Mãi cho đến lúc ăn cơm, Đường Ngọc Sở
cũng không nói câu nào.
Cho dù Lục Thành Chiêu có nói chuyện
với cô trong suốt thời gian đó, cô cũng chỉ
“ừ”, “à” rõ ràng cô không có hứng và rất thờ Ơ.
Lúc đầu Lục Thanh Chiêu còn băn khoăn
không biết cô bị làm sao nhưng sau đó anh
ta nhận ra hình như mình đã nói sai. Bắt đầu
từ câu nói “Anh ta chỉ ăn son” kia thì chị dâu
của anh ta liền im lặng.
Là thẹn thùng hay tức giận chứ?
Anh ta vừa ăn vừa lén nhìn khuôn mặt của
Đường Ngọc Sở nhưng chỉ thấy cô rất bình
tĩnh, không có cảm giác vui sướng hay tức
giận gì.
“Thanh Chiêu.” Lục Triều Dương trầm thấp gọi.
Lục Thanh Chiêu nghe tiếng, giương ánh
mắt nghỉ ngờ nhìn anh trai mình.
Lục Thanh Chiêu chỉ thấy trai nhìn mình
thật lâu, sau đó hơi nhếch môi nói: “Ba đã
sắp xếp đối tượng xem mắt cho em rồi, mười
giờ sáng ngày mốt ở nhà hàng “Dải Ngân
Hà” nhớ đến đúng giờ, nếu không…”
Anh cố ý không nói hết nhưng Lục Thanh
Chiêu từ đôi mắt sâu thắm của Lục Triều
Dương có thể nhìn ra, nếu anh ta không đi,
hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng mà…
“Chuyện xem mắt nhạt nhẽo này không
thích hợp với em. Em vẫn thích tình yêu sôi
nổi nồng nhiệt hơn.” Lục Thanh Chiêu liền
thẳng thừng từ chối cái gọi là hẹn hò được
sắp đặt trước.
Đường Ngọc Sở vốn dĩ đang yên lăng ăn
cơm nhưng khi nghe được Lục Thanh Chiêu
sắp đi xem mắt thì đuôi mày cô khẽ nhướng
lên. Ba của Lục Triều Dương có phải quá cổ
hủ không? Lúc nào ông ấy cũng muốn con
trai của mình đi xem mắt. Triều Dương đã
như vậy mà bây giờ đến Thanh Chiêu cũng
không thoát khỏi kịch bản đi xem mắt cũ
rích.
“Vậy em tự đi nói với ông ấy. Có nói với
anh cũng vô dụng. Anh chỉ truyền lời thôi.”
Lục Triều Dương phủi sạch quan hệ.
Nhưng Lục Thanh Chiêu biết đây chính là
ý của Lục Triều Dương. Hơn nữa còn quyết
định đột xuất, anh trai chỉ lấy ba ra làm cái
cớ mà thôi.
Tại sao vậy chứ?
Cũng bởi vì anh ta lỡ lời khiến chị dâu tức
giận chứ sao?
Người anh cả này của anh ta, chỉ cần là
chuyện của chị dâu thì anh sẽ rất nhỏ mọn,
còn nhỏ hơn lỗ kim nữa ấy chứ.
Nếu lần này anh ta không đi xem mắt thì
sẽ còn lần sau, lần sau và lần sau nữa… Anh
ta sẽ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay
của anh cả rồi.
Nếu đã như vậy chỉ bằng liều một lần cho
xong. Xem mắt thì xem mắt, anh ta có thừa
cách khiến anh cả của mình hết hy vọng.
Nghĩ tới đây, Lục Thanh Chiêu cong môi
cười, đồng ý một cách thoải mái: “Được rồi,
ngày mốt em sẽ đến đúng giờ.”
Nghe được anh ta đồng ý Đường Ngọc Sở
suýt nữa đã phun thức ăn trong miệng ra, hai
mắt cô trợn tròn nhìn anh ta tỏ vẻ không tin.
Anh ta không ấm đầu đấy chứ? Một người
phóng khoáng như anh ta mà lại đồng ý đi
xem mắt sao?
Lục Thanh Chiêu thấy bộ dáng nghi ngờ
của cô, anh ta nhướng mày cười đầy ẩn ý:
“Chị dâu, em đang hy sinh bản thân để
thành toàn cho người… nhỏ mọn nào đó.”
Đường Ngọc Sở cau mày, không hiểu rõ ý
của anh ta.
Nhưng Lục Thanh Chiêu lại không nói
thêm gì, cúi đầu ăn nốt phần cơm của mình.
Lục Triều Dương thấy cô nghi ngờ nhìn
Lục Thanh Chiêu, anh hơi mỉm cười: “Đừng
để ý đến em ấy. Ăn cơm xong chúng ta về nhà.”
Đường Ngọc Sở gật đầu cũng không suy
nghĩ gì thêm về lời nói lúc nãy của Lục Thanh Chiêu.
Hôm sau, dưới sự kiên quyết của Đường
Ngọc Sở, Lục Thanh Chiêu đã đi cùng cô
đến thăm ông Trần.
Lần này bọn họ không đi thẳng đến nhà
ông Trần mà là đi loanh quanh trong tiểu khu
nơi ông ta sống.
“Ông Trần thích chơi cờ. Thường thì buổi
sáng sau khi ăn sáng xong, ông ta sẽ xuống
nhà chơi cờ với những người bạn già khác,
chỉ cần ngồi vào bàn cỡ là ông ta sẽ ngồi
cho tới chiều, cho nên không cần nói cũng
biết ông ta mê cỡ đến cỡ nào rồi.”
Đây là thông tin mà Lục Thanh Chiêu có
được từ những người lớn tuổi khác trong tiểu khu.
“Anh biết đánh cờ không?” Đường Ngọc
Sở nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh ta.
“Biết.” Lục Thanh Chiêu thốt lên mà không
cần suy nghĩ.
“Vậy anh chơi giỏi không?”
“Tàm tạm, không tốt bằng anh cả.” Từ khi
biết chơi cờ đến nay, chưa lần nào Lục
Thanh Chiêu đánh bại Lục Triều Dương, từ
đó có thể hình dung ra được trình độ của hai người.
“Nếu tôi biết trước như vậy tôi đã bảo
Triều Dương đi cùng rồi.”
“A?” Lục Thanh Chiêu vẻ mặt mờ mịt,
không biết tại sao cô lại nói như vậy?
Đường Ngọc Sở cười: “Triều Dương chơi
cỡ giỏi như vậy, chắc chắn anh ấy có thể
phân cao thấp với ông Trần nhỉ?”
Lục Thanh Chiêu sững sờ: “Chị dâu,
không phải chị muốn em chơi cờ với ông
Trần đó chứ?”
Đường Ngọc Sở chỉ cười chứ không nói,
nhưng như vậy cũng khiến Lục Thanh Chiêu
ngầm hiểu.
Lục Thanh Chiêu nhất thời dở khóc dở
cười: “Chị dâu, chị cũng xem trọng em quá
đấy, lại muốn em chơi cờ với ông Trần. Sao
chị có thể nghĩ ra được vậy?”
Đường Ngọc Sở khẽ nhướn mày: “Anh có
điều không biết rồi. Chỉ có làm những
chuyện người khác thích thì mới có thể xích
lại gần nhau hơn. Không phải làm như vậy sẽ
có lợi cho chúng ta sao?”
“Làm những chuyện người khác thích?”
“Đúng đấy.” Đường Ngọc Sở vỗ vai anh ta:
“Ông Trần này thích chơi cờ, vậy chúng ta
hãy đánh cờ với ông ta, sẵn tiện bàn công
việc chính luôn.”
Đây chính là chuyện mà Đường Ngọc Sở
đã định liệu trước. Một người thích chơi cờ
còn chưa tìm được đối thủ như ông Trần.
Nếu Thanh Chiêu có thể thắng ông ấy, có lẽ
bọn họ còn có một tia hy vọng.
Lục Thanh Chiêu là một người thông minh,
anh hiểu rõ ý của cô nhưng vẫn còn lo lắng.
“Chị dâu, em không dám hứa sẽ đánh
thắng ông ta đâu.”
“Yên tâm đi, có thua tôi cũng không trách
anh đâu.” Đường Ngọc Sở cười động viên
anh ta.
Đường Ngọc Sở không hề quan tâm đến
những lo lắng của Lục Thanh Chiêu. Dù sao
thì cô cũng không quá hy vọng anh ta có thể
thắng một người mê cð nhiều năm như vậy.
Như thường lệ, ông Trần ngồi trong chòi
nghỉ mát chơi cờ với những người khác. Ông
không hề biết về sự xuất hiện của Đường
Ngọc Sở bọn họ.
Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu đứng
bên cạnh lằng lặng quan sát nước cờ của
ông Trần. Chỉ chớp mắt ông Trần đã giết đối
phương không còn đường chống đỡ, chỉ
đành bó tay chịu trói.
Nương theo một tiếng “Chiếu tướng”, ông
Trần đã thắng, hơn nữa thắng rất dễ dàng.
“Ông Trần à, tài đánh cờ của ông lại tiến
bộ nữa rồi. Ố đây cũng chẳng còn ai chơi
thắng ông nữa rồi.”
“Còn gì nữa, tôi cũng không dám chơi với
ông ý nữa đâu. Mười bàn thua cả mười bàn,
lần này mặt già không biết vứt đi đâu?”
“Ông Trần à, nếu ông đã tài giỏi như vậy
không bằng tôi bảo cháu tôi đến đây để ông
dạy chơi cờ, ông thấy thế nào?”
“Ông Trần…”
Những người xung quanh tôi một tiếng,
anh một tiếng nhao nhao nói chêm vào, có
người giọng điệu cực kỳ chua ngoa, rõ ràng
là đang ghen tị với ông Trần nhưng ông Trần
vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, không hề tỏ
ra bất mãn.
Có thể thấy ông Trần này là người cực kỳ
có tu dưỡng.
Đường Ngọc Sở nhướng mày, sau đó
huých khuỷu tay Lục Thanh Chiêu. Anh ta
bực bội quay đầu nhìn cô. Cô nháy mắt ra
hiệu với anh ta, ý bảo anh đánh cờ với ông
Trần.