“Mấy cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy
gần chuồng mà cũng dám ở đây nói mấy
lời khoa trương, tôi thật sự cũng muốn
nhìn xem một chút cô sẽ làm như thế nào
để cho tôi không còn chỗ đứng ở thành
phố Bắc Ninh này.”
Lục Thanh Chiêu khit mũi coi thường,
giêu cợt nói, cũng không tiếp tục để ý đến
Dương Thiên Thiên, quay người cười một
tiếng với Tống An Kỳ: “An Kỳ, chúng ta tiếp
tục dùng cơm đi, đừng có để ý đến mấy
con chó không biết chạy tới từ nơi nào
sủa lung tung, tiết kiệm sức lực đi.”
Vóc người đẹp trai, có nhiêu khi ngay
cả mắng chửi người khác cũng lộ ra vẻ
quyến rũ khác thường.
Lục Thanh Chiêu vừa mới nói lời này,
lập tức để cho mấy người khác đứng ở
ngoài quan sát cũng cười vang lên tiếng.
Rõ ràng khả năng chửi bới của cậu trai
trẻ tuổi này đã lên đến đỉnh điểm.
Đường Ngọc Sở ngồi ở gần đó cũng bị
chọc cho bật cười không thôi.
Xem ra để Lục Thanh Chiêu đi ra ngoài
là một quyết định rất chính xác, có anh ta
ở đây, ai cũng đừng nghĩ ngồi lên trên đầu
của bọn họ.
Có điều là Dương Thiên Thiên và Hàn
Minh Nhân rõ ràng cảm thấy không dễ
chịu, những tiếng cười nhạo kia rơi vào
trong lỗ tai, làm cho sắc mặt của bọn họ
xám ngắt.
“Được được được, Tống An Kỳ, cô giỏi
lắm, lại dám tìm một công tử bột đến ra
mặt vì cô, xem ra cô thực sự không muốn
để cho ba mẹ của cô sống tốt hơn rồi.”
Bị Lục Thanh Chiêu châm chọc nhiều
lần, cảm giác mê mẩn bởi vì tướng mạo
của anh ta của Dương Thiên Thiên cũng
biến mất không còn tăm tích gì nữa, trực
tiếp xem anh trở thành công tử bột chỉ
biết khua môi múa mép.
Đối với lời uy hiếp của cô ta, Tống An
Kỳ cũng cực kỳ tức giận, nhưng mà cô ấy
vần miễn cưỡng đè xuống lửa giận của
mình, khiêu khích nhìn Dương Thiên Thiên
một chút.
Nếu như cậu ba nhà họ Lục thật sự là
một công tử bột, vậy thì cô ta là cái thá gì?
Lục Thanh Chiêu lại nguy hiểm híp híp
mắt lại, giọng điệu phách lối đến nỗi
không gì sánh bằng: “Cho dù ông đây thật
sự là công tử bột, muốn chơi chết cô thì
cũng chỉ là chuyện nhấc đầu ngón tay mà
thôi. Không có chuyện gì nữa thì cút
nhanh lên đi, đừng có đứng ở chỗ này
chướng mắt ông đây.”
“Anh là cái thá gì mà cũng dám kêu tôi
cút?”
Dương Thiên Thiên trợn mắt trừng lên,
trực tiếp rống họng mà hét ầm lên.
Ánh mắt của Lục Thanh Chiêu cũng từ
từ trở nên lạnh lão: “Không cút đúng
không, vậy thì tôi gọi người đuổi bọn cô đi
ra ngoài.”
Dứt lời, cậu ba Lục trực tiếp lấy điện
thoại từ trong túi áo ra gọi một cuộc điện
thoại: “Còn ở bên ngoài làm cái gì vậy, đi
vào đây đuổi cặp nam nữ ồn ào này ra
ngoài đi.”
Sau đó không đến ba phút, toàn bộ
người ở trong nhà hàng đều nhìn thấy hai
vệ sĩ mặc bộ đồ tây màu đen xông vào từ
bên ngoài lôi Dương Thiên Thiên và Hàn
Minh Nhân đi ra.
“Các người làm cái gì vậy hả? Có biết
tôi là ai hay không? Thả tôi ra…”
Dương Thiên Thiên tức giận kêu gào,
nhưng mà mặc kệ cô ta có la lớn như thế
nào, hai vệ sĩ kia đều mắt điếc tai ngơ,
một chốc sau liền cưỡng ép Hàn Minh
Nhân và Dương Thiên Thiên biến mất ở
cửa của nhà hàng.
Trong nhà hàng yên tĩnh, tất cả mọi
người đều bị chiêu này của Lục Thanh
Chiêu làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Mặt mũi của Đường Ngọc Sở cũng
tràn đầy khiếp sợ, không nhịn được mà
nhìn về phía Lục Triều Dương: “Hai người
kia là ai vậy?”
‘tà vệ sĩ trong nhà đã sắp xếp để bảo
vệ cho nó.”
Lục Triều Dương nhếch môi nhẹ giọng
giải thích cho cô.
Đường Ngọc Sở không khỏi càng thêm
kinh ngạc: “Sao em không biết vậy?”
Lục Triều Dương cười cười: “Ngày bình
thường không có việc gì thì bọn họ sẽ
không xuất hiện, bà xã chưa từng nhìn
thấy, cho nên không biết cũng là bình
thường thôi.”
Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng gật đầu,
trong lòng cảm thán, không hổ là cậu chủ
của bốn gia tộc lớn, thân phận không tâm
thường, đi ra ngoài lúc nào cũng phải dẫn
theo vệ sĩ.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi mở to
mắt nhìn về phía Lục Triều Dương: “Triều
Dương, sẽ không phải là anh cũng có đấy
chứ?”
“Ừm, lúc đầu anh không muốn, nhưng
mà mẹ anh kiên trì, cho nên cũng nghe
theo bà luôn.”
Lục Triều Dương nói rất hời hợt, Đường
Ngọc Sở lại nhịn không được mà hơi bất
ngờ.
Nói như vậy, đây chẳng phải là đang
nói mỗi ngày cô và Lục Triều Dương ở
cùng với nhau thì bị người khác nhìn chăm
chằm hả.
báo lỗi
Không biết tại sao, Đường Ngọc Sở
bỗng nhiên lại có một loại cảm giác
không thoải mái.
Dường như có thể cảm nhận được suy
nghĩ của cô, Lục Triều Dương nhìn cô một
cái, đột nhiên nói: “Nếu như bà xã cảm
thấy không được tự nhiên, anh có thể cho
bọn họ rút đi.”
“Không cần đâu, chẳng qua là em cảm
thấy làm cái gì cũng bị người ta nhìn
chăm chú, có chút kỳ quái mà thôi. Em
nghĩ mẹ chồng đã sắp xếp vệ sĩ cho hai
anh em anh, chắc chắn là có lý do.”
Nhắc đến mẹ chồng, sắc mặt của
Đường Ngọc Sở cũng không nhịn được
mà hơi đỏ lên.
Lục Triêu Dương lại kiềm không được
mà dịu dàng nhìn cô một cái, dường như
cảm thấy rất hài lòng đối với xưng hô này
của cô.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên
nói: “Ừm, chuyện làm ăn ở trong nhà
tương đối lớn, khó tránh khỏi sẽ đắc tội
với một vài người, an toàn của anh và
Thanh Chiêu nhận phải sự uy hiếp là
chuyện bình thường.”
Lục Triều Dương nói chuyện này như
mây trôi nước chảy, nhưng mà nghe thấy
chuyện này, trong lòng của Đường Ngọc
Sở lại không khỏi nảy lên một cái.
Nghe lời này, rõ ràng hai anh em này
cũng đã từng gặp phải chuyện bắt cóc.
Xem ra sinh ra quá hơn người cũng
không phải là chuyện gì tốt, mặc dù không
lo ăn không lo mặc, cuộc sống đầy đủ,
nhưng an toàn của bản thân lại không có
sự bảo đảm, ai cũng không biết có phải là
ra cửa cũng sẽ gặp chuyện không may
hay không.
Nghĩ đến cái này, Đường Ngọc Sở
không khỏi rùng mình một cái, vội vàng
nhìn Lục Triều Dương với vẻ mặt nghiêm
túc: “Vệ sĩ không thể cho đi được, em
không muốn nhìn thấy anh xảy ra chuyện.”
“Bà xã đã nói như vậy, vậy thì anh sẽ
không kêu bọn họ đi nữa.”
Lục Triều Dương nâng khóe miệng lên,
trong mắt bởi vì sự quan tâm của Đường
Ngọc Sở và càng ngày càng trở nên mềm
mại.
Lúc này Lục Thanh Chiêu và Tống An
Kỳ đã xử lý xong chuyện đó, cũng đi đến
trước mặt của hai người bọn họ.
Lục Thanh Chiêu trừng mắt nhìn cặp
vợ chồng trẻ tình cảm nồng nàn, hơi có
chút bất lực mà nói: “Em nói này anh cả,
chị dâu, hai người liếc mắt đưa tình xong
chưa đó?”
“Xong rồi, cậu làm hộ hoa sứ giả cũng
rất được việc đó, nào, cho cậu phần
thưởng nè.”
Đường Ngọc Sở cười tủm tỉm đưa một
ly nước trái cây qua, lộ ra vẻ tán thưởng
nồng đậm.
Lục Thanh Chiêu nhận lấy uống một
ngụm, biến sự phẫn uất thành thức ăn:
“Đáng chết, em nhất định phải nhanh
chóng tìm phụ nữ mới được, như thế này
mới sẽ không bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.”
Đường Ngọc Sở cười cười, không để ý
đến anh ta, lại nhìn về phía Tống An Kỳ:
“Cậu không sao đấy chứ?”
Tống An Kỳ gật đầu, cũng ngồi xuống
theo: “Không có việc gì đâu, lúc nấy cậu
Lục Thanh Chiêu đã trút giận giúp cho tớ
rồi, cảm ơn nha.”
Đường Ngọc Sở bắt đầu tức giận trách
móc: “Khách sáo cái gì chứ, dù sao cậu ấy
cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, việc
khẩn cấp bây giờ là nhanh chóng gặp
được chú với dì, tìm ra chứng cứ chứng
minh bọn họ trong sạch. Về phần những
chuyện khác, chờ sau này rồi nói sau.”
“Ở bên phía cục cảnh sát, Dương Thiên
Thiên có người quen biết, chỉ sợ cần Tiêu
Tiêu hỗ trợ nói một tiếng mới có thể gặp
ba me của tớ được.”
Tống An Kỳ cắn cắm môi dưới, sắc
mặt có chút ảm đạm.