Tin tức càng ngày càng rầm rộ, gần
như đã đạt đến xu thế không thể ngăn cản
được.
Nhưng mà Tần Mạn Ny làm người
trong cuộc, từ đầu đến cuối cô ta không
hề nói ra nửa lời nào, trông giống như là
bốc hơi khỏi cuộc đời này.
Bây giờ mấy chục phóng viên của các
tòa soạn dốc hết toàn bộ sức lực mà mở
một cuộc tìm kiếm kịch liệt, hi vọng là có
thể tự mình phỏng vấn được Tần Mạn Ny.
Mà chuyến đi này của Đường Ngọc Sở
đương nhiên cũng là vì mục đích này.
Có điều, muốn tìm một người cố ý trốn
đi, cho dù bạn có bản lĩnh ngất trời thì căn
bản cũng không thể nào tìm được.
Bất đác dĩ, Đường Ngọc Sở cũng chỉ
có thể ra tay với các ngôi sao bình thường
có mối quan hệ không tệ với Tần Mạn Ny.
Nhưng mà trong loại thời điểm nhạy
cảm như thế này, diễn viên nào trong giới
cũng cảm thấy lo lắng, căn bản cũng
không dám nói về việc này, sợ sẽ dẫn lửa
thiêu thân, khó khăn lắm mới nói được hai
câu, lại là giọng điệu nói cho qua chuyện.
Mà trong lúc đang bận rộn, Đường
Ngọc Sở lại không biết nguy hiểm đang
im lặng tới gần cô.
Đến khoảng tám giờ tối, Đường Ngọc
Sở bận bịu cả một buổi trưa, tùy ý ăn bữa
tối ở bên ngoài liền chuẩn bị đến tập đoàn
Lục thị để tìm Lục Triều Dương, hai người
đã hẹn cùng nhau về nhà.
Nhưng mà lúc cô đi đến một cái ngã
tư, một chiếc xe bỗng nhiên vọt ra từ chỗ
tối ở bên cạnh rồi dừng ở bên cạnh của
Đường Ngọc Sở, sau đó lấy tốc độ sét
đánh không kịp che tay mà bịt miệng của
cô lại, kéo cô lên xe.
Đường Ngọc Sở quá sợ hãi, vùng vẫy
muốn kêu cứu mạng, nhưng mà còn chưa
kịp mở miệng thì đã cảm giác được mùi
thuốc nồng nặc bỗng nhiên xâm nhập vào
trong mũi, sau đó mắt cô tối sầm lại, hoàn
toàn mất đi tri giác.
Lúc này trong phòng làm việc của tống
giám đốc công ty giải trí Hoàng Đình.
Lục Triều Dương vẫn đang ngồi trên
bàn làm việc như cũ, xử lý vài công việc
còn chưa hoàn thành, Tô Lân bưng ly cà
phê đi vào từ bên ngoài, cung kính nói:
“Tổng giám đốc, cà phê của anh đây.”
Lục Triều Dương nhẹ nhàng gật đầu,
bưng lên, kết quả chẳng biết tại sao lông
mày của anh bỗng nhiên lại giật một cái,
cà phê ở trong tay cũng không bưng ổn
định, cạch một tiếng rơi xuống mặt bàn.
Trong nháy mắt, chất lỏng màu đen đổ
lên trên mặt bàn, làm không ít tài liệu
quan trọng ở bên cạnh bị ướt.
Tô Lân giật nảy cả mình, vội vàng lấy
khăn tay ra lau, đồng thời có chút hốt
hoảng mà nhìn Lục Triều Dương: “Tổng
giám đốc không có sao đó chứ?”
Lục Triều Dương nhíu mày, chỉ cảm
thấy trong lòng có một cảm giác bất an,
vội vàng đưa tay nhìn đồng hồ một chút.
Thời gian đã tám giờ rưỡi rồi, nhưng
mà vẫn không thấy bóng dáng của Đường
Ngọc Sở.
Lục Triều Dương gọi cho Đường Ngọc
Sở một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia
lại thông báo không kết nối được.
Anh thử liên tục mấy lần vẫn y như cũ.
lông mày của Lục Triều Dương không
khỏi nhăn chặt lại, nhịn không được mà
ngẩng đầu hỏi Tô Lân ở trước mặt: “Lúc
nãy bà chủ có đến đây không?”
“Không nhìn thấy.”
Tô Lân lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt của
Lục Triều Dương hơi không đúng, vội vàng
cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao
tổng giám đốc, có cần tôi đi xem một chút
hay không?”
Lục Triều Dương chỉ trầm ngâm trong
chốc lát, lạnh nhạt nói: “Tạm thời không
cần, cậu đi ra ngoài trước đi.”
Nhưng mà trong lòng của anh vẫn
cảm thấy không ổn, đầu ngón tay lập tức
mở hệ thống định vị trên điện thoại di
động.
Lúc trước anh đã lắp đặt hệ thống định
vị trên điện thoại của Đường Ngọc Sở, vì
để đề phòng vạn nhất, để đảm bảo an
toàn cho cô.
Lục Triều Dương vốn chỉ cho rằng
Đường Ngọc Sở có việc cho nên chậm trễ,
cho nên mới có thể đến trễ lâu như vậy.
Nhưng mà khi anh nhìn thấy được địa
điểm mà định vị của Đường Ngọc Sở hiện
ra, bỗng nhiên xuất hiện ở vùng ngoại ô,
sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tô Lân!”
Anh lên tiếng gọi Tô Lân vừa mới đi ra
ngoài, giọng nói kia âm trầm đến dọa
người.
Trong lòng của Tô Lân hoảng sợ quay
đầu lại: “Tổng giám đốc, còn dặn dò gì ạ?”
“Đi lái xe đi, đi ra ngoài với tôi nhanh
Lục Triều Dương đứng dậy từ trên ghế
làm việc, cũng không giải thích, trực tiếp
cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Tô Lân đã đi theo bên cạnh anh nhiều
năm, thấy sắc mặt của anh cứng ngắt,
biết chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng
không dám thờ ơ mà vội vàng nhẹ nhàng
gật đầu rồi đi theo Lục Triều Dương ra bên
ngoài.
Đường Ngọc Sở không biết là rốt cuộc
mình đã hôn mê bao lâu, cô chỉ biết là sau
khi mình tỉnh dậy liền phát hiện mình ở
một nơi tối tăm, một mùi vị ẩm ướt khó
ngửi đập vào trong mặt, khiến cho người
ta muốn buồn nôn.
Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy từ
dưới đất, lại phát hiện hai tay hai chân của
mình bị dây thừng trói chặt lại, cả người
gần như không thể động đậy được.
Đường Ngọc Sở giật mình cẩn thận
nhớ lại một chút, mới bỗng nhiên nhớ tới
mình đã xảy ra chuyện gì.
Bắt cóc!
Vốn dĩ cô đã hẹn đi tìm Triều Dương,
thế nhưng nửa đường lại bị bắt cóc.
Một cảm giác sợ hãi xông thẳng lên
đầu, Đường Ngọc Sở sợ hãi nhìn bốn phía.
Đập vào trong mắt của cô đều là một
màu đen kịt, mượn ánh trăng mờ ảo chiếu
vào từ bên ngoài, dường như có thể nhìn
thấy được mình đang ở trong một cái nhà
kho bị bỏ hoang.
Xung quanh yên ắng, hoàn cảnh lạ
lãm, còn có loại yên tĩnh và đen nhánh
của loại cảm giác trí mạng, đều đang cố
gắng làm sâu sắc sự khủng hoảng trong
lòng của cô.
“Có ai không?”
Cô há to miệng, giọng nói run rẩy vang
lên trong nhà kho bỏ hoang.
Âm thanh vang vọng yếu ớt phiêu tán
trong không khí, trong lòng của Đường
Ngọc Sở càng sợ hãi hơn.
“6ó ai ở đây không, thả tôi ra đi, tại sao
lại bắt tôi chứ?”
Cả người của Đường Ngọc Sở đều
đang run rẩy.
Cô chưa từng phải gặp chuyện như
vậy, trong đầu nhất thời có chút hỗn loạn.
Tại sao lại có người bắt cóc cô?
Bắt cóc cô thì có lợi ích gì?
Chẳng lẽ là Cố Ngọc Lam ư?
Sẽ không phải đâu, người phụ nữ kia
gần đây cực kỳ an phận, chắc không phải
là cô ta mới đúng…
Cũng không phải là cô ta thì là ai đây
chứ? Rốt cuộc là đối phương có mục đích
gì?
Vô số suy nghĩ đang bay nhảy ở trong
đầu của Đường Ngọc Sở, nhưng mà tâm
trạng sợ hãi lại chỉ càng khiến cho cô
thêm bối rối. Lúc này, sự tỉnh táo của cô
đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Trong lúc Đường Ngọc Sở đang hốt
hoảng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến
âm thanh cửa sắt va chạm, cánh cửa của
nhà kho đã bị người khác đẩy ra.
Kèm theo đó chính là một giọng nói
thô lỗ vang lên trong nhà kho: “Em gái
nhỏ, em đã tỉnh rồi à?”
Đường Ngọc Sở giật mình, trong lòng
nổi lên một chút cảnh giác, rụt rụt thân
thể lại.
Thuận heo âm thanh rơi xuống, đèn ở
trong nhà kho cũng được người khác mở
lên, sau đó Đường Ngọc Sở lần nhìn thấy
bốn người đàn ông vạm vỡ với thân hình
cao lớn đang lần lượt đi vào từ bên ngoài.
Từ bộ dáng lưu manh của bọn họ nhìn
ra, hiển nhiên là mấy tên lưu manh không
biết đến từ nơi nào.
“Tại sao anh lại muốn bắt tôi?”
Đường Ngọc Sở sợ hãi tiếp tục lùi về
phía sau, mấy người kia vừa nhìn liền biết
không phải là loại người lương thiện gì.
Đặc biệt là khi Đường Ngọc Sở nhìn
thấy trên gương mặt của bọn họ nở nụ
cười không có ý tốt, trong lòng không khỏi
run lên.