Đợi Đường Ngọc Sở bình tĩnh lại, Lục
Triều Dương đỡ cô tới ngồi xuống sofa.
Đường Ngọc Sở không ngừng thút thít,
còn chưa bình tĩnh lại, ngước mắt tiếp xúc
với con ngươi đen sãm của anh, bất giác
rũ mắt, hàng mi khẽ run rẩy.
“Đừng nhìn, rất xấu.” Vì khóc quá lâu,
giọng cô rất khàn.
“Ừ, hơi xấu.” Lục Triều Dương cong
khóe môi như có như không.
“Thật sao?” Đường Ngọc Sở gấp gáp,
nước mắt, đụng vào con ngươi tràn đầy ý –
cười của anh, lúc này mới phản ứng lại, thì
ra anh chỉ đang đùa.
Bên môi tràn ra nụ cười ấm áp, anh
vươn tay ôm cô vào lòng: “Không xấu. Ở
trong mắt anh, em luôn là người xinh đẹp
nhất.”
Giọng anh mềm mại ấm áp như gió
xuân, thổi lăn lăn mặt hồ trong lòng cô,
không ngừng rung động.
“Ninh đầm, em cũng không tha thứ
anh vừa nãy nói em xấu.” Đường Ngọc Sở
khẽ hất cằm, đôi môi khó che giấu ý cười.
Nhìn biểu cảm nũng nịu của cô, Lục
Triều Dương khẽ cười ra tiếng, ôm cô
càng chặt hơn, không nói gì nữa.
Đường Ngọc Sở lặng lẽ rúc trong lòng
anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trâm ổn
của anh, cảm thấy an tĩnh trước nay chưa
từng có.
Thật lâu sau, cô mới chậm rãi mở
miệng: “Em không đẩy Cố Ngọc Lam.”
“Ừ, anh biết.”
Giọng anh trầm thấp vang lên trên
đỉnh đầu cô, giọng điệu không chút chần .
chờ, vô cùng tin tưởng.
“Nếu em biết cô ta sẽ nhẫn tâm lợi
dụng cả đứa bé để tính kế em, em nhất
định sẽ đưa máy ảnh cho cô ta.” Giọng cô
bất giác lại có chút nghẹn ngào.
Lục Triều Dương khẽ vuốt tóc cô, nhẹ
nhàng nói: “Cho dù em đưa máy ảnh cho
cô ta, cô ta vẫn sẽ nghĩ ra cách khác để
tính kế em.”
Lục Triều Dương buông cô ra, hai tay
nắm chặt vai cô, cúi đầu đổi diện với cô,
nói từng câu từng chữ: “Là cô ta muốn vứt
bỏ đứa bé đó, cho nên đó không phải lỗi
của em.”
Nghe vậy, mắt Đường Ngọc Sở nóng
lên, thì ra anh hiểu tại sao cô khóc đau
lòng như vậy.
Ở Thanh Thành, giây phút Cố Ngọc
Lam ngã ra sau, trong đầu cô chỉ có một
suy nghĩ, không thể để đứa bé bị thương,
cho nên cô vươn tay ra giữ lấy.
Lúc cô nhìn thấy máu dưới cơ thể Cố
Ngọc Lam, cô thật sự ngây ngốc, hoảng
loạn, cô như nhìn thấy một đứa bé đang
chậm rãi rời xa thế giới này.
Một màn đó chậm rãi khắc sâu trong
đầu cô, hễ nhắm mắt, cô lại như nhìn thấy
một mảnh đỏ bừng chói mắt.
Trên chuyến bay từ Thanh Thành tới
Bắc Ninh, mặc dù rất mệt, cô lại không
dám chợp mắt, cô sợ vừa nhắm mắt lại,
cảm xúc của mình sẽ sụp đổ, áy náy trong
lòng sẽ nhấn chìm cô.
Cho tới giây phút nhìn thấy anh, dây
thần kinh căng cứng của cô mới thả lỏng,
cô khóc lóc đau đớn như một đứa bé
không nơi nương tựa, mặc theo cảm xúc
của mình.
Thanh Chiêu cho rằng cô bị dọa Sợ,
cho nên cả đường đều an ủi cô, lại không
hiểu cảm giác thực sự trong lòng cô.
Chỉ có anh hiểu, chỉ có Triều Dương
của cô hiểu.
Thấy nước mắt cô lại lăn xuống, Lục
Triều Dương nhấc tay khẽ lau nước mắt
trên mặt cô, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Sao
lại khóc nữa?”
Ánh mắt anh đau lòng khiến nước mắt
cô càng rơi dữ dội.
Khóc mãi, cô bỗng nhiên cười, cười
trong nước mắt.
“Triều Dương, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh tới cạnh em, khiến em có
thể có dũng khí can đảm đối mặt với tất
cả thị phi.
“Ngốc.” Anh mỉm cười, con ngươi tràn
đầy yêu thương chiều chuộng.
Đường Ngọc Sở khịt khit mũi, dùng tay
lau nước mắt, hít sâu một hơi; hỏi: “Bây
giờ trên mạng có phải đã tràn ra tin tức rồi
không?”
Lục Triều Dương gật đầu: “Sau khi
Thanh Chiêu liên lạc với anh không lâu;
trên mạng đã có tin tức rồi.”
Động tác nhanh chóng như vậy, chứng:
minh Cố Ngọc Lam sớm đã sắp xếp xong
mọi thứ.
“Không nghĩ tới em lại nổi tiếng rồi.”
Đường Ngọc Sở cười châm biếm: “Nếu
đứa bé thật sự không còn nữa, có lễ em
phải gánh tội danh này cả đời.”
“Đứa bé quả thực không còn nữa” Lục
Triều Dương nói ra tin tức nhận được mới nhất.
Sắc mặt Đường Ngọc Sở tái nhợt:
“Không giữ được đứa bé?”
“Ừ, ngã rất nặng, lúc bác sĩ tới, đã
không cách nào vấn hồi.”
Khóe mắt cô lại đỏ bừng, nhưng lần
này cô ngẩng đầu, mím môi, cố gắng nhịn
không để nước mắt rơi xuống.
Cô hít sâu một hơi, nâng lên nụ cười
còn khó coi hơn cả khóc: “Cũng tốt, người
mẹ nhẫn tâm như Cố Ngọc Lam, không
cần cũng tốt.”
Nói rồi, nước mắt vẫn rơi xuống.
Cô đang đau lòng cho đứa bé đó, còn
chưa kip nhìn thấy thế giới xinh đẹp thì đã
đi rồi.
Lục Triều Dương yên lặng ôm cô vào
lòng, cô rúc mặt vào ngực anh, khó có thể
áp chế sự đau đớn trong lòng, nước mắt
từ từ thấm ướt áo sơ mi anh.
Nước mắt nóng hổi thiêu đốt ngực
anh, con ngươi thâm thúy hiện lên chút
bất đắc dĩ.
Cô nhóc này thật quá lương thiện.
Bệnh viện thành phố Thanh Thành.
Bùi Hằng Phúc mất hồn mất vía ra
khỏi văn phòng bác sĩ, loạng choạng vài
bước, lưng dựa vào tường từ từ trượt
xuống, ngẩng đầu, giơ tay che mắt.
“Xin lỗi, chúng tôi không thể giữ được
đứa bé. Lúc vợ anh được đưa tới bệnh
viện, tim thai đã ngừng rồi.”
Giọng nói tràn đầy áy náy của bác sĩ
như còn văng vẳng bên tai, hàng nước
mắt lăn xuống gò má.
Anh ta vốn cho rằng mình không có
tình cảm gì với đứa bé, nhưng khi nghe
thấy đứa bé không còn nữa, tim anh ta
vẫn đau đớn không cách nào khống chế.
Đó là con anh ta, đứa bé ba mẹ anh ta
hằng mong đợi, cứ như vậy không còn nữa.
Không còn nữa.
Lúc Cố Ngọc Lam tỉnh lại, bất giác sờ
bụng mình, con ngươi bỗng nhiên căng
thẳng.
Đứa bé không còn nữa
Cô ta không quan tâm trên tay còn
đâm kim, giấy giụa ngồi dậy, khóe mắt liếc
thấy bóng dáng bên giường, vội quay đầu
nhìn sang.
Là Bùi Hằng Phúc.
Viền mắt cô ta lập tức đỏ lên: “Hằng
Phúc, con không còn nữa.”
Bùi Hằng Phúc không lên tiếng, chỉ
lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta.
Lúc này, Cố Ngọc Lam mới chú ý thấy
anh ta không đúng, nhíu hàng mày thanh
tú: “Hằng Phúc, anh làm sao vậy?”
Bùi Hằng Phúc cười lạnh: “Cố Ngọc
Lam, cô bây giờ vui rồi chứ.”
“Anh nói gì?” Cố Ngọc Lam cho rằng
mình nghe lầm.
“Tôi nói con không còn nữa, cô vui rồi
chứ.” Bùi Hằng Phúc lặp lại.