thoáng xoa dịu
tâm trạng lo lắng của Đường Ngọc Sở.
Cố Ngọc Lam nhận thấy biểu hiện giữa hai
người bọn ngay lập tức đã xác nhận được
nghỉ ngờ trong lòng cô ta.
Ánh mắt của Cố Ngọc Lam trở nên tối tăm,
không ngờ cuối cùng ông Trần vẫn sẽ đứng
về phía Đường Ngọc Sở.
Cảm nhận được ánh mắt ác ý, Đường
Ngọc Sở quay đầu nhìn sang thì thấy Cố
Ngọc Lam đang nhìn chằm chằm cô, cô
không khỏi nhếch môi cười.
Cô chậm rãi bước tới, kéo ghế ngồi đối
diện với Cố Ngọc Lam, hai người nhìn nhau
từ xa.
Bầu không khí trong phòng họp đột nhiên
trở nên hơi tế nhị.
Các cổ đông nhìn nhau, không ai muốn
phá vỡ sự tế nhị này.
Dù sao cả thành phố này ai cũng biết mâu
thuẫn giữa hai chị em. Không ai chịu thua ai,
cho nên bọn họ mới không muốn trở thành
bia đỡ đạn đâu.
Một lúc lâu, Cố Ngọc Lam mới dẫn đầu lên
tiếng trước: “Nếu mọi người đã đến đông đủ
rồi, vậy thì bắt đầu họp đi.”
Đây là cuộc họp bàn về tương lai sau này
Đường thị, cho nên sắc mặt ai cũng nghiêm túc.
Cố Ngọc Lam nhìn lướt qua những người
có mặt trong cuộc họp, sau đó đẩy tài liệu
bên cạnh ra, “Đây là tài liệu chứng minh ông
Đường Tùng ba tôi đã chuyển nhượng cổ
phần cho tôi. Mọi người xem có phải là thật
hay không?”
Thế là mọi người truyền tay nhau xem cái
gọi là giấy chuyển nhượng cổ phần.
Các cổ đông đã làm việc với Đường Tùng
nhiều năm, đương nhiên bọn họ biết chữ viết
tay và con dấu của Đường Tùng cho nên hầu
hết không ai thắc mắc hay nghỉ ngờ về tài
liệu này.
Nhưng khi đến trong tay ông Trần, ông ta
nhìn chằm chằm vào chữ ký trên giấy tờ một
lúc lâu, cho đến khi những người khác mất
kiên nhẫn lên tiếng.
“Ông Trần, tài liệu đó là thật, ông đừng xem nữa.”
“Thì thế, ông làm như vậy là đang lãng phí
thời gian của chúng tôi đấy.”
“Không ai quen thuộc với nét chữ của
Đường Tùng hơn tôi, nếu tôi đã không có ý
gì khác thì giấy tờ đó đều là thật.”
Đường Ngọc Sở liếc nhìn những người
đang sốt ruột gây ồn ào kia, ừm, bọn họ đều
là phe của Cố Ngọc Lam.
Cô cố ý nhìn Cố Ngọc Lam phát hiện cô ta
khá bình tĩnh, không có chút hoảng sợ nào.
Cô ta đúng là giữ bình tĩnh hay thật!
Cô cười nhạo trong lòng, sau đó thu hồi
ánh mắt nhìn về phía ông Trần, chỉ thấy ông
ta gập xấp giấy tờ lại, nghiêm nghị nói: “Chữ
ký này là giả.”
Ông ta quay đầu nhìn Cố Ngọc Lam, trong
đôi mắt sáng quắc lóe lên vẻ sắc bén: “Cô
Cố, giả mạo giấy tờ là phạm pháp đấy.”
Cố Ngọc Lam khẽ cười: “Ông Trần, ông đã
lớn tuổi, hoa mắt là chuyện bình thường. Tôi
sẽ không tranh luận với ông về chữ ký này là
giả hay thật.”
Nói xong, cô bảo người bên cạnh đi lấy
xấp giấy tờ về.
Nhưng ông Trần là người cố chấp, ông vẫn
cầm chặt xấp giấy tờ trong tay, hơi kích động
nói: “Tôi không hoa mắt. Sao tôi có thể nhìn
nhầm chữ ký của Đường Tùng được chứ?”
Đường Ngọc Sở nhìn thấy Cố Ngọc Lam ra
hiệu cho người bên cạnh đi tới lấy xấp giấy
tờ, cô lo lắng sẽ làm ông Trần bị thương nên
vội vàng đứng dậy đi tới, thấp giọng nói vào
tai ông Trần: “Bác Trần, cháu cũng biết giấy
tờ này là giả nhưng chúng ta không có bằng
chứng để chứng minh nó là giả. Cho nên
chúng ta hãy bình tĩnh trước. Chỉ cần chúng
ta thắng trận hôm nay thì chúng ta sẽ có cơ
hội tìm ra bằng chứng cho thấy giấy tờ đó là giả. ”
Ông Trần kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô,
như thể rất ngạc nhiên đối với việc cô đã
biết trước giấy tờ này đều là giả.
Đường Ngọc Sở khẽ gật đầu, ông Trần
hiểu ý liền đưa tài liệu cho người ta, sau đó
không nói lời nào nữa.
Cố Ngọc Lam không biết Đường Ngọc Sở
và ông Trần nói gì, cô ta luôn cảm thấy thấp
thỏm không yên.