“Chú Phương, chú cũng biết tình hình
hiện tại của ba mẹ cháu đó, bọn họ đã
làm việc ở Dương thị vài chục năm rồi,
không nói đến năng lực trước kia như thế
nào, nhưng chắc có lẽ là chú hiểu rõ ràng
cách làm người của ba mẹ cháu so với ai
khác. Ba mẹ cháu tuyệt đối không thế nào
tham ô được, đây là vu oan, bây giờ bọn
họ đã bị cảnh sát bắt đi rồi, bây giờ ở công
nhưng mà bây giờ cháu thật sự cùng
đường rồi, nếu như không tìm được chứng
cớ, ba mẹ của cháu sẽ phải ngồi tù, muốn
gán tội cho người khác, sợ gì không có lý
do. Dương Thiên Thiên dựa vào địa vị của
mình mà hãm hại bọn họ, nếu như tội
danh này bị kết luận, chắc chắn là bọn họ
sẽ không chịu nổi sự giày vò như thế này.”
Tống An Kỳ nói nói, hốc mắt cũng nhịn
không được mà đỏ lên.
Phương Chí Viễn nghe vậy, vẻ mặt
cũng hơi thay đổi, chỉ là rất nhanh, ông ta
cũng chỉ cười khổ lắc đầu: “Cháu gái à,
chuyện này muốn giải quyết cũng không
dễ dàng như vậy đâu, bởi vì là người một
nhà nên chú cũng nói cho cháu biết
chuyện này. Những khoản bị tham ô ở
công ty của bọn chú trên thực tế có tồn
tại, ba mẹ của cháu gánh tội thay cho
người khác, mà người có năng lực thao
túng việc này có địa vị không thấp ở trong
công ty.”
“Lần này người đối phó với ba mẹ của
cháu chính là cô Dương, con bé đó chính
là đứa con gái được chủ tịch cưng chiều
nhất. Mặc dù là địa vị của chú ở trong
công ty không thấp, nhưng cuối cùng
cũng chỉ là một người làm công mà thôi,
làm việc thay cho người khác. Cháu cũng
biết đó, người già trẻ của nhà chú đều
phải dựa vào chú để nuôi sống, chuyện
này thật sự dính líu rất rộng, nếu như chú
nhúng tay vào, chỉ sợ là phía sau không
biết lại kéo ra nhân vật như thế nào. Đến
lúc đó đừng nói là giúp ba mẹ của cháu,
sợ là đến lúc đó bản thân của chú cũng
khó bảo đảm được.”
Lời nói này của Phương Chí Viễn cũng
không phải là nói dối, thương trường như
chiến trường, ở phía sau vấn đề này liên
quan rất rộng, nếu như sơ sót một cái, bỏ
đi công việc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu
như cũng giống như ba mẹ của Tống An
Kỳ, bị gán tội, đến lúc đó cũng coi như khó
mà thoát thân.
Tống An Kỳ ngây ngẩn cả người, hiển
nhiên cô còn không nghĩ đến phía sau
chuyện này còn có nguyên nhân phức tạp
như vậy.
Chỉ là trong lòng của cô vẫn không can
tâm.
Thật sự chẳng lẽ không còn cách nào
khác sao?
Ba mẹ bị hãm hại đến mức này, bên
cạnh còn có sự trợ giúp to lớn của bạn bè
tốt dành cho cô, nhưng mà mình vẫn
không làm được cái gì ư?
Vào thời khắc này, đột nhiên Tống An
Kỳ cảm giác được mình rất vô dụng.
Đường Ngọc Sở ở cạnh bàn gửi đến
cho cô ấy một cái tin nhắn, nội dung rất
đơn giản: “Tiêu Tiêu nói cậu ấy sẽ lo
chuyện ở bên cục cảnh sát, cậu cứ việc cố
găng mà làm đi, trước tiên đưa chú với dì
ra mới là chuyện quan trọng.”
Tống An Kỳ nhìn đến đây, trong mắt
nhịn không được mà xuất hiện một làn
sương mù, trong lòng cảm động không
thôi.
Nhìn thấy cô ấy như thế này, Phương
Chí Viễn hình như cũng không đành lòng,
vẻ mặt xoắn xuýt cả nửa ngày.
Nói đến chuyện đó, năm đó lúc ông ta
vào tập đoàn Dương thị, ông ta còn được
ba mẹ của Tống An Kỳ dẫn dắt rất nhiều.
Nói không ngoa, Phương Chí Viễn có
thể có địa vị như hiện tại ở Dương thị, có
thể nói là không thể không nói đến công
lao của ba mẹ Tống An Kỳ.
Bây giờ ân nhân lại gặp rủi ro, ông ta
lại không chịu ra tay giúp đỡ, quả thật là
không có đạo đức.
Nghĩ đến chuyện này, biểu cảm bối rối
cả nửa ngày của Phương Chí Viễn vào
thời khắc này cũng xuất hiện một tia kiên
quyết, cuối cùng cắn chặt răng: “An Kỳ,
cháu cũng đừng quá đau buồn, chú biết là
cháu rất muốn cứu ba mẹ của cháu, thật
ra… chuyện này, cũng không phải là không
có cách nào.”
“Chú Phương nói vậy là sao ạ?”
Hai mắt của Tống An Kỳ phát sáng, vẻ
mặt vốn hơi ảm đạm lại dấy lên ánh sáng
hi vọng một lần nữa.
‘ôi, đơn giản mà nói, thật ra thì chắc ba
mẹ của cháu biết người đã tham ô, có
điều bây giờ bọn họ đã bị nhốt lại, cháu
không gặp được, muốn tra ra cái gì đương
nhiên rất khó. Nhưng mà nếu như cháu có
thể gặp được bọn họ, nói không chừng
bọn họ còn biết một số chứng cứ, như vậy
thì có lẽ bọn họ cũng đã được cứu rồi ”
Nói đến đây, Phương Chí Viễn dừng lại
một chút: “Nếu như cháu có thể hỏi ra
được cái gì đó từ phía bọn họ, đến lúc đó
có lẽ là chú có thể điều tra giúp cho cháu
một chút.”
“Cảm ơn chú, chú Phương, cháu nhất
định sẽ nghĩ ra cách để gặp được ba mẹ
của cháu.”
Nghe thấy đối phương đã đồng ý giúp
đỡ, mặt mũi của Tống An Kỳ tràn đầy cảm
kích, chợt lại rất trịnh trọng mà nói: “Chú
Phương, chú đã giúp cháu, cháu nhất định
sẽ báo đáp chú cho thật tốt.”
“Báo đáp thì thôi bỏ đi, chú cũng chỉ
cố gắng một phần lực nhỏ mà thôi ”
Phương Chí Viễn cũng chỉ có thể nở
một nụ cười bất lực.
Sau khi Tống An Kỳ ở phía bên này nói
chuyện xong, Đường Ngọc Sở ở bàn bên
kia cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn may là chuyện này không phát
triển theo chiều hướng xấu, nếu không
thật sự cũng không biết làm sao bây giờ.
Bữa cơm trưa này cũng không tiếp tục
được bao lâu, Phương Chí Viễn rất nhanh
liền nói lời tạm biệt rồi rời đi, sau đó Tống
An Kỳ cũng chuẩn bị nhập vào một bàn
cơm cùng với bọn người Đường Ngọc Sở.
Kết quả không ngờ đến, đúng lúc này
hai bóng dáng kia lại đi vào từ cửa nhà
hàng.
Khuôn mặt của Tống An Kỳ cứng đờ
tại chỗ, ngay cả động tác đứng dậy cũng
bị đóng băng.
Đường Ngọc Sở phát hiện ra sự tồn tại
của hai người kia, không khỏi nhíu nhíu
mày.
Hai người kia là một nam một nữ, vóc
dáng của người nam không tệ, khuôn mặt
nhã nhặn, mặc một bộ đồ tây, trông như là
hình chó dạng người!
Về phần người phụ nữ kia, trên mặt
được trang điểm rất đậm, mái tóc dài
Xoẵn xõa ngang vai, mặc một chiếc váy
dây, ở trước ngực là hai gò tuyết trông vô
cùng sống động, cả người trông như có
yêu khí, cách thật xa cũng có thể nghe
thấy mùi nước hoa nồng nặc ở trên người
của cô ta.
Đôi nam nữ này đương nhiên là Hàn
Minh Nhân và Dương Thiên Thiên!
Một tên đàn ông khốn nạn, một người
phụ nữ đê tiện!
Nếu như không phải bọn họ, ba mẹ
của Tống An Kỳ cũng sẽ không đến mức
rơi vào tình trạng như hiện tại.
Sắc mặt của Đường Ngọc Sở lập tức
âm trầm mấy phần, chợt muốn đứng dậy
đi đến chống đỡ cục diện cho Tống An Kỳ.
Trong trường hợp này lại gặp phải hai
người này, đối với Tống An Kỳ vừa nhận
phải đả kích mà nói cũng không phải là
một chuyện tốt gì.
“Bà xã đừng vội.”
Lúc Đường Ngọc Sở đang chuẩn bị
đứng dậy, Lục Triều Dương đột nhiên giữ
cô lại, chất giọng trầm thấp kia dường như
mang theo ma lực, không chỉ trấn an lửa
giận của cô, đồng thời còn cho cô một
loại cảm giác an tâm.
Dường như chỉ cần có anh ở đây,
chuyện gì cũng sẽ không còn nữa.
Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng gật đầu,
ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ ngồi.