Chương 7:
Ngày hôm sau Mạc Thần Trạch đưa Hổ Nha đến trường, anh vừa rời đi, Cố Tiểu Khả đã lập tức mở ba lô của Hổ Nha, lấy cuốn nhật ký ra xem.
Thẻ kẹp sách cây xương rồng bà đã bị đổi thành cà chua.
Trái cà chua béo tròn núng nính, như đang thẹn thùng, đỏ tươi bóng loáng vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà Cố Tiểu Khả lại nhìn chằm chằm vào mấy chữ viết tay trên Thẻ kẹp sách mà ngẩn người —
Hy vọng anh mỗi ngày đều vui vẻ……
Hy vọng anh mỗi ngày đều vui vẻ!!!
A a a a a —
Cố Tiểu Khả trong đầu ong ong, hàng ngàn hàng vạn màn đạn chi chít chằng chịt điên cuồng bay qua trước mắt, cô cảm thấy xấu hổ tới mức chôn mặt vào hai đầu gối, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.
Việc làm ngốc nghếch năm lớp mười một cứ như vậy bị bày ra không chút che giấu, xấu hổ đến tới mức cô chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong.
“Cô giáo, cô làm sao vậy?”
“Cô giáo mệt à?”
“Cô giáo, hôm nay chúng ta học cái gì vậy? Nếu em ngoan ngoãn học tập, sẽ được nhận hoa hướng dương chứ?”
Các em cún đều ùa tới đây, bạn một câu tôi một câu gâu gâu ầm ĩ cả lên.
Cố Tiểu Khả thở sâu, khép cuốn nhật ký của Hổ Nha lại nhét vào trong ba lô, lắc lắc đầu, làm bộ chính mình thực sự không phải tác giả của bức tranh kia, dù sao chỉ cần nam thần không có chứng cớ, cô có thể không thừa nhận.
Chỉ cần đánh chết cũng không nhận, người cảm thấy ngượng ngùng cũng không phải mình!
Cố Tiểu Khả cố gắng tự an ủi bản thân, bắt đầu dạy học để dời đi sự chú ý.
“Hôm nay, chúng ta tiếp tục học về Thức ăn.”
Có sự luyện tập từ ngày hôm qua làm đệm, công việc dạy học ngày hôm nay thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Hôm nay chúng ta chủ yếu học về những thứ không thể ăn được, ăn những loại thực phẩm đó sẽ không tốt cho sức khỏe các em, nhẹ thì sinh bệnh phải tiêm thuốc, uống thuốc, nếu như nghiêm trọng có thể phải mất cả cái mạng nhỏ.”
“Cho nên nhất định phải học thật tốt, biết chưa?”
Các em cún đồng loạt trả lời: “Dạ biết….”
“Đầu tiên, thực phẩm đã mốc đã biến chất không thể ăn.”
Cố Tiểu Khả đeo bao tay, lấy ra hoa quả và thịt đã mốc ôi thiu đã chuẩn bị xong ngày hôm qua ra, bỏ vào chén đĩa, bày ra trên mặt đất, để cho mỗi chú chó đều tiến tới ngửi.
“Nhớ kỹ hương vị này, sau này nếu gặp phải loại thực phẩm này, nhất định không được ăn, ăn vào sẽ bị đau bụng.”
Các em cún lần lượt ngửi qua, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Kế tiếp là nho và nho khô, loại trái cây này sẽ làm cho thận của các em suy kiệt.”
“Còn có cây nhục đậu khấu, làm nhồi máu cơ tim dẫn đến nguy cơ tử vong.”
“Cà rốt và hành tây. Sẽ khiến cho các tế bào dong huyết, xuất hiện hiện tượng đi tiểu ra máu. Cho dù đã nấu chín, cũng không thể phá hủy những chất gây hại bên trong.”
“Những đồ uống có chứa cồn, trà, ca-cao nóng, chocolate, cà phê, sữa cũng không được uống, chú ý phân biệt sữa dê và sữa bò, sữa dê có thể uống, nhưng sữa bò thì không thể.”
Cố Tiểu Khả lần lượt bày ra những thực phẩm không thể ăn, các em cún nghiêm túc cẩn thận ngửi qua, cố gắng nhớ kỹ hình dạng và mùi vị, sau này nếu gặp phải thì mau trốn xa.
“Còn có kẹo xylitol, kem đánh răng, kẹo cao su, quả bơ, trứng gà sống, những thứ này cũng không được ăn.”
Cố Tiểu Khả lấy ra một trái táo, trước mặt các em cún, chỉ vào vỏ táo nói: “Hầu như vỏ của tất cả các loại quả đều không thể ăn.”
Cô nhẹ nhàng bóp, trái táo tách thành mấy miếng, sau đó chỉ vào bên trong trái táo nói: “Hạt và hạch của trái cây cũng không thể ăn, chỉ có lớp thịt ở giữa mới có thể ăn, đã biết chưa?”
Các em cún lại đồng thanh trả lời: “Dạ biết…”
“Kế tiếp chúng ta sẽ nói tới sự khác nhau giữa thịt và xương cốt.”
“Xương heo, xương trâu bò có thể gặm, nhưng các em phải nhớ kỹ nếu xương cốt quá cứng thì không được cắn, bởi vì không cẩn thận sẽ bị gãy răng, nếu không có răng nanh, rất nhiều loại thịt thơm ngon sẽ không thể ăn nữa, cho nên phải biết bảo vệ răng của mình, đã biết chưa?”
“Gật đầu là biết, lắc đầu là không biết.”
Các em cún rất thông minh, ngoan ngoãn đồng loạt gật đầu.
“Tốt lắm, kế tiếp chúng ta tiếp tục nói tới, những loại xương nào không thể ăn.”
“Lớp thịt trên xương gà xương vịt giòn tan, còn có xương cá có thể ăn, nhưng là xương vừa nhỏ vừa nhọn, ăn vào bụng, dễ bị đâm thủng ruột.”
Cố Tiểu Khả âm trầm nhíu hai mắt lại, ghé sát vào các em cún, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như bụng bị đâm thủng, chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn, các em có sợ không?”
Các em cún cụp đuôi chen chúc vào với nhau lạnh run, “Sợ.”
“Biết sợ là được rồi.” Cố Tiểu Khả cười nói: “Cô sẽ nhắc nhở chủ nhân của các em không được cho các em ăn những thức ăn nguy hiểm này, nhưng vì để phòng ngừa, nếu bọn họ không cẩn thận cho các em ăn, các em nhớ phải lấy nó ra, sau đó lắc đầu với chủ nhân, đã biết chưa?”
Các em cún ngoan ngoãn gật đầu, “Đã biết…”
“Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập.”
Cố Tiểu Khả đặt riêng những thứ không thể ăn vào trong chén, xếp thành một vòng tròn, để các em cún cố gắng nhớ kỹ hương vị và hình dáng của chúng.
Sau đó cô đặt chung những thứ có thể ăn và không thể ăn vào trong cùng một cái chén lớn, lần lượt từng em sẽ nhặt những thứ không thể ăn ra.
Đáng tiếc bởi vì số lượng quá nhiều, các em cún không thể lập tức nhớ kỹ toàn bộ, Cố Tiểu Khả đành phải hạ thấp độ khó, thu lại đa phần số mẫu vật, chỉ để lại bốn loại thức ăn, chậm rãi dạy dỗ.
Cô dự tính tranh thủ vài ngày, khiến cho mỗi một chú đều nhớ kỹ.
Sau một ngày, các em cún cơ bản đã nhớ rõ được trái nho, nho khô, cà rốt và hành tây. Bốn loại thức ăn này không thể ăn.
Khi Cố Tiểu Khả dạy học, mỗi một giây một phút đều căng thẳng, nhìn chằm chằm vào từng chú chó, phòng ngừa bọn chúng ăn nhầm thức ăn.
Cô còn ủy thác lớp trưởng Đao Đao hỗ trợ quan sát, không cho đám nhóc dễ thương này ăn tầm bậy.
Đao Đao vô cùng hưng phấn, đối với nó mà nói, trao cho nó trọng trách còn sung sướng hơn việc được thưởng thịt bò khô.
Cố Tiểu Khả cắt hạt lựu các loại rau quả, đặt ở trong một cái chén, để các em cún nhặt ra những loại không thể ăn, tìm đúng tất cả mới có thể được thưởng thịt bò viên.
Dùng khứu giác tìm kiếm mục tiêu là thế mạnh của Hổ Nha, Đao Đao theo sát phía sau, ngay cả Tiểu Pudding cũng không cam lòng tụt lại, kìm nén một ý chí cố gắng học tập, tìm ra được tất cả những thứ không thể ăn.
Hôm nay Tiểu Pudding vô cùng ngoan ngoãn, tối hôm qua về nhà khóc sướt mướt một trận, hôm nay lại nhiệt tình vui vẻ, không những không ăn vụng, còn khắc khổ học tập, đặc biệt còn nghiêm túc cẩn thận, ngay cả quả nho khô vứt bên ngoài chén cũng bị nó phát hiện.
Nhóc con kia dùng móng vuốt đẩy trái nho khô lên trước mắt cô giáo, vẻ mặt nghiêm túc ý bảo thứ không thể ăn này chính là cá lọt lưới.
Cố Tiểu Khả rất vui mừng, khen ngợi nó một lúc, thưởng cho nó một nửa trái dưa chuột nhỏ.
Những chú chó khác đều ăn thịt bò viên, chỉ có Tiểu Pudding ăn dưa chuột, may mắn nó không kén ăn, không hề thấy tủi thân, ngược lại còn vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy chính mình thật giỏi, không giống như những chú chó khác, cho nên cô giáo mới thưởng riêng cho nó trái dưa chuột nhỏ, những bạn nhỏ khác không có đãi ngộ này!
Buổi chiều lúc viết lời nhận xét, người thứ nhất Cố Tiểu Khả viết là Tiểu Pudding, không chỉ lại một lần nữa khen ngợi, còn vẽ một bông hoa hướng dương to bự, khiến cho nhóc con vui sướng không thôi.
Đây chính là bông hoa hướng dương đầu tiên mà Tiểu Pudding nhận được, đôi mắt lấp lánh hưng phấn gâu gâu hoan hô, điên cuồng chạy xung quanh cuốn nhật ký của mình.
Sau khi Cố Tiểu Khả viết lời nhận xét cho Hổ Nha xong, thật sự không thể nhịn được, vẽ xuống vài nét bút đơn giản, sau đó hai vành tai đỏ ửng lập tức khép cuốn nhật kí lại nhét vào ba lô, không cho Hổ Nha thời gian nhìn ngắm bông hoa hướng dương của bản thân.
Hổ Nha ô ô kêu hai tiếng, có chút tủi thân.
Chờ sau khi Mạc Thần Trạch dẫn nó về nhà, Hổ Nha lập tức dùng đầu không ngừng ủi ủi ba lô của mình, thằng nhóc này còn vô sự tự thông, học được cách dùng răng nanh kéo khóa.
Cái đầu xù lông của Hổ Nha chui vào trong ba lô, ngậm cuốn nhật ký của mình ra, như hiến vật quý mà đưa tới tận tay Mạc Thần Trạch.
Thằng nhóc này bây giờ đã biết, mỗi lần mình nhận được hoa hướng dương, chủ nhân sẽ giúp nó dán lên trên tường, cứ như vậy mỗi ngày nó đều có thể thưởng thức “công tích vĩ đại” của bản thân.
Mạc Thần Trạch mở nhật kí ra, đập vào mắt đầu tiên là những nét vẽ đơn giản của Cố Tiểu Khả.
Cô vẽ một cô gái nhỏ quỳ rạp trên mặt đất cầu xin buông tha, hình ảnh rất sống động, khiến cho Mạc Thần Trạch liếc mắt một cái là có thể tưởng tượng ra……
Người nào đó quỳ rạp trên sàn nhà, cầu xin anh đừng trêu đùa cô nữa.
Mạc Thần Trạch mỉm cười, nhưng lại không có chút mềm lòng.
Anh rút thẻ kẹp sách sách cà chua ra, đổi thành một tờ tiền giấy.
Là tờ 1 tệ.
Tờ tiền mà trước khi anh đi du học không lâu, cô nhóc nào đó vội vàng chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng, mạnh mẽ nhét vào trong tay anh–
Một tờ tiền giấy 1 tệ!
Chương 8:
Trong nhật kí của những chú chó, không chỉ ghi chép nội dung học tập, còn ghi chép biểu hiện của chúng, và bài tập về nhà.
Bài tập về nhà chỉ cần con sen và cún cưng cùng nhau hợp tác hoàn thành, cơ bản đều là một số trò chơi, trợ giúp cún cưng thu hoạch được cảm giác thành tựu từ trên người chủ nhân, có được âu yếm, khen ngợi và phần thưởng, tăng thêm sự ràng buộc tình cảm giữa chủ nhân và thú nuôi.
Con sen của Tiểu Pudding nghiêm túc đọc những điều cần phải chú ý mà Cố Tiểu Khả viết, mới biết được thì ra loài chó có nhiều thứ không thể ăn như vậy, thậm chí ngay cả muối cũng không được ăn quá nhiều!
Cho chú chó ăn bánh bông lan bơ, kem, đó không phải là yêu thương nó, mà là hại nó.
Con sen dựa vào những đề nghị của Cố Tiểu Khả, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn giảm cân cho Tiểu Pudding, bởi vì thông thường khi học tập ở nhà trẻ, những chú chó thường xuyên được thưởng thức ăn, cho nên ba bữa cơm của Tiểu Pudding bị cắt giảm khá đáng kể.
Cố Tiểu Khả còn vô cùng xảo quyệt, sợ Tiểu Pudding nhận ra đồ ăn của mình bị cắt xén, dặn dò chủ nhân ở phía dưới thức ăn giấu mấy khúc dưa chuột và cà rốt, thoạt nhìn thức ăn dường như nhiều thêm, nhưng thật ra lượng calo lại giảm xuống đáng kể.
Tiểu Pudding tràn ngập vui sướng ăn tối, bất tri bất giác bắt đầu bước vào kiếp sống giảm béo.
Ngày hôm sau các em cún vây quanh bên người Cố Tiểu Khả, tiếp tục nhiệm vụ học tập ngày hôm qua, chủ yếu tiến hành phân biệt đồ uống chứa cồn, trà, ca cao nóng, cà phê và sữa.
Có thể là vì hèn nhát, Cố Tiểu Khả cưỡng ép bản thân mình không lật xem nhật ký của Hổ Nha, sợ nhìn thấy thứ gì đó khiến cho người khác mặt đỏ tim đập, nhưng cũng lại sợ không nhìn thấy thứ gì.
Tóm lại tâm trạng cô rất phức tạp, lòng mang chờ mong rồi lại rất sợ thất vọng.
Thay vì thấp thỏm không yên, chi bằng chăm chỉ làm việc.
Cố Tiểu Khả lắc lắc đầu, ổn định lại tâm tư, mang ra một đĩa sữa bò, một đĩa sữa dê, bảo các em cún xếp thành hàng, từng em đi tới phân biệt.
“Đĩa sữa nào có thể uống?”
Hổ Nha rất thông minh, nâng cái chân nhỏ xù lông, nhẹ nhàng đẩy cái đĩa bên phải.
Cố Tiểu Khả nhanh chóng thay đổi vị trí hai đĩa sữa, thay đổi thứ tự, lại hỏi: “Đĩa nào có thể uống?”
Hổ Nha liên tục trả lời chính xác ba lượt, đĩa sữa dê kia trở thành phần thưởng của nó.
Chú chó liếm sạch sẽ đĩa sữa dê, sau khi thuận lợi hoàn thành bài kiểm tra, cắn một trái banh tennis tự mình chạy ra vườn chơi.
Chú tiếp theo tiếp tục.
Cứ như vậy lặp lại học tập cả ngày, các em cún nhỏ dễ thương nhớ kỹ năm loại thực phẩm không thể ăn hôm nay học được.
Chủ của Tiểu Pudding và chủ của Labrador là bạn thân, Labrador lông trắng nhỏ gọi là Đoàn Đoàn, là một chú cún không thích vận động.
Cố Tiểu Khả phát hiện chỉ cần điều kiện cho phép, lúc nào Đoàn Đoàn cũng có thể tìm một chỗ nằm xuống, cuộn thành một cục nằm phơi nắng.
Dường như bên trong thân xác chú cún này là linh hồn của một chú mèo lười biếng.
Sau khi kết thúc bài học, Cố Tiểu Khả mang theo quân đoàn ‘học sinh’ của mình vào vườn hoa nhỏ chơi trò chơi.
Cố Tiểu Khả một hơi ném mười trái banh tennis về các hướng khác nhau, kêu Đoàn Đoàn dễ thương lười biếng nhặt tất cả trái banh trở về.
Làm một chú Labrador thông minh lanh lợi, Đoàn Đoàn cuối cùng cũng còn có hành động tìm về bản năng của loài chó.
Chỉ là tên nhóc này đúng là một kẻ lười biếng lão luyện, Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát vài lần, cuối cùng cũng phát hiện ra, Đoàn Đoàn mỗi lần nhặt bóng trở về, luôn đi tuyến đường ngắn nhất, vô cùng thông minh, biết cách tiết kiệm sức lực.
Cảm giác tất cả kỹ năng của nó đều dùng để làm cho bản thân mình nhàn hạ, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi.
Cho nên ngoại trừ Tiểu Pudding, Đoàn Đoàn chính là chú chó mập ú nhất trong các em cún.
Nó ăn được uống được, nhưng cũng không quá thèm khát ăn uống, có đôi khi phát hiện thịt bò được thưởng của mình không cẩn thận bị lăn ra xa, nó chỉ cần đã nằm xuống là đã cuộn thành một cục, cũng lười đứng dậy mang thịt bò khô về ăn.
Như vậy Tiểu Pudding lại được hưởng lợi, nó thấy Đoàn Đoàn không phản ứng, chạy chân sáo hí hửng tới nhặt về ăn.
Tiểu Pudding thực thông minh, Hổ Nha là tấm gương học tập của nó, cho nên mỗi lần kiểm tra chỉ biết nhìn chằm chằm vào Hổ Nha học tập, dáng vẻ điển hình của học sinh kém chép bài tập của học sinh giỏi.
Đao Đao là lớp trưởng, vừa hung dữ lại bá đạo, cho nên khi Tiểu Pudding đối diện với Đao Đao, lập tức trở nên ngoan ngoãn nghe lời, như vậy mới có thể bình an vô sự với lớp trưởng.
Đoàn Đoàn tốt nhất, bởi vì chủ nhân hai chú chó là bạn tốt, cho nên Tiểu Pudding thân thiết với nó nhất, hơn nữa tính cách của Đoàn Đoàn rất tốt, bởi vì nó lười đánh nhau với các chú chó khác, Tiểu Pudding cũng rất thích chơi đùa với nó.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là Đàon Đoàn quá lười biếng, Tiểu Pudding từ nhỏ chỉ biết nhặt đồ ăn của Đoàn Đoàn, thậm chí có khi giở trò cố ý đẩy đồ ăn vặt của Đoàn Đoàn ra thật xa, Đoàn Đoàn lười đứng lên tìm, Tiểu Pudding lại được hưởng sái.
Lúc các em cún tự do hoạt động, cuối cùng Cố Tiểu Khả không nhịn được, lén lút đi mở ba lô của Hổ Nha, mở cuốn nhật kí của nó ra.
Một tờ tiền giấy một tệ bị ép trong những trang sách phẳng phiu, rơi từ trong cuốn nhật ký xuống, ở trên đùi Cố Tiểu Khả, đâm vào khiến hai mắt cô đỏ lên, trái tim chợt run rẩy.
Cố Tiểu Khả nhảy dựng lên, một phát lên cao hai mét, nếu không phải trần nhà phòng khách biệt thự đủ cao, e rằng cái đầu của cô có thể đâm thủng trần nhà!
Aaaaaaa – Anh ấy đã biết!
Anh đã biết tất cả!!!
Anh biết người tặng quà chính là cô!
Anh biết người vẽ tờ giấy đó chính là cô!
Anh biết người nhét tờ tiền giấy một tệ cho anh cũng, là, cô!
Là cô, là cô, tất cả là cô làm!
Aaaaaaa – người đã chết, có việc hoá vàng mã —
Cố Tiểu Khả ngồi phịch trên sô pha, đỉnh đầu bốc khói, hai gò má ửng đỏ, hai mắt mất tiêu cự, cả người bị vây trong trạng thái linh hồn thoát khỏi thân thể.
Người đầu tiên trong lịch sử chết vì xấu hổ, chắc có lẽ chính là cô, Cố Tiểu Khả.
Ngay khi linh hồn Cố Tiểu Khả chuẩn bị thoát xác, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói nhỏ:
“Cô giáo, ngài làm sao vậy?”
“Cô không vui sao?”
Cố Tiểu Khả nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua đứa nhóc đáng yêu đang nhỏ giọng nói bên người.
Nó là một chú Husky, tên là Bí Đao.
Ở lớp mẫu giáo Hoa Hướng Dương, Bí Đao có biểu hiện thường thường, không dẫn đầu cũng không đội sổ, lúc chơi đùa thì hoạt bát, lúc ăn uống thì tích cực, chính là một chú chó nhỏ bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không có cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Nhưng chính chú chó nhỏ bình thường không có gì đặc biệt này, lại có một bí mật.
Chú rất thích quan sát con người.
Hình dung một cách thông tục đó chính là, đây đúng là một con chó nhỏ, vô cùng nhiều chuyện.
Tuy rằng bình thường nghe không hiểu ngôn ngữ của nhân loại, nhưng cũng không gây trở ngại thằng nhóc này hít hà drama.
Khi tất cả những chú chó đều đuổi theo trái bóng cao su trong vườn hoa nhỏ, ngay cả Hổ Nha có tính cảnh giác cao nhất cũng vui chơi tới quên trời quên đất, chỉ có Bí Đao chú ý tới cô giáo sống không bằng chết ngồi phịch trên ghế sô pha.
Lập tức lực chú ý của nó từ trên đồng bọn đang tranh giành bóng cao su dời lên trên người Cố Tiểu Khả.
Bí Đao nhìn thấy cô giáo lén la lén lút mở ba lô của Hổ Nha, nhẹ nhàng lật trang nhật ký, sau đó tê liệt ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích.
Ui ui ui, cô giáo đã nhìn thấy cái gì, vì sao cảm xúc trên người cô ấy lại thay đổi rõ ràng như vậy!
Đôi mắt hạnh nhân màu xanh lam của Bí Đao đột nhiên sáng ngời, cảm thấy mình đánh hơi được hương vị của drama đỉnh của chóp!
Đúng vậy, tuy rằng chú ta nghe không hiểu lời nói của con người, nhưng chúng có thể cảm nhận được sự thay đổi của cảm xúc, cho nên dù Cố Tiểu Khả một chữ cũng chưa nói ra, Bí Đao vẫn nhận ra cảm xúc dao động kịch liệt trên người cô.
Bí Đao lặng lẽ tới gần Cố Tiểu Khả, lại đứng bên cạnh cô quan sát thêm một lát, cuối cùng thật sự không nhịn được, mới mở miệng hỏi:
“Cô giáo kích động như vậy, là vì nhìn thấy cái gì sao?”
Cố Tiểu Khả: “……”
Cô nhắm mắt lại giả chết, không muốn trả lời một chữ nào.
Bí Đao đợi một lúc lâu cũng không hóng được gì, nằm úp sấp lên sô pha, nhìn chằm chằm vào tờ tiền một tệ trong tay cô giáo, khen ngợi linh tinh.
“Ôi chao, tờ tiền nhỏ nhắn thật xinh đẹp! Còn sạch sẽ lại phẳng phiu nữa chứ~】
Bí Đao chỉ là muốn cô giáo mở miệng nói chuyện, như vậy nó mới có thể hóng hớt được đôi chút, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân chỉ khen bậy khen bạ, lại khiến cho cô giáo càng trở nên ngơ ngác hơn.
Cố Tiểu Khả đứng bật dậy, bàn tay phải đang cầm tờ tiền một tệ, dường như đang run rẩy.
Vừa rồi cô chỉ lo mất mặt xấu hổ, hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa.
Vì sao nam thần lại lưu giữ tranh sticker cô vẽ?
Anh còn nói thẻ kẹp sách này là cho chính tay anh làm! Phải thường xuyên sử dụng!
Hôm nay anh lại kẹp tờ tiền vào trong cuốn nhật ký của Hổ Nha, là có ý gì sao?
Chẳng lẽ……
Anh anh anh anh anh —
Cố Tiểu Khả gõ liên tiếp vào trán mình ba cái.
Yêu thầm sợ nhất là tự mình đa tình, cô căn bản không có đủ can đảm để suy nghĩ theo hướng đó!
Tay Cố Tiểu Khả run rẩy nhét tờ tiền một tệ vào trong cuốn nhật ký, trong lúc cúi đầu vô tình nhìn thấy một hàng chữ.
Dòng chữ được viết ở phía trên bức tranh cô vẽ ngày hôm qua, cô gái nhỏ quỳ rạp trên mặt đất cầu xin hãy buông tha, kiểu chữ phóng khoáng tiêu sái, vô cùng xinh đẹp, viết rằng —
“Muộn còn hơn không đến”.
Nghĩa là gì?
Vành tai Cố Tiểu Khả dần dần ửng đỏ, chầm chậm lan xuống cổ, cô cố gắng dặn dò bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ, nam thần chưa chắc đã có ý đó, nhưng trái tim dường như chẳng nghe lời điên cuồng nảy lên.
Bí Đao đứng ở bên cạnh Cố Tiểu Khả sốt ruột muốn chết, cô giáo như vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn không thể cứu vãn được!
Đáng tiếc cô giáo lại không nói gì, ngây ngốc cả nửa ngày cũng không chịu lộ ra một chữ!
A aaaaa! Thật hận là nó nghe không hiểu con người nói chuyện, cũng không đọc được chữ viết, nếu không, nếu không —
Bí Đao thầm hận bản thân vô dụng, ảnh hưởng tới sự nghiệp hít drama của mình!
Linh hồn khao khát được hít drama của Bí Đao hừng hực thiêu đốt, nó chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại suy nghĩ rục rịch muốn nhiều chuyện, cúi đầu nghiêm túc trầm tư suy nghĩ.
Nó vô cùng am hiểu cách quan sát, cho nên trước đó không lâu đã phát hiện ra một bí mật —
Chỉ cần nói chuyện, trao đổi nhiều với cô giáo, chăm chỉ nghiêm túc học tập, nó có thể miễn cưỡng nghe hiểu được con người nói chuyện!
Bởi vì con người phát âm tương tự nhau.
Tỷ như ngày hôm qua cô giáo dạy cho các bạn nhớ kỹ phát âm hai chữ “Ăn đi”, sau khi về nhà lúc chủ nhân nói ra hai chữ này, nghĩa là đồng ý cho mình có thể bắt đầu ăn cái gì.
Cho nên!
Chỉ cần nhớ rõ được càng nhiều từ ngữ, càng có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của con người! Tuy rằng không nói được, nhưng ít ra có thể nghe hiểu được!
Muaha ha ha ha —
Bí Đao chìm đắm trong niềm hưng phấn, trong thì tương lai gần, nó Đại Bí Đao chính là một chú chó lợi hại có thể không bỏ lỡ một drama nào, ha ha ha!
Chú chó nhếch môi hắc hắc hắc cười vui vẻ thật lâu, sau đó phục hồi tinh thần lại, tiếp tục trốn ở phía sau sô pha lén lút quan sát biểu cảm của Cố Tiểu Khả.
Chỉ thấy cô trong chốc lát ôm mặt, một lúc sau lại lắc đầu, rồi tóm tóc, trong chốc lát lại cười ngây ngô, tóm lại hành động vô cùng kỳ lạ, biểu tình phong phú.
Trong lòng Bí Đao tò mò muốn chết, nhưng không thể không kìm nén lại.
Ở một nơi mà Cố Tiểu Khả không biết, chú chó nhỏ đáng yêu Bí Đao, vô sự tự thông đã lĩnh hội được kỹ năng học tập ngôn ngữ.
Quả nhiên đã chứng minh được câu tục ngữ, có nhu cầu mới có động lực.
Sau khi viết xong lời nhận xét hôm nay cho các em cún nhỏ, các ‘con sen’ lục tục tới đón các ‘quàng thượng’ đáng yêu tan học về nhà.
Cố Tiểu Khả đợi một lúc lâu, hôm nay Mạc Thần Trạch đến muộn, Hổ Nha bị sót lại cuối cùng mà anh vẫn chưa tới đón chú chó của mình về nhà.
Hổ Nha lại không lo lắng chút nào, chủ nhân có đôi khi sẽ vô cùng bận rộn, nó đã quen rồi, tự đùa tự nghịch cũng có thể chơi vui vẻ.
Cố Tiểu Khả lại đợi trong chốc lát, thấy nam thần còn chưa tới đón Hổ Nha, có chút lo lắng, do dự một lát, đang muốn gửi tin nhắn hỏi Mạc Thần Trạch, tin nhắn của đối phương đã tới trước.
Nội dung tin tức rất đơn giản, Mạc Thần Trạch nhờ Cố Tiểu Khả giúp đỡ đưa Hổ Nha về nhà, nhà anh ở tòa nhà số 16, khu 1.
Cố Tiểu Khả không chút do dự đồng ý, trong lòng lại có chút hồi hộp, về nhà rửa mặt, lại liên tục chỉnh sửa lại mái tóc, thậm chí cuối cùng còn thay cả quần áo, mang theo hai túi kỷ tử đỏ thẫm mà cô năn nỉ nhờ người khác mua hộ từ Ninh Hạ về, lúc này mới dắt Hổ Nha ra cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!