Sáng sớm hôm sau, bác Triệu mang
theo bữa sáng đi vào bệnh viện cho
Đường Ngọc Sở.
‘Cô chủ, cô trông coi ông chủ một
đêm, ăn sáng xong thì về nhà nghỉ ngơi đi,
tôi trông ông chủ là được.”
Ông nhìn thấy mắt cô hồng hồng, dáng
vẻ rõ ràng không ngủ được, không khỏi có
chút đau lòng nói.
‘Không sao đâu bác Triệu, con không
mệt, hơn nữa còn có người giúp con trông
COI.
Đường Ngọc Sở lắc đầu, từ chối ý tốt
của bác Triệu.
Bác Triệu cũng lớn tuổi, không thể vất
vả, ông có thể nhớ cô chưa ăn bữa sáng
cũng đã tốt rồi, sao cô còn có thể bắt ông
vât vả chứ?
lời Đường Ngọc Sở nói: “Có người giúp cô
trồng sao?”
“Ừm.” Đường Ngọc Sở cười cười, đưa
bác Triệu vào phòng nghỉ.
Bác Triệu đi vào thì lập tức nhìn thấy
Lục Triều Dương đứng ở bên trong.
Dáng người anh cao lớn, ngoại hình vô
cùng tuấn tú, khí chất kiêu ngạo lạnh nhạt,
cả người tỏa ra khí chất hơn người, nhìn
thế nào cũng là một người cực kỳ xuất
sắc.
Bác Triệu sửng sốt một chút, khó hiểu
nhìn Đường Ngọc Sở: “Cô chủ, người này
là…2”
“Bác Triệu, anh ấy tên là Lục Triều
Dương, là… Chông mới cưới của con.”
Đường Ngọc Sở chần chừ hai giây, sau
đó giới thiệu thân phận của Lục Triều
Dương.
“Chồng mới cưới?”
Bác Triệu đầy kinh ngạc nhìn Lục Triều
Dương, nửa ngày không kịp phản ứng.
Ngược lại Lục Triều Dương lễ phép
chào hỏi ông.
Sau một lúc lâu, Bác Triệu mới đột lấy
lại tinh thần, khó tin nhìn Đường Ngọc Sở:
“Cô chủ, cô… Cô đã kết hôn rồi sao?”
“Ừm, con kết hôn rồi!”
Đường Ngọc Sở gật đầu, không hề
giấu giếm.
Trong lòng bác Triệu vẫn chưa thể
bình thường lại, nhất thời không biết làm
sao: “Cô chủ, chuyện… Chuyện này từ khi
nào? Ông chủ, có lẽ không biết đúng
không? Gô, cô…
Bác Triệu rõ ràng cảm thấy vô cùng
khiếp sợ.
Nhưng sau khi khiếp sợ thì ông lại nghĩ
tới chuyện cô chủ và cậu Bùi vừa chia tay
không bao lâu, mặt khác đã tìm người
khác kết hôn, chẳng lẽ nghĩ quẩn hay
không?
Đường Ngọc Sở thấy ông nói năng lộn
xôn thì không khỏi bật cười: “Bác Triệu,
Triều Dương đối xử với con rất tốt, con
cam tâm tình nguyện kết hôn với anh ấy,
cho nên con không làm bậy, bác đừng lo
lắng.”
“Thật sao?”
Bác Triệu nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy
Đường Ngọc Sở thật sự không giống nói
dối, hốc mắt không khỏi ướt át: “Vậy là tốt
rồi, vậy là tốt rồi, cô chủ có thể hạnh phúc
thì tốt…”
Trước đó Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng
Phúc đâm một dao vào Đường Ngọc Sở,
bác Triệu còn lo lắng cô sẽ không chịu
đựng được.
Nhưng ông trời có mắt, làm cho
Đường Ngọc Sở tìm được hạnh phúc.
“Bác Triệu, chuyện con kết hôn vẫn
chưa công bố với bên ngoài, cho nên bác
nhất định phải giữ bí mật giúp con. Đặc
biệt là Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan,
nhất định không được để bọn họ biết.”
Sắc mặt Đường Ngọc Sở nghiêm túc
dặn dò bác Triệu.
Quan hệ của cô và Triều Dương vẫn
chưa đến lúc công khai, nếu sớm bị phát
hiện thì sau này không dễ xử lý.
“Cô chủ yên tâm, tôi sẽ không nói, chỉ
cần cô chủ và chồng của cô hạnh phúc là
được, bộ xương già của tôi cũng yên tâm
rồi.
Bác Triệu lau nước mắt, vui mừng cười
nói.
Trong lòng Đường Ngọc Sở hơi ấm, đỡ
ông ngồi xuống, sau đó ăn hết sạch bữa
sáng ông mang tới.
Mà lúc này bác Triệu và Lục Triều
Dương cũng trò chuyện một lát, dường
như ông vô cùng hài lòng với chú rể mới
này.
Lục Triều Dương nói chuyện và hành
động rất ưu nhã, cử chỉ khéo léo, không
hề tỏ ra thái độ khinh thường bác Triệu vì
ông chỉ là quản gia.
Ngược lại anh còn thể hiện sự tôn
trọng.
Cũng vì điểm này, bác Triệu mới phát
hiện anh tốt hơn Bùi Hằng Phúc kia bao
nhiêu lần.
Trước kia Bùi Hãng Phúc nhìn thấy
ông thì sai khiến như người hâu, mà Lục
Triều Dương lại lễ phép nói chuyên, chỉ với
điểm này thì hai người không thế so sánh
được.
Một lát sau, Đường Ngọc Sớ ăn bữa
sáng xong, thu dọn hộp cơm đưa cho bác
Triệu: “Bác Triệu, trong nhà còn làm phiền
bác trông nom, còn bên bệnh viện giao
cho con là được.”
“Vâng, cô chủ.”
Bác Triệu gật đầu, xoay người rời đi,
nhưng giống như nghí tới cái gì, ông có
chút do dự nói: “Đúng rồi, cô chủ, còn có
một chuyện…’
“Bác Triệu, có chuyện gì bác cứ nói.”
Đường Ngọc Sở thấy ông ấp a ấp úng
thì vội cười nói.
Bác Triệu có chút bất an sờ túi, sau đó
mới hạ quyết tâm lấy ra thứ gì đó từ bên
trong: “Cô chủ, cô có biết thứ này không?”
Bác Triệu mớ bàn tay trước mặt
Đường Ngọc Sở, có chút thấp thỏm hỏi.
Đường Ngọc Sở tập trung nhìn vào thì
thấy hai chai thủy tinh giống như lọ thuốc
tiêm trong lòng bàn tay bác Triệu, một lọ
đã mở ra, rõ ràng đã sử dụng, còn một lọ
vẫn chưa mở.
Đường Ngọc Sở không khỏi giật mình,
cô đi tới nhìn cũng không có gì đặc biệt,
không khỏi nghi ngờ hỏi: “Bác Triệu, có
vấn đề gì sao? Bác lấy thứ này ở đâu ra?”
“Chuyện này, chuyện này…”
Vẻ mặt bác Triệu muốn nói lại thôi,
giống như sợ nói ra sẽ gây họa lớn vậy.
Đường Ngọc Sở vội vàng an ủi: “Bác
Triệu, không sao, bác muốn nói gì thì cứ nói.
“Khi người hầu quét dọn phòng sách.
của ông chủ thì nhặt được lọ rỗng trong
thùng rác, còn lọ chưa mở là… Là nhặt
được trong phòng của ông chủ, tôi già rồi
nên không biết đây là thứ gì, nhưng người
hầu dọn dẹp phòng nói hình như cô chủ
Ngọc Lam đưa thứ này cho bà chủ. Cô…
Cô chủ, lần này ông chủ đột nhiên xảy ra
chuyện, tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, cho nên,
cho-nên…”
Bác Triệu nơm nớp lo sợ nhìn Đường
Ngọc Sở, câu nói tiếp theo biến mất.
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì sắc mặt
lập tức thay đổi.
Lục Triều Dương cũng đưa tay qua
cầm lọ thuốc xem xét.
Nhưng một lát sau anh vẫn không
phát hiện manh mối gì, chỉ có thể nói:
“Xem ra phải đưa cho bác sĩ kiểm tra.”