Bản thân mình thì nhẫn nhịn không chạm
vào cô mấy năm trời, thế mà vừa mới chia
tay mình chưa được bao lâu, cô đã lên
giường cùng người đàn ông khác rồi.
Đối với Hàn Minh Nhân mà nói, đây chính
là sự sỉ nhục tôn nghiêm đàn ông của anh ta.
Sắc mặt anh bỗng thay đổi, dứt khoát
buông tay Dương Thiên Thiên ra, rồi tiến lên
một bước, kéo cổ áo Tống An Kỳ xuống, lộ ra
chiếc cổ chằng chịt những vết hôn nông sâu
không nhất định.
“Hàn Minh Nhân, anh làm gì đấy?” Tống
An Kỳ kinh ngạc thốt lên, vội đánh vào tay
anh, rồi lùi về sau, hai tay nắm chặt cổ áo,
nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi.
Cô thật sự bị dọa bởi hành động đột ngột
này của anh.
Ngay cả Dương Thiên Thiên cũng bị dọa
sợ, cô ta trợn tròn mắt, nhìn anh với vẻ mặt
khó tin: “Minh Nhân, anh đang làm gì vậy?”
Nhưng Hàn Minh Nhân làm như không
nghe thấy lời cô ta, vẫn nhìn chằm chằm
Tống An Kỳ, trong đôi mắt đỏ hoe chứa đầy
sự tức giận và không cam lòng.
“Người đó là ai?” Anh lạnh giọng hỏi.
Tống An Kỳ không biết anh đang hỏi ai,
nhưng nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của
anh, cô không khỏi buồn cười: “Hàn Minh
Nhân, giờ anh lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Giọng điệu cô tràn đầy mỉa mai.
“Rốt cuộc anh ta là ai?” Hàn Minh Nhân
hỏi lại lần nữa, ánh mắt đã thâm trầm hơn lúc
nãy rất nhiều, trông rất đáng sợ.
“Minh Nhân, rốt cuộc anh đang làm gì
vậy?” Dương Thiên Thiên không chịu nổi sự
ngó lơ của anh, nên bước thẳng lên phía
trước nắm tay anh.
Cô nhìn Tống An Kỳ với vẻ mặt hơi bất an,
rồi lắc lắc cánh tay anh làm nũng: “Minh
Nhân, chúng ta đừng để ý đến Tống An Kỳ
nữa, chẳng phải chúng ta còn phải đi mua
giường sao?”
“Thiên Thiên, lát nữa chúng ta sẽ đi mua
sau, đợi anh hỏi rõ chuyện này đã” Đối với
Dương Thiên Thiên, Hàn Minh Nhân hoàn
toàn đổi thành vẻ mặt dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ.
Tống An Kỳ thấy thế thì nhếch mép cười
khẩy, quyết định không muốn dây dưa với họ nữa.
Thế là cô định xoay người rời đi.
Hàn Minh Nhân nhận ra cô định rời đi, nên
không quan tâm đến việc an ủi Dương Thiên
Thiên, mà đuổi theo chặn đường cô lại.
Trong nháy mắt, cảm giác bất lực từ đáy
lòng bỗng dâng lên như muốn nhấn chìm cô.
Rốt cuộc người này đã xong chưa vậy, cô
đã không muốn dây dưa nhiều với họ rồi, cớ
sao họ cứ khăng khăng không chịu buông
tha cô vậy?
Cô hít sâu một hơi, rồi ngước mắt lên, nhìn
Hàn Minh Nhân với ánh mắt lạnh lẽo: “Hàn
Minh Nhân, tôi nghĩ tôi không cần trả lời bất
kỳ câu hỏi nào của anh, nếu anh biết điều thì
tránh ra cho tôi, bằng không tôi sẽ hét lên
kêu cứu, nói anh đang ức hiếp phụ nữ đấy”
Hàn Minh Nhân cười chế giễu rồi tự đại
nói: “Vậy cô kêu đi, để tôi xem người ở đây
sẽ giúp đỡ cô hay giúp tôi.
Sao anh ta lại vô liêm sỉ như thế? Chẳng
qua là dựa vào quyền thế nhà họ Dương nên
mới ngông cuồng như thế, nhưng ở đây
không hề nằm trong phạm vị thế lực nhà họ
Dương, anh ta thật sự nghĩ bản thân có thể
ngang ngược được như thế à?
Đáy mắt Tống An Kỳ lóe lên tia sáng, rồi cô
bất ngờ hô lên: “Cứu tôi với! Mọi người mau
tới đây mà xem, làm một người đàn ông mà
đi ăn hiếp phụ nữ này”
Hàn Minh Nhân không ngờ cô sẽ hét lên
thật, nên sửng sốt giây lát, đợi đến khi anh
ta phản ứng lại định bịt miệng cô, thì đã có
mấy người nghe thấy tiếng kêu cứu rồi đi tới
đây rồi.
Sắc mặt anh ta bỗng thay đổi, hung hăng
mắng Tống An Kỳ là: “Tiện nhân!”
Tống An Kỳ khẽ cười đáp: “Bàn về đê tiện,
tôi đâu dám so với anh”
“Tống An Kỳ, cô đừng quá đáng. Minh
Nhân là muốn quan tâm cô, cô có cần làm
ầm 1 thế không?”
Dương Thiên Thiên quay qua chỉ trích cô,
rõ ràng là thấy có người đi tới đây nên vội
vàng trả đũa, đẩy cô vào trung tâm dư luận.
Nhưng cô ta lại quên rằng, cô không còn
là Tống An Kỳ mà bọn họ tùy ý bắt nạt nữa rồi.
“Bạn trai cũ dẫn theo tuesday tới đây quan
tâm tôi? Wow, có phải tôi nên cảm động đến
phát khóc không?”
Dứt lời, mọi người xung quanh liền hiểu rõ
đây là tình huống máu chó gì.
Bạn trai cũ, bạn gái cũ, tuesday, đúng là
một vở kịch cầu huyết.
Đám đông hóng hớt đều lộ vẻ mặt đầy
thích thú, quả nhiên con người ai cũng nhiều
chuyện.
“Cô và Minh Nhân vẫn chưa kết hôn, nên
anh ấy có quyền tự do lựa chọn đối tượng tốt
hơn, hơn nữa chúng tôi là người yêu của
nhau, chứ không phải tuesday gì đó.”
Dương Thiên Thiên không hề lộ ra vẻ mặt
hoảng loạn vì câu nói của cô, mà bình tĩnh
thanh minh cho mình.
“Đúng rồi, hai người là người yêu của
nhau. Tôi chúc phúc cho hai người, nên mời
hai người tránh qua một bên.”
Tống An Kỳ thật sự sắp cảm thấy phiền
chết rồi, cô đã phiền lòng vì chuyện của
người đàn ông nào đó rồi, giờ còn gặp phải
hai người này, trong lòng cô thật sự rối như
†Ø VÒ.
Cô chỉ muốn bọn họ mau tránh ra để cô đi thôi.
Bên này, Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu
vẫn đang đi dạo, chưa hề nhận ra bọn họ đã
tách khỏi Tống An Kỳ.
“An Kỳ, cậu cảm thấy chiếc giường này thế
nào?”
“An Kỳ, cậu cảm thấy bàn ăn kia được
không?”
“An Kỳ…”
Đường Ngọc Sở háo hức hỏi, nhưng không
hề nhận được câu trả lời, nên cô quay đầu lại
định hỏi xem tại sao Tống An Kỳ lại không
lên tiếng, lúc này cô mới nhận ra Tống An Kỳ
không đi cùng bọn cô.
“An Kỳ đâu?” Đường Ngọc Sở liền túm lấy
Ứng Tiêu Tiêu đang đi ở phía trước hỏi.
“Chẳng phải cậu ấy đang…”
Ở phía sau à?
Ứng Tiêu Tiêu quay đầu lại, nhất thời cứng
họng, bỗng trợn tròn mắt nói: “Ôi mẹ ơi!
Tống An Kỳ đâu?”
“Tớ đang muốn hỏi cậu đây. Đường Ngọc
Sở thở dài vẻ bất lực.
“Chúng ta quay về chỗ cũ tìm cậu ấy thử đi”
Nói xong, Ứng Tiêu Tiêu vội vàng kéo cô
tới chỗ chọn bàn làm việc lúc nãy.
Đợi đến khi hai người quay lại nơi đó, đã
không còn nhìn thấy Tống An Kỳ đâu mà
ngược lại nhìn thấy một đám đông.
Hai người nhìn nhau, nơi này đã xảy ra
chuyện gì vậy?
Bọn họ vốn đang nóng lòng tìm kiếm Tống
An Kỳ, nên không có tâm trạng đi hóng hớt,
định đi tới nơi khác tìm thử.
Nhưng vừa xoay người đi thì nghe thấy
giọng nói vang lên phía sau rất quen thuộc.
“Hàn Minh Nhân, anh thôi đi được chưa?
Tôi đã nói là tôi không muốn nói chuyện với
anh nữa”
Là tiếng của Tống An Kỳ.
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu liếc nhìn
nhau, rồi nhanh chóng xoay người chạy về
phía đám đông.
Hai cô vừa rẽ đám đông ra đã nhìn thấy
đôi cầu nam nữ Hàn Minh Nhân và Dương
Thiên Thiên, hơn nữa còn nhìn thấy Tống An
Kỳ bị tên cặn bã kia túm chặt lấy cổ tay.