Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sủng vật toàn tiểu khu đều là tai mắt của tôi

Chương 81:

Sau khi thương lượng với kịch bản xong, Mạc Thần Trạch mở mắt ra, trong đầu suy nghĩ về Cố Tiểu Khả, nghĩ đến đôi môi lấp lánh của cô, càng không kiềm chế được bản thân không được suy nghĩ theo hướng đó, trong đầu lúc nào hiện lên đôi môi hồng nhạt.

Trằn trọc mãi một hồi lâu cũng không thể ngủ được.

Mặc Thần Trạch không nhịn được, mở điện thoại lên, nhắn WeChat cho Cố Tiểu Khả.

[Đại Mạc]: [Em ngủ chưa?]

Cố Tiểu Khả trả lời rất nhanh: [Vẫn chưa.]

[Đại Mạc]: [Không buồn ngủ à?]

Màn hình điện thoại phát sáng, đôi mắt của Cố Tiểu Khả sáng rực lên: [Không buồn ngủ.]

[Đại Mạc]: [Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Ngoan, mau đi ngủ đi.]

Khóe môi Cố Tiểu Khả cong lên, không kìm được mà vui mừng: [Ngủ không được.]

[Đại Mạc]: [Mất ngủ à?]

Cố Tiểu Khả cố chịu đựng, cuối cùng thành thật đáp lại: [Mắt của anh khỏi rồi, trong lòng em rất vui.]

Mạc Thần Trạch nhắm mặt lại, trong lòng mềm mại như dòng suối, cố gắng kiềm chế, tự nhắc nhở mình phải làm ‘người’, không được làm ‘cầm thú’.

[Đại Mạc]: [Anh thấy em đang ép buộc anh.]

Cố Tiểu Khả ngẩn ra, không hiểu lắm: [Ép buộc gì anh?]

[Đại Mạc]: [Anh để ý lúc anh nhắm mắt, em đã lén đánh thêm son.]

Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào điện thoại: “”

[Đại Mạc]: [Màu rất đẹp, rất hợp với em.]

Mãi hồi lâu mà Cố Tiểu Khả không trả lời.

[Đại Mạc]: [Đánh màu son đẹp như thế, có phải là muốn anh không kiềm được mà hôn em đúng không?]

Mạc Thần Trạch nhịn cười, không cần phải tận mắt chứng kiến, tưởng tượng thôi cũng có thể nghĩ ra khuôn mặt CốTiểu Khả bây giờ đã đỏ đến mức nào rồi.

Có lẽ còn có thể ửng đỏ dần dần tràn đến mang tai, dưới cổ, thậm chí xuống chút nữa……

Mạc Thần Trạch không dám buông thả bản thân tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, đành phải chuyển hướng chú ý sang việc trêu chọc bạn gái của mình.

[Đại Mạc]: [Anh nhớ là em không thích trang điểm, cố ý đánh son, là muốn dụ dỗ anh phạm tội à?]

Cố Tiểu Khả: “….”

Khóe miệng Mạc Thần Trạch mỉm cười, hai tay gõ chữ rất nhanh: [Cô gái à, có thể nói cho anh biết son môi có mùi vị gì không?]

Cố Tiểu Khả nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng cũng run run gõ ba chữ: [Vị dâu tây.]

[Đại Mạc]: [Ngọt không?]

Cố Tiểu Khả vùi đầu vào trong chăn, không trả lời một lúc lâu.

Mạc Thần Trạch hài lòng hỏi cô: [Bây giờ có còn vui vẻ đến mức mất ngủ nữa không?]

Cố Tiểu Khả sợ nam thần lại nói ra những lời cực kì nóng bỏng nữa, vội vàng đáp lại: [Ngủ được rồi ngủ được rồi, quả thật là buồn ngủ chịu không nổi nữa rồi, một giây sau là có thể ngủ ngay.]

Mạc Thần Trạch cười híp mắt, vẻ mặt cực kì dịu dàng.

[Đại Mạc]: [Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai em định dậy lúc mấy giờ?]

Cố Tiểu Khai xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, lại thổi thổi vào lòng bàn tay hơi ướt vì đổ mồ hôi trộm, gõ chữ trả lời: [7 giờ.]

[Đại Mạc]: [Được rồi, đến giờ anh sẽ gọi em dậy, mau ngủ đi, ngủ ngon.]

Cố Tiểu Khả bỏ điện thoại xuống, sau khi nhắm mắt lại trở mình đứng lên kiểm tra xem điện thoại còn bao nhiêu pin, cho dù là còn tận 72% nhưng cô vẫn không an tâm lắm, đi tìm cục sạc để cắm sạc điện thoại rồi mới yên tâm đi ngủ.

Mạc Thần Trạch trêu ghẹo Cố Tiểu Khả nhưng miệng lưỡi lại khô khốc, anh xuống giường đi vào bếp rót nước, sau khi quay về phòng ngủ, nhìn thấy điện thoại ở đầu giường hiện thị tin nhắn WeChat.

Cố Tiểu Khả: [Vẫn còn rất vui vẻ.]

Chỉ có vài chữ đơn giản thôi cũng khiến cho Mạc Thần Trạch chịu không nổi, yết hầu của anh chuyển động, ừng ực uống cạn nước lạnh trong ly, mỉm cười, đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ, bỏ điện thoại xuống rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Thần Trạch nhìn thấy những bình luận ngẫu nhiên được rút ra từ trong kịch bản.

Khi kịch bản lấy mấy mẫu bình luận ngẫu nhiên, trong lòng đều đã hoảng loạn.

Thế nhưng trước đây đã có giao ước, nó cần giữ lời hứa của mình, chỉ có thể cắn răng đưa những lời bình luận ấy cho Mạc Thần Trạch xem.

[Béo ET thích ăn]: [Ngay từ đầu tôi nghĩ rằng Nguyệt Thạch có tác dụng tương tự với dịch dinh dưỡng, mỗi ngày đều chăm chỉ đưa cho tác giả mà tôi thích nhất, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy phản ứng và lời nói như sắp khóc của anh ấy…. Nguyệt Thạch là thứ tốt, chỉ có điều đừng sử dụng sai cách.]

Mạc Thần Trạch nghiên cứu cẩn thận dòng bình luận khó khăn lắm mới có được này.

Rõ ràng là, đối lập với dịch dinh dưỡng, thứ được gọi là “Nguyệt Thạch” này thuộc về “cơ chế trừng phạt”, có thể khiến cho kịch bản “khóc”.

Mạc Thần Trạch thử thăm dò hỏi kịch bản: “Cậu có muốn Nguyệt Thạch không?”

Kịch bản sững sờ một lúc mới hiện thị: [Anh định đưa cho tôi như thế nào?]

Đưa như thế nào? Nghĩa là cách thức để đưa không chỉ dừng lại ở một?

Mạc Thần Trạch nhíu mày, bình luận trước đây có nhắc tới “Nguyệt Thạch là thứ tốt, chỉ có điều đừng sử dụng sai cách”, có nghĩa là các phương pháp sử dụng khác nhau có thể dẫn đến những hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

“Các cách sử dụng Nguyệt Thạch là cách nào?”

Kịch bản thản nhiên trả lời: [Anh nghĩ rằng tôi sẽ chủ động nói cho anh sao?]

Đúng là nghĩ hay quá ha, tôi còn lâu mới nói cho anh Nguyệt Thạch có thể sử dụng để đổi xu hoặc phúc lợi, cũng có thể dùng để report á.

Chắc chắn là không đời nào tui nói luôn.

Mạc Thần Trạch lui về phía sau, “Lần sau lúc anh tặng dịch dinh dưỡng, có thể lấy ngẫu nhiên bình luận đưa cho tôi xem được không?”

Kịch bản suy nghĩ ba giây, lo lắng nếu như mình không đồng ý, Mạc Thần Trạch có giữ lại dịch dinh dưỡng đến lúc quá thời hạn cũng không đưa nó hay không, cho nên…….

[Được rồi.] Nó đã đồng ý.

Lúc chưa đến 7 giờ, Cố Tiểu Khả đột nhiên tỉnh giấc, sau khi rút dây sạc ra thì đặt điện thoại bên gối, sau đó yên lặng nhắm mắt chờ đợi.

Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cố Tiểu Khả trở mình, cẩn thận cầm điện thoại lên, giả vờ như mình vừa mới ngủ dậy, giọng nói lười biếng, “Alo ~”

Mạc Thần Trạch cười hỏi: “Dậy rồi à?”

Giọng nói anh trầm khàn, có từ tính, giống như một cái loa siêu trầm âm thanh 3D quanh quẩn xung quanh tai của Cố Tiểu Khả, cực kì là gợi cảm.

Cố Tiểu Khả ngồi dậy, đưa tay phẩy phẩy vào má.

Giọng nói Mạc Thần Trạch rất nhẹ nhàng, “Anh đi mua đồ ăn sáng, em rửa mặt xong thì mở cửa cho anh nhé.”

Nghe vậy, Cố Tiểu Khả dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức bật người dậy mở tủ đồ.

Đúng như dự đoán, Mạc Thần Trạch cố ý đứng chờ ngoài cửa, chỉ cho Cố Tiểu Khả 5 phút để rửa mặt, rồi dứt khoát bấm chuông.

Cố Tiểu Khả vừa mới thay quần áo, còn chưa kịp rửa mặt: “………”

Không muốn nam thần chờ ngoài cửa quá lâu, cô đành phải che mặt phóng nhanh ra mở cửa, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm không để cho Mạc Thần Trạch kịp nhìn thấy bộ dạng của mình.

“Không cần gấp,” Mạc Thân Trạch đã quen thuộc đi đến nhà bếp hâm đồ ăn sáng, hùng hổ làm như đây là nhà riêng của mình, “Anh đã hẹn bà chủ Tô 9 giờ gặp mặt.”

Hai người cùng nhau ăn sáng, Mạc Thần Trạch lái xe chở Cố Tiểu Khả đến cửa hàng thú cưng thần kỳ.

Cố Tiểu Khả chưa bao giờ đến nhà của Pitt ‘đen’, cô luôn tò mò về nơi này.

Tô Ly là một mỹ nhân tính cách thùy mị, đầy nghĩa khí và cực kì có duyên với động vật.

Tô Ly pha trà cho hai vị khách, cười cười giải thích: “A Khiên ra ngoài giúp cảnh sát Hạ Hầu rồi, tạm thời vẫn chưa quay về.”

Mạc Thần Trạch đưa cho Tô Ly hai túi lớn đựng nhiều đồ chơi thú cưng: “Đây là quà gặp mặt dành cho mấy nhóc.”

Tô Ly cũng không khách sáo, vui vẻ nhận lấy quà của khách thay cho các bé thú cưng trong tiệm.

Cố Tiểu Khả cầm ly trà mà Tô Ly đưa cho mình, thoáng nhìn qua đã nhìn ra đó là Quân Sơn Ngân Châm tuyệt phẩm được pha trong tách trà gốm sứ danh tiếng, kết hợp với đồ trang trí trong cửa hàng thú cưng cùng với đủ loại vật dụng trong tiệm, tất cả đều thể hiện sự tinh xảo và thoải mái, có thể nhìn ra gia thế giàu có của bà chủ Tô, mở cửa hàng thú cưng rất có thể chỉ vì sở thích, chứ không phải để kiếm tiền.

“Chúng tôi lần này đến để hỏi thăm về tin tức của một vị đại sư, tên là “Vị Sư Quét Chùa”, nghe nói đã từng sống ở đây, chúng tôi muốn tìm nó để hỏi một số vấn đề.”

Tô Ly nhìn Mạc Trần Trạch rồi nhìn Cố Tiểu Khả, thử thăm dò hỏi: “Hai người có biết thân phận thật sự của vị đại sư này không?”

Cả hai người đều cùng lúc gật đầu, “Chúng tôi biết nó là một con thỏ tai cụp.”

Nói đến đây Tô Ly cũng đã đoán ra bọn họ tìm Thỏ trưởng lão để làm gì, cô ấy cũng không hỏi quá nhiều, thẳng thắn nói địa chỉ của trưởng lão cho Mạc Thần Trạch.

“Trưởng lão đang ở nhà của Tiểu Mi, đây là số điện thoại của Tiểu Mi, anh có thể liên hệ với cô ấy trước.”

“Ngoài ra.” Tô Ly suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đề nghị nói: “Để đảm bảo hiệu quả cho việc giao tiếp, tốt nhất hai người nên mang Lai Phúc đi cùng, nó có thể giúp ích trong việc phiên dịch.”

Lai Phúc cũng xuất thân từ cửa hàng thú cưng, sau đó được cảnh sát Hạ Hầu nhận nuôi.

Nó là một chú chim sáo thích nói nhiều lại còn tinh tế, nghe hiểu được lời nói của tất cả các loài động vật trong cửa hàng thú cưng, và cũng biết nói tiếng người, cho nên là ‘tay sai’ phiên dịch viên trong cửa hàng.

Có sự hiện diện của Lai Phúc, việc trao đổi giữa Thỏ trưởng lão với Cố Tiểu Khả sẽ không bị cản trở.

“Chỉ là…..” Tô Ly xoa xoa huyệt thái dương cười gượng, “Lai Phúc là một đứa miệng rộng, nếu như muốn giữ bí mật nội dung của cuộc nói chuyện, nó không đáng tin cậy.”

Chim sáo rất thích tắm rửa, Lai Phúc hong khô lông mao đen tuyền của mình, vừa mới chuẩn bị xuống lầu đã nghe thấy Tô Ly đang bôi nhọ thanh danh nó sau lưng.

Chú chim mập mạp hung hăng lao xuống lầu, đậu trên vai trái của Tô Ly, hai vai Tô Ly run rẩy vì bị đôi chân nhỏ của chú chim điên cuồng giẫm lên.

“Nói bậy, nói bậy! Lai Phúc miệng rộng nhưng cũng rất nghiêm khắc, cô Tô cô mau xin lỗi Lai Phúc đi!”

“Được rồi, xin lỗi xin lỗi.” Tô Ly đưa tay lên xoa lông của chú chim mập mạp, giọng nói cực kì nuông chiều, “Xin lỗi.”

Tô Ly giới thiệu Lai Phúc với hai người Cố Tiểu Khả, sau khi hai bên lịch sự chào nhau, chú chim mập mạp phẩy phẩy cánh, ghé đầu vào tai Tô Ly thì thầm nói: “Cô Tô, anh trai chị gái thật xinh đẹp, Lai Phúc thích.”

Tô Ly: “…”

Tiểu khả ái à, giọng của nhóc rất lớn, muốn giả vờ không nghe thấy cũng rất khó.

Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quặc, tam quan đã sớm vững chắc, cho nên nhìn thấy chú chim mập mạp này cũng không cảm thấy bất ngờ gì, chỉ cảm thấy chú chim này cực kì đáng yêu.

Lai Phúc là đóa hoa giao tiếp, từ trước đến nay vô cùng thành thạo, sau khi làm quen với Cố Tiểu Khả, cực kì hiểu chuyện mà hỏi cô: “Chị à, Pitt ‘đen’ ở chỗ nhà trẻ mấy chị có tốt không? Có ăn no ngủ ấm không? Có bị ăn hiếp hay không?”

Cố Tiểu Khả mỉm cười trả lời: “Nó rất tốt, trước mắt có một công việc ổn định, chuyên môn giúp đỡ những động vật nhỏ lang thang cơ nhỡ.”

Lai Phúc chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Nó không phải đang chiến đấu với loài chim quyền uy nào sao?”

Cố Tiểu Khả suy nghĩ, “Có vẻ đã từng đánh nhau với một con chim bồ câu.”

Ánh mắt Lai Phúc sáng lên, tinh thần trong chốc lát tỉnh táo, “Vậy chim bồ câu thắng rồi sao?”

Cố Tiểu Khả lắc đầu, khả năng chiến đấu của Pitt ‘đen’ siêu mạnh, quả thực là bá chủ trong tiểu khu.

Chú chim mập mạp thấy thế thì cúi đầu tiếc nuối, thấp giọng thở dài: “Chậc, thật đáng tiếc.”

Mọi người: “…”

Giọng của tiểu khả ái nói rất to, thất khó để chúng tôi giả vờ không nghe thấy.

Lai Phúc và Pitt ‘đen’ là một đôi bạn thân vui vẻ, hễ mỗi lần gặp nhau là phải đánh một trận, không ai chịu thua ai, đây có thể là nghiệt duyên giữa mèo và chim.

Mạc Thần Trạch đã liên lạc với Tiểu Mi – chủ nhân của Thỏ trường lão, bên kia đáp lại rằng buổi chiều bọn họ có thể đến nhà thăm hỏi.

Cố Tiểu Khả và Lai Phúc trò chuyện rất hợp ý, trước lúc chia tay Lai Phúc còn lưu luyến hỏi: “Chị gái, chị thật sự không cần Lai Phúc giúp chị phiên dịch sao? Lai Phúc cực kì lời hại, đầu tư vào là không có lỗ đâu.”

“Nhóc còn biết đầu tư vào là không lỗ, thật sự lợi hại nha!” Cố Tiểu Khả tự tay bóc hạt dưa đút cho Lai Phúc, “Cảm ơn ý tốt của nhóc, nhưng tôi thật sự không cần, bởi vì tôi nghe cũng có thể hiểu tiếng thỏ.”

Lai Phúc há to miệng ngạc nhiên, cảm thấy không thể tin được, sững sờ tại chỗ, không khác gì một con chim gỗ.

“Lai Phúc?” Cố Tiểu Khả chìa tay quơ quơ trước mặt chú chim mập mạp, lại vô tình vung vỏ hạt dưa lên xương quai xanh của Mạc Thần Trạch đang ngồi bên cạnh.

“Thật xin lỗi.” Cố Tiểu Khả giơ tay giúp nam thần lấy vỏ hạt dưa ra, nhưng vỏ hạt dưa lại tình cờ rơi vào trong hốc xương quai của Mạc Thần Trạch.

Chỗ đó quá mức gợi cảm, ngón tay của Cố Tiểu Khả chìa ra rất lâu mà không dám đi xuống dưới.

Mạc Thần Trạch đột nhiên cười thành tiếng, nhưng anh cũng không tự mình lấy vỏ dưa ra, ngược lại còn cố ý giữ nó lại để trêu chọc thị giác của người yêu.

Chỉ là chuyện này ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng nam thần, Cố Tiểu Khả lo lắng bất an, điên cuồng liếc mắt ra hiệu cho Mạc Thần Trạch.

Mạc Thần Trạch hoàn toàn giả vờ không nhìn thấy.

Lai Phúc đồng cảm hiểu ý, phụ họa hỏi: “Anh trai, anh đang cố ý trừng phạt chị gái sao?”

Cố Tiểu Khả nghe vậy thì cực kì xấu hổ.

Mạc Thần Trạch thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy, chị ấy làm việc xấu, cần phải bị trừng phạt.”

Chú chim mập mạp nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói, “Ừ ừ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhưng anh làm như vậy không đúng.”

Cố Tiểu Khả nhìn tiểu khả ái, cảm động trong lòng.

Mạc Thần Trạch thấy buồn cười, cười hỏi chú chim mập mạp: “Sao lại không đúng?”

Vẻ mặt Lai Phúc nghiêm trọng, chững chạc đàng hoàng trả lời: “Anh nên trừng phạt chị gái hôn anh một cái mới đúng.”

Cố Tiểu Khả: “……”

“Còn phải bắt chị ấy ngồi trên đùi anh hôn mới đúng.”

Cố Tiểu Khả: “…….”

Mạc Thần Trạch bật cười haha, quả thật là Lai Phúc quá đáng yêu.

Tô Ly nhìn thấy tai Cố Tiểu Khả đỏ ửng lên, cả người sắp không chịu được, vội vàng cười giảng hòa, giả vờ trách mắng Lai Phúc: “Nhóc học ở đâu ra mấy câu không đứng đắn này, còn không thôi đi.”

“Chủ nhân của tui thường xuyên làm chuyện như thế ó ~” Lai Phúc nói rất chi là hợp tình hợp lý: “Anh ấy còn yêu cầu hôn sâu kiểu Pháp, đây là quy tắc của nhà họ Hạ Hầu.”

Trong thế giới mà cảnh sát Hạ Hầu không hề biết, Lai Phúc mỗi ngày đều tung ra tin tức của anh ấy.

Cho nên lúc trước Tô Ly nói Lai Phúc có cái miệng rộng, thì cũng không oan tí nào.

Cố Tiểu Khả cố gắng che đi biểu cảm xấu hổ của mình, nhưng gò má vẫn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, gần như là vội vàng chạy trốn.

“Quy tắc của nhà này khá tốt.” Khóe miệng Mạc Thần Trạch từ từ nhếch lên, nhưng lại nhịn không được, nghiêng đầu lại mà cười lớn.

Chương 82:

Mạc Thần Trạch và Cố Tiểu Khả mang theo loại đậu cỏ mà thỏ tai cụp thích nhất đến nhà thăm hỏi.

Tiếp đãi bọn họ là một cô bé nhỏ, tên là Tần Mi, cô bé có đôi mắt trong veo rất có hồn.

Một con thỏ trắng tai cụp với đôi mắt híp lặng lẽ lại ngồi bên cạnh Tiểu Mi.

Trước khi đến đây tìm thỏ tai cụp trị bệnh, Mạc Thần Trạch đã nhờ người kiểm tra thông tin cơ bản của Tiểu Mi, phát hiện cô ấy là một học sinh ngoan học giỏi và đa tài, IQ không những cao mà còn siêng năng chịu khó, tuổi còn nhỏ mà đã liên tục nhảy lên vài cấp học vào trường cấp ba trọng điểm, cuộc sống đơn giản, sở thích duy nhất là ăn đồ ngọt.

Thỏ tai cụp hai mắt nhìn trộm Mạc Thần Trạch, miệng ba thùy khẽ giật giật, sau đó tập trung chú ý vào Cố Tiểu Khả.

Để khiến cho thỏ tai cụp dốc hết sức mình chữa trị cho Cố Tiểu Khả, Mạc Thần Trạch đã hứa ngay tại chỗ: “Tôi sẵn sàng hỗ trợ Tiểu Mi học tập, trao học bổng cho cô bé, cô bé muốn học đến trình độ nào tôi sẽ tạo điều kiện đến trình độ ấy, tiền học phí, tiền sinh hoạt, thậm chí là chi phí đi du học sau này, tôi cũng sẽ lo hết.”

Nửa phút sau, thỏ tai cụp nhẹ nhàng giơ chân lên vỗ vỗ mu bàn tay của Tiểu Mi, một hương vị ấm áp không thể giải thích được.

Tiểu Mi kính cẩn nhẹ nhàng gật đầu, có thể thấy cô ấy cực kì tôn trọng thỏ tai cụp.

“Ngài muốn nói chuyện riêng với chị Cố?”

Thỏ tai cụp gật đầu, Tiểu Mi đứng dậy mời Mạc Thần Trạch ra ngoài tản bộ, để lại không gian đơn độc cho Cố Tiểu Khả.

Mạc Thần Trạch liếc nhìn Cố Tiểu Khả, không nói nhiều lời, đưa Tiểu Mi đến cửa hàng đồ ngọt dưới lầu để trò chuyện.

“Tôi nghe nói….” Mạc Thần Trạch gọi một bàn đồ ngọt cho Tiểu Mi, “Trưởng lão có thể nhìn thấy linh hồn?”

Tiểu Mi lấy cái thìa nhỏ đút một miếng bánh pudding xoài vào miệng, giải thích: “Không phải là nhìn thấy linh hồn, mà là thiên về quan sát những biểu hiện nhỏ.”

“Trưởng lão rất giỏi, ông ấy có thể phán đoán ra cảm xúc của một người từ những chuyển động nhỏ trên khuôn mặt, nếu như bình thường hạnh phúc, tức giận, đau xót, vui vẻ, kinh ngạc, hoảng sợ, yêu mến, thậm chí lại càng tinh tể tí mỉ hơn, ví dụ như ghen ghét, xấu hổ, nhục nhã, tự hào rất nhiều cảm xúc khác.”

“Bởi vì cảm xúc thông thường có liên quan với các yếu tố tâm trạng, tính cách, tích khí, mục đích, bị ảnh hưởng bởi hormone và chất dẫn truyền thần kinh, cho nên ngay cả cảm xúc tích cực hay tiêu cực, cũng có thể kích hoạt động lực của một người để thực hiện một hành động nào đó.”

“Hơn nữa, linh hồn của một người, cũng chính là ý thức của người đó, nhìn qua có vẻ như chưa được suy nghĩ thấu đáo, nhưng thật ra đó cũng là một phần quan trọng để tạo ra cảm xúc.”

Tiểu Mi một hơi nói rất nhiều, Mạc Thần Trạch tổng kết lại hỏi: “Ý của em là, trưởng lão có thể dựa vào những biểu cảm nhỏ, từ tâm trạng đó suy ra suy nghĩ và ý thức của một người?”

Tiểu Mi gật đầu.

Mạc Thần Trạch rất ngạc nhiên, không ngờ rằng trên thế giới lại có năng lực lợi hại như vậy, cư nhiên lại có thể nhìn thấu ý thức và suy nghĩ của con người!

Đây không phải là thuật đọc suy nghĩ hay sao?

Tiểu Mi vừa ăn xong pudding xoài lại bắt đầu uống sữa hạnh nhân.

“Nhưng sở trưởng của trưởng lão lại là tư vấn tâm lý, trong lòng tôi ông ấy là nhà tư vấn tâm lý học tuyệt vời đỉnh nhất trên thế giới.”

Sau khi nghe Tiểu Mi giới thiệu, Mạc Thần Trạch có hơi trầm mặc một chút.

Trong lúc thỏ tai cụp quan sát Cố Tiểu Khả, Cố Tiểu Khả cũng đang cẩn thận theo dõi con thỏ nhỏ tròn tròn trước mặt.

Bộ lông dài màu trắng, hai tai rủ xuống tự nhiên, lông tơ mượt mà mềm mại, nếu đây không phải bác sĩ tâm lý của mình, thì Cố Tiểu Khả đã đưa tay ra vuốt ve từ sớm rồi.

Ngay khi Cố Tiểu Khả cố gắng kìm những ngón tay sẵn sàng cử động của mình, thì thỏ tai cụp đột nhiên cử động rồi.

Nó từ từ nhấc móng vuốt thỏ của mình lên, cực kì điềm đạm mà vỗ vỗ lên mu bàn tay Cố Tiểu Khả, vừa nhẹ lại vừa mềm, như thể đang an ủi Cố Tiểu Khả.

Thỏ tai cụp bộ dạng ngẩn ra trông rất đáng yêu, nhưng khác với vẻ ngoài dễ thương, cử chỉ hành vi của nó có thể mô tả là do lão luyện thành thục mà ra, mỗi một hành động đều mang lại cho người ta cảm giác của một ông cụ, đặc biệt là sự tu dưỡng bản thân.

Chẳng trách mọi người đều gọi nó là trưởng lão, bởi nó có một khí chất khó mà giải thích, chính là kiểu cao thủ quy ẩn ấy.

Đôi mắt của thỏ tai cụp rất hiền từ, nhận biết được Cố Tiểu Khả đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác mới bắt đầu nói.

Mạc Thần Trạch và Tiểu Mi trò chuyện rất lâu.

“Anh thật sự sẵn sàng tài trợ cho em đi học sao?” Tiểu Mi có chút ngượng ngùng, “Lý tưởng của em là trở thành nhà khoa học, cho nên thời gian học sẽ rất rất rất là lâu, thậm chí còn có mục tiêu ít nhất là lấy được hai bằng tiến sĩ.”

Mạc Thần Trạch hỏi ngược lại cô gái nhỏ: “Nếu anh không tài trợ, với điều kiện gia đình của em, em tính sẽ làm gì?”

“Em hiện tại vẫn chưa đủ lớn, không có cách nào tìm một công việc tốt, chỉ có thể lên mạng giúp đỡ phiên dịch các tài liệu để kiếm chút tiền tiêu vặt.” Tiểu Mi rất phiền não, nhưng tràn đầy niềm tin vào tương lại, “Em chỉ cần cố gắng học đến đại học là có thể tốt hơn nhiều rồi, đến lúc đó vừa đi học vừa đi làm thêm kiếm tiền.”

Mạc Thần Trạch cười mỉm, “Lúc cần đi học thì nên hoàn toàn tập trung vào việc học, chuyện anh đã hứa nhất định sẽ làm, cho dù cuối cùng trưởng lão không thể chữa khỏi cho bạn gái anh, lời hứa với em vẫn y nguyên không thay đổi.”

Tiểu Mi gục đầu xuống, đôi mắt long lanh.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng em không muốn tiền của anh trở nên vô ích.”

Tiểu Mi ngẩng đầu chăm chú nhìn Mạc Thần Trạch, nụ cười tự tin cà chói lọi trên khuôn mặt.

“Em vừa mới lén lút lên mạng kiểm tra thông tin danh tính của anh, đợi đến lúc sau khi em tốt nghiệp sẽ đến công ty anh làm việc, cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh.”

Mạc Thần Trạch tôn trọng ý chí của cô gái nhỏ, mỉm cười gật đầu, “Được.”

Lúc này Mạc Thần Trạch còn không biết được, mình đã nhặt được một bảo vật lớn đến cỡ nào.

Trước đây anh điều tra qua loa không đủ toàn diện, cho nên không biết rằng Tiểu Mi thực ra chính là con gái duy nhất của liệt sĩ Tần Chính Hùng, cảnh sát lùng bắt ma túy bị trùm buôn thuốc phiện hành hạ dã man đến chết vì làm nội gián bị phát hiện.

Sở dĩ Tiểu Mi liều mạng học tập, chính là bởi vì trong lòng có mối hận thù.

Mỗi khi màn đêm yên tĩnh, trong mắt cô gái nhỏ hiện lên vẻ bướng bỉnh điên cuồng.

Hận thù đã trở thành động lực sống và học tập của cô.

Mạc Thần Trạch hoàn toàn không dự đoán được chuyện này, bản thân đã tài trợ nuôi dưỡng cho một mãnh thú đáng sợ cỡ nào, anh đã dốc hết mọi khả năng để dành cho Tiểu Mi một con đường học hỏi kiến thức, cuối cùng đã nuôi dưỡng thành công một thiên địch của giới buôn bán ma túy.

Tần Mi là nhà cung cấp lý thuyết của “Hệ thống định vị thuốc phiện toàn cầu” tiếng tăm lừng lẫy, cô ấy đã đặt nền tảng lý thuyết cho hệ thống định vị phân tử trong tương lai.

Cô ấy đứng hàng đầu trong danh sách đen ám sát của các trùm ma túy thế giới trong nhiều năm, nhưng lại sống đến 92 tuổi một cách thần kỳ.

Thuở còn nhỏ cô ấy bơ vơ, sau khi trưởng thành lại lập gia đình và có sự nghiệp thành đạt.

Chồng của Tần Mi cũng là một nhà khoa học ưu tú phi thường nghiên cứu về sinh mệnh, là người đã thúc đẩy trang thiết bị của kế hoạch xét nghiệm gen trong tương lai.

Nhiều năm sau, tất cả mọi người trên thề giới đều sẽ tham gia vào kế hoạch xét nghiệm gen khi sinh ra.

Hàng năm, nhà nước thường xuyên sắp xếp phúc lợi khám sức khỏe miễn phí định kì, có thể theo dõi phòng ngừa bệnh tật từ sớm, để loại trừ mầm bệnh ngay từ khi ở trạng thái hình thành.

Nhưng đồng thời, hàm lượng chất cấm trong cơ thể mọi người đều được giám sát, tức là chỉ cần người nghiện sử dụng chất kích thích hoặc thuốc phiện bất hợp pháp, họ có thể phát hiện ngay từ đầu, sau đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Không có buôn bán thì sẽ không có thương tổn.

Người tiêu dùng nhanh chóng giảm mạnh, khiến đám người bán cũng không sống nổi.

Quy định này đã kéo dài đáng kể tuổi thọ trung bình của người dân, đồng thời là đòn giáng mạnh mẽ và hiệu quả vào thị trường thuốc phiện.

Ngay cả thuốc phiện ở Tam giác vàng được tích trữ với số lượng lớn cũng không bán được, diện tích gieo trồng cây thuốc phiện cũng trở nên hoang vu, cuối cùng phải chuyển sang trồng lúa nước.

Vợ chồng hai người bọn họ đã hợp lực với nhau, đặt nền tảng kỹ thuật cho sự cải cách phát kiến khoa học công nghệ.

Lợi dụng các loại phần tử thuốc phiện để theo dõi định vị thuốc phiện, hiệu quả cao, độ chính xác càng cao hơn.

Lợi dụng kế hoạch xét nghiệm gen, gia tăng chi phí sử dụng thuốc phiện, giảm bớt lượng tiêu thụ thuốc phiện.

Đương nhiên, có chính sách thì sẽ có biện pháp đối phó, nếu thật sự muốn hít, nghĩ đủ mọi cách cũng sẽ hít, loại sự việc này thật sự mãi mãi không bao giờ có thể loại bỏ được.

Nhưng mà, để thực hiện lý tưởng, Tần Mi đã cố gắng hết sức mình.

Và giờ đây, nhà khoa học nữ vĩ đại sẽ được ghi vào sử sách, lại chính là một cô gái nhỏ thích ăn đồ ngọt.

Mạc Thần Trạch và Tiểu Mi ngồi trong cửa hàng bánh ngọt cả mội buổi chiều, mãi cho đến tối, Cố Tiểu Khả mới gọi điện cho Mạc Thần Trạch.

Cô không nói một lời, sau khi ngồi vào ghế phụ thì nhắm mắt lại, sắc mặt rất tệ.

Mạc Thần Trạch không hỏi về kết quả điều trị, lặng lẽ lái xe đưa Cố Tiểu Khả về nhà.

Mạc Thần Trạch đã rất lo lắng, gọi cho Tiểu Mi, hi vọng có thể hỏi thăm về tình hình chữa bệnh.

Trưởng lão trầm mặc trong hai giây, cuối cùng quyết định tiết lộ một phần quá trình trị liệu cho Mạc Thần Trạch biết, dù sao thì việc điều trị mẫn cảm tiếp theo cần phải có sự tham gia của anh.

Thỏ tai cụp đánh chữ bằng máy đánh chữ, Tiểu Mi đọc những lời của ông ấy cho Mạc Thần Trạch nghe.

“Cụ thể nội dung cuộc nói chuyện không thể nói cho anh, nhưng kết quả nói cho anh biết…. tình hình không tốt lắm.”

“Tình huống đặc biệt của cô ấy không phải chỉ do thôi miên sai phạm, mà còn do các yếu tố khác ảnh hưởng.”

“Nếu như vấn đề đó không được giải quyết triện để, cô ấy sẽ không thể chấp nhận tiếp xúc thân thiết với bất kỳ ai.”

Mạc Thần Trạch cau mày: “Vấn đề gì?”

Trưởng lão thở dài nói, “Có liên quan đến chuyện riêng tư của bệnh nhân, tôi không tiện tiết lộ.”

“Tóm lại, cô ấy không có cách nào loại bỏ, hơn nữa việc thôi miên nhiều năm trước, sự chuyển biến xấu đã đi đến một thái cực khác, cô ấy rất kháng cự chống lại khi tiếp xúc với con người, bản thân không thể kiểm soát nó được.”

Mạc Thần Trạch trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Tôi có thể làm gì?”

Trưởng lão trả lời: “Đề nghị của tôi là mau chóng liên hệ với Lục Khiên, các anh có lẽ cần biết một số thông tin quan trọng từ anh ta.”

“Ngoài ra, phương án tồi tệ nhất là cô ấy không thể tiếp xúc gần với mọi người, nhưng tiếp xúc thông thường vẫn có thể được cải thiện bằng cách điều trị giải mẫn cảm.”

“Anh cần phải tiến hành từng bước một, có thể bắt đầu từ việc nắm tay, sau đó là ôm, thậm chí là hôn, dần dần kéo dài thời gian tiếp xúc, từ từ tăng diện tích tiếp xúc.”

“Phải kiên nhẫn, khuyến khích cô ấy, điều này chỉ có anh mới có thể làm được, bất cứ khi nào cô ấy tiến bộ, nhất định phải khen ngợi cô ấy mà không để lại dấu vết, cho cô ấy thử thách bản thân, tiếp tục kiên trì tin tưởng.”

Mạc Thần Trạch chăm chú ghi lại.

Cuối cùng trưởng lão nhắc nhở anh: “Trong quá trình điều trị giải mẫn cảm, anh có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, đề phòng cô ấy không kiềm chế được….”

“Nếu như anh có lo ngại và muốn đổi sang phương pháp điều trị khác, tôi cũng có thể hiểu được, hôm nay chính Cố Tiểu Khả đã đề xuất muốn tiếp nhận thôi miên một lần nữa, nhưng phương pháp này không tốt cho cơ thể, đặc biệt là ảnh hưởng đến tinh thần…..”

“Không cần,” Mạc Thần Trạch vô cớ tức giận, “Ngàn vạn lần đừng thôi miên cô ấy!”

“Tôi sẽ thử giúp cô ấy giải mẫn cảm,” Mạc Thần Trạch nói: “Tôi không quan tâm bản thân có sao hay không, tôi chỉ lo lắng cho cô ấy thôi.”

Trưởng lão nhấn mạnh, “Nhưng một khi anh gặp tai nạn ngoài ý muốn, tôi dám chắc rằng, đời này cô ấy cũng sẽ không bao giờ khá lên được, vì vậy, hãy hành động cẩn thận.”

“Tôi biết.” Mạc Thần Trạch cúp máy.

Cố Tiểu Khả ngồi xếp bằng trên chiếc ghế đan trong phòng, im lặng, không bật đèn, cả căn phòng tối om.

Đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng “cạch cạch cạch”, có người đang gõ kính cửa sổ.

Cố Tiểu Khả sững sờ một hồi lâu mới đứng dậy, chân có hơi tê dại, lảo đảo đi đến mở cửa sổ.

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Thần Trạch hiện ra ở bên ngoài cửa sổ, rõ ràng là anh từ sau vườn hoa rẽ qua hàng rào.

Cố Tiểu Khả lung túng: “Sao anh lại ở đây?”

Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm vào mắt Cố Tiểu Khả, nói thẳng: “Nghe nói em muốn thử thôi miên một lần nữa.”

Sắc mặt Cố Tiểu Khả trong nháy mắt trở nên tồi tệ.

Mạc Thần Trạch rốt cuộc cũng không đành lòng, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Cố Tiểu Khả, đột nhiên nở nụ cười.

“Muốn thôi miên thì em tìm anh này, so với trưởng lão thì anh còn giỏi hơn đấy.”

Cố Tiểu Khả ngẩn người: “Hả?”

Mạc Thần Trạch mím môi, tiến lên một bước, dùng một tay nới lỏng nút cổ áo….

“Anh đang trông chờ mòn mỏi, để chúc mừng hai ta thuận lợi thoát ế, quyết định tặng cho em một màn biểu diễn đặc biệt.”

Cố Tiểu Khả nghe những lời trêu đùa quen thuộc của bạn trai, mặt đỏ tai nóng bừng.

Ngay sau đó, đôi mắt cô trừng lớn không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì, Mạc Thần Trạch đã hát cho cô nghe….. một bài hát đam mê và gợi cảm.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!