Chương 73:
Cố Tiểu Khả có thị lực rất tốt, xa xa thấy một nam một nữ đang ngồi trên chiếc thuyền, hai người không biết bởi vì sao, đột nhiên tranh chấp.
Trong chớp mắt người phụ nữ quay đầu lại, Cố Tiểu Khả nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó–
Chính là dì Đới!!!
Cố Tiểu Khả không thể ngờ lại gặp được bà ấy ở hồ Bích Thạch!
Chỉ trong nháy mắt ngây người, Đới Ngọc Anh đã thét chói tai cứu mạng, sau đó “tõm” một tiếng ngã xuống hồ.
Mạc Thần Trạch đang chèo thuyền sau khi nghe thấy tiếng vang quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trên mặt hồ yên ả gợn lên từng trận sóng.
Anh đột nhiên nhớ tới trước đó từng nhìn thấy lời kịch trong kịch bản —
“Cố Tiểu Khả chấn động, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô quyết đoán ra tay cứu giúp.”
Quả nhiên, giây tiếp theo giây, Cố Tiểu Khả nói với anh “Cẩn thận trông coi bọn nhóc.” Sau đó không chút do dự hai tay giơ lên phía trước, quyết đoán nhảy xuống nước.
Thấy cô giáo nhảy xuống hồ, đám cún trên thuyền nhất thời bối rối, phốc phốc nhổm dậy muốn nhảy xuống theo, Mạc Thần Trạch vội vàng hét lớn một tiếng:
“Tất cả đều không được nhúc nhích –”
Thân thể đám lông xù cứng đờ, thu hồi lại động tác muốn nhảy xuống.
“Trở về ngồi xuống!”
Các bé cún nghe lời lui lại vào trong khoang thuyền, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mạc Thần Trạch nhớ tới câu kịch bản cuối cùng hiện lên trên màn hình —
“Vô luận như thế nào Cố Tiểu Khả cũng không thể ngờ, manh mối liên quan tới nguyên nhân vì sao cô lại bị căn bệnh tâm lý “ăn thịt người”, lại bị nắm trong tay tên lưu manh đang bị đánh bầm dập dưới chân mình.”
Nhân vật mấu chốt sắp lên sân khấu, Mạc Thần Trạch đẩy nhanh động tác, ném mái chèo trong tay xuống, giật mở động cơ, nhanh chóng lái thuyền tới hiện trường.
Khi Cố Tiểu Khả nhảy xuống nước, cùng lúc đó gen cá tuyết trong cơ thể nhanh chóng bắt đầu hoạt động.
Chỉ thấy phía dưới hai tai cô dần dần mọc ra mang cá, khiến cô có thể hô hấp ở dưới nước, tứ chi cũng bắt đầu xuất hiện vảy, làm giảm lực cản ở trong nước, hai chân cũng mọc thêm phần vây như đuôi cá, gia tăng tốc độ khi cô lướt động giữa làn nước, cũng tăng độ linh hoạt khi đổi hướng bơi.
Cố Tiểu Khả giống như một con cá, vô cùng tự do tự tại bơi lội trong nước.
Bởi vậy, cô đến nơi Đới Ngọc Anh bị rơi xuống nước còn nhanh hơn con thuyền chạy bằng động cơ trên mặt nước.
Cố Tiểu Khả nhớ rõ Đới Ngọc Anh không biết bơi, quả nhiên Đới Ngọc Anh vùng vẫy vài cái, toàn thân đã vô lực mất đi ý thức, dần dần chìm xuống đáy hồ, không ngừng rơi xuống phía dưới, càng ngày càng sâu.
Nước trong hồ Bích Thạch tuy rằng rất trong, nhưng càng xuống đáy càng tối, khả năng nhìn thấy càng thấp.
Lúc Cố Tiểu Khả tìm được Đới Ngọc Anh, bà đã hoàn toàn mất đi ý thức, hai tay thả trôi ở phía trước, tứ chi vô lực, mặc cho chìm dần xuống làn nước.
Khi Cố Tiểu Khả cách Đới Ngọc Anh còn một thước, tới gần phía sau lưng bà ấy, sau đó giữ lấy đối phương, một tay kẹp lấy vai bà ấy, hướng lên trên, tiếp theo dung một chân đỡ lấy cơ thể bà ở phía dưới, kéo bà lên song song với mặt nước, cuối cùng đưa tới bên mạn thuyền.
Cả quá trình cứu người dường như rất dài, nhưng thật ra chỉ ngắn ngủn trong vài phút đã thuận lợi hoàn thành.
Cố Tiểu Khả kéo Đới Ngọc Anh tới mạn thuyền của mình, một tay nắm lấy tay bà, phía dưới giữu chặt, sau đó chuyển người để bà ấy đưa lưng về phía mình.
Hô “một, hai, ba”, Mạc Thần Trạch vươn tay kéo Đới Ngọc Anh lên thuyền, sau đó kéo Cố Tiểu Khả.
Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, hai người Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch không nhận thức được, da thịt bọn họ lại trực tiếp chạm vào nhau, mà Cố Tiểu Khả vẫn không hề phát bệnh.
Bởi vì trong long Cố Tiểu Khả chỉ nôn nóng muốn cứu người.
Sau khi lên thuyền, Cố Tiểu Khả lập tức rửa sạch bùn đất, rong rêu trong miệng mũi Đới Ngọc Anh, ngửa đầu nâng cằm, hai tay nâng cằm của bà ấy lên, đảm bảo cho đầu và xương cổ ở trên một đường thẳng, tránh làm tăng nguy cơ làm tổn thương xương cổ, há miệng hít hơi, Cố Tiểu Khả lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo, Mạc Thần Trạch ở bên cạnh giúp đỡ tiến hành ấn lồng ngực.
Cũng may thời gian Đới Ngọc Anh không thể hít thở không lâu, sau khi được hai người hiến hành sơ cứu hai lần, bà kịch liệt ho khan, cả người cong thành con tôm ho ra nước, khuôn mặt đỏ bừng.
Đới Ngọc Anh mặc một bộ quần áo mộc mạc, khác một trời một vực với phong cách ăn mặc bình thường của bà ấy, sau khi được cứu, bà ôm lấy chính mình ngồi ở mạn thuyền lạnh run, không nói được lời nào.
Cố Tiểu Khả liếc mắt nhìn Mạc Thần Trạch, Mạc Thần Trạch kéo máy khởi đổng thuyền.
Nhưng mà anh không lái thuyền trở về, mà chạy theo hướng ngược lại, về phía một hòn đảo hẻo lánh không có người lui tới ở giữa hồ.
Ánh mắt Đới Ngọc Anh chợt lóe lên, không dấu vết lại cúi đầu xuống, cuốn người ngồi ở một bên, bám chặt mạn thuyền, vẫn không chịu nói một chữ như trước.
Bà kéo chặt tấm thảm lông mà Cố Tiểu Khả khoác lên vai cho bà, ôm hai đầu gối ngồi trên đệm, hai mắt dại ra, cả người chìm trong trạng thái lơ lửng.
Cố Tiểu Khả an ủi Đới Ngọc Anh một lúc lâu, không có chút hiệu quả nào, cô thở dài, đi đến đầu kia của chiếc thuyền, khẽ hỏi Mạc Thần Trạch: “Người đàn ông kia thế nào?”
Chân mày Mạc Thần Trạch khẽ động, thấp giọng trả lời: “Đã bị trói lại rồi, các tiểu khả ái trong lớp chồi hoa hướng dương đang canh giữ, không chạy thoát được, em cứ yên tâm.”
Cố Tiểu Khả gật gật đầu, nhìn Mạc Thần Trạch, nhỏ giọng ám chỉ hỏi: “Gã ta có phải là người mà buổi tối ngày hôm trước anh đã từng đề cập tới…..”
Cố Tiểu Khả không muốn làm lộ chuyện kịch bản, cho nên hỏi rất mơ hồ, nhưng Mạc Thần Trạch vẫn ngầm hiểu, gật đầu, “Chắc là đúng, nhưng không hoàn toàn chắc chắn.”
Dù sao lúc này người đàn ông này chưa bị đầu rơi máu chảy và bị Cố Tiểu Khả dẫm nát dưới chân.
Mạc Thần Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Đới Ngọc Anh khuôn mặt không chút biểu tình ngồi ở cuối thuyền, vừa nghe thấy Cố Tiểu Khả gọi bà ấy là “dì Đới”, bởi vậy cũng biết bà là ai.
“Muốn báo cảnh sát không?”
Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng lắc đầu, “Trước không cần vội, lát nữa quay về lên bờ rồi nói sau.”
Nếu không có tai nạn chết người, chuyện báo cảnh sát có thể tạm hoãn lại, trước tiên hỏi những vấn đề liên quan tới cô trước rồi tính.
“Anh mang người đàn ông kia với bầy cún lên bờ trước, em muốn ở riêng với dì Đới trên thuyền.”
“Em cảm thấy bà ấy không chịu mở miệng là do có gì đó khó nói, không muốn nói với người ngoài.”
Mạc Thần Trạch gật đầu, “Được, vậy chờ em nói chuyện với bà ấy xong, chúng ta cùng nhau thẩm vấn người đàn ông đó.”
Sau khi lên bờ, Cố Tiểu Khả ngồi bên cạnh Đới Ngọc Anh, lẳng lặng ngồi thật lâu, duỗi đầu ra, không chút nóng vội, thậm chí bắt đầu nhàn nhã thưởng thức phong cảnh mặt hồ gợn sóng.
Dưới ánh mặt trời, mặt hồ Bích Thạch như được phủ một lớp hạt vàng lấp lánh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Đới Ngọc Anh cũng không nhịn được, chậm rãi tự thoát ra khỏi thế giới riêng của mình, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Khả, nhẹ giọng hỏi cô:
“Sao không báo cảnh sát, lại đưa hung thủ muốn giết dì tới đây?”
Cố Tiểu Khả nhìn Đới Ngọc Anh, nhẹ nhàng nắm tay bà, mỉm cười, không trực tiếp trả lời mà quan tâm bà: “Dì Đới, dì đã khỏe chưa? Có chỗ nào khó chịu không Dì?”
Đới Ngọc Anh sửng sốt, trả lời: “Trừ phổi nóng rát như lửa thiêu, thì tất cả đều không sao.”
Cố Tiểu Khả thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”
Đới Ngọc Anh không hiểu, hỏi lại một lần nữa, “Tiểu Khả, vì sao con không báo cảnh sát, lại mang hung thủ muốn giết dì tới đây?”
Cố Tiểu Khả bất đắc dĩ cười, “Bởi vì con đang bảo vệ dì Đới.”
Đới Ngọc Anh ngây người, biểu tình cứng ngắc ngắn ngủn trong một giây sau đó trong nháy mắt khôi phục bình thường, “Lời này của con nghĩa là gì? Dì không hiểu.”
Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Đới Ngọc Anh, dứt khoát hỏi thẳng bà: “Dì Đới, đúng là do ông ta đẩy dì xuống hồ sao?”
Đới Ngọc Anh tỉnh rụi, nhướng mày, lớn tiếng hỏi lại: “Ý của con là gì? Vậy mà giúp người ngoài nghi ngờ dì!? Không phải gã đẩy dì, chẳng lẽ là do dì cố ý nhảy xuống hồ muốn tự sát sao!?”
Cố Tiểu Khả vẻ mặt phức tạp thở dài, đã có được đáp án, buông cổ tay Đới Ngọc Anh ra, không tiếp tục sờ mạch đập của bà ấy nữa.
Sở dĩ có chút hoài nghi Đới Ngọc Anh tự biên tự diễn, là bởi vì thời điểm bà ấy rớt xuống hồ quá trùng hợp, động tác xô đẩy trước khi rơi xuống nước cũng có chút kỳ lạ, sau khi rơi xuống nước động tác giãy dụa cũng không đủ kịch liệt, thời gian giãy dụa quá ngắn, không giống như là đang cố gắng cầu cứu.
Nhưng Cố Tiểu Khả chỉ nghi ngờ, cũng chưa khẳng định.
Hiện giờ, nhịp tim của Đới Ngọc Anh đã nói cho cô biết đáp án chân thật.
Cố Tiểu Khả đương nhiên là cảm thấy thất vọng, trong lòng cô, từ trước tới nay Đới Ngọc Anh đều là một trưởng bối hòa ái, là người bạn thât thiết nhất của mẹ cô, cũng luôn chăm sóc quan tâm cô, tuy rằng hai người có rất nhiều quan niệm không hợp, nhưng cũng không gây trở ngại hai người thân thiết.
Bởi vậy Cố Tiểu Khả không thể ngờ được, dì Đới lại cố ý diễn một màn kịch giết người ngay trước mặt mình, mấu chốt người bị hại lại là bà ấy.
Rốt cuộc vì sao bà ấy lại làm như vậy?
Cố Tiểu Khả không hiểu.
“Dì Đới, có phải dì có nỗi khổ tâm gì không? Con thật sự không hiểu, vì sao dì lại cố tình diễn một màn như vậy?”
“Con không vội báo cảnh sát vì không muốn làm lớn chuyện này, dì nói thật với con đi, nếu có thể giúp được, chắc chắn con sẽ giúp!”
Đới Ngọc Anh nhìn thẳng vào hai mắt Cố Tiểu Khả, chỉ thấy ánh mắt cô trong suốt sáng ngời, làm an ổn lòng người.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt giả vờ tức giận của Đới Ngọc Anh chầm chậm tĩnh lặng, trở về dáng vẻ kiệm lời như ngày thường, cuộn mình lại, vùi đầu ướt sũng nước vào đầu gối.
“Dì Đới, sau khi mẹ con qua đời dì đã giúp đỡ con rất nhiều, giúp con lấy được tiền sinh hoạt phí từ chú Cố, giúp con có thể thuận lợi trưởng thành, rất quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của con, thường xuyên tặng quần áo thời thượng, để con có thể ăn mặc thật xinh đẹp, muốn con nhanh chóng tìm được một người bạn trai……”
“Những điều dì đối xử tốt với con, con đều ghi tạc trong lòng, bây giờ, con thật lòng muốn giúp dì.”
Nói xong những lời này, Cố Tiểu Khả cũng không thúc giục, chỉ im lặng đứng cạnh Đới Ngọc Anh.
Lại qua một lúc lâu sau, Đới Ngọc Anh mới chịu mở miệng, nhỏ giọng nói: “Dì sẽ nói cho con biết một bí mật, nhất định con phải giữ kín cho dì, tuyệt đối không được để người thứ ba biết!”
Cố Tiểu Khả thận trọng gật đầu.
Đới Ngọc Anh lúc này mới bắt đầu kể lại chuyện cũ của mình.
“Người đàn ông trên thuyền đẩy dì xuống hồ tên là Vương Hoa Lâm, sau khi người vợ hai của chú Cố con mất, dì vì chuyện của con mà tiếp xúc nhiều với ông ấy, sau đó dì và ông ấy kết hôn, cuộc sống cũng rất tốt.”
Cố Tiểu Khả gật đầu, việc này cô đều biết.
Mẹ cô mất tích nhiều năm như vậy, pháp luật đã tuyên bố bà tử vong, sau khi cha dượng tái hôn, cuộc sống của Cố Tiểu Khả rất khó khăn, bữa đói bữa no, bởi vì mẹ kế mặc kệ cô, cha dượng lại thường xuyên quên gửi sinh hoạt phí cho cô.
Cố Tiểu Khả nhỏ bé bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, sau khi Đới Ngọc Anh phát hiện, bà nổi giận đùng đùng chạy đi tìm Cố Hoằng Thăng chất vấn, sau đó, Cố Tiểu Khả mới có thể nhận được sinh hoạt phí hàng tháng, cuộc sống tốt hơn một chút.
Không qua bao lâu, vợ thứ hai của Cố Hoằng Thăng ngoài ý muốn qua đời, bởi vì vấn đề sinh hoạt phí của Cố Tiểu Khả mà Đới Ngọc Anh và Cố Hoằng Thăng thường xuyên tiếp xúc qua lại, nhưng cũng vì thế mà nảy sinh lửa tình, không bao lâu sau cũng kết hôn.
Cố Tiểu Khả và Cố Hoằng Thăng rất ít khi chạm mặt, cha dượng muốn lấy ai cô hoàn toàn không có quyền lên tiếng, nhưng mẹ kế là dì Đới thì sẽ tốt hơn những người phụ nữ khác, ít nhất cô sẽ không phải đói bụng mỗi ngày vì không có sinh hoạt phí.
Bởi vậy Cố Tiểu Khả luôn chúc phúc cho hôn nhân của Đới Ngọc Anh và Cố Hoằng Thăng.
Sự thật chứng minh, sau khi bọn họ kết hôn, cuộc sống của cô đúng là thoải mái hơn rất nhiều.
Đới Ngọc Anh cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Trước khi dì với chú Cố của con kết hôn, dì đã từng có tình cảm với một người đàn ông khác một khoảng thời gian.”
“Người đàn ông ấy chính là Vương Hoa Lâm.”
“Ban đầu tình cảm của dì và ông ta khá tốt đẹp, nhưng sau đó, dì lại phát hiện nhân phẩm của ông ta có vấn đề, nghiện cờ bạc, sau đó lại nợ một khoản tiền lớn, loại người này sao có thể là một người đàn ông tốt để giao phó cả đời, nên dì quyết đoán chia tay.”
“Sau khi tay thì cũng bình an vô sự qua một đoạn thời gian, sau đó dì và chú Cố kết hôn, chuyện này Vương Hoa Lâm vô tình biết được.”
“Ôn ta cho rằng dì chia tay là do dì bắt cá hai tay, dì vì tham tiền nhà giàu nên mới chia tay với ông ta.”
“Trời đất chứng giám, dì đâu phải là loại người như thế! Dì chia tay ông ta một năm mới quen biết chú Cố của con!”
“Nhưng ông ta sống chết gì cũng không chịu tin, những năm qua luôn vơ vét tài sản của dì, bắt dì phải bồi thường tổn thất tinh thần, nếu không sẽ……”
Nói tới đây, Đới Ngọc Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói: “Sẽ phát tán ảnh nude của dì lên mạng!”
Chương 74:
Đới Ngọc Anh nói với Cố Tiểu Khả, Vương Hoa Lâm uy hiếp bà, nếu không đưa tiền, sẽ phát tán ảnh nóng của bà lên mạng.
Cố Tiểu Khả cúi đầu, tóc mai che khuất ánh mắt, chặn lại ánh mắt cầu cứu của Đới Ngọc Anh ở bên ngoài.
“Dì Đới.” Cố Tiểu Khả ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, khóe miệng thoáng nhếch lên, thấp giọng hỏi Đới Ngọc Anh: “Muốn con giúp dì dạy dỗ ông ta không?”
Đới Ngọc Anh sửng sốt, cắn môi, gật mạnh đầu: “Vương Hoa Lâm đã lừa gạt dì ngây thơ, hèn hạ uy hiếp dì nhiều năm như vậy, khiến cho dì vẫn luôn sống trong sợ hãi, Tiểu Khả, con giúp dì, giúp dì tiêu hủy ảnh chụp, dì không bao giờ muốn sống trong sợ hãi đề phòng như thế này nữa.”
“Vâng.”
Cố Tiểu Khả đứng dậy, vỗ vai Đới Ngọc Anh, nhìn bà mỉm cười, “Dì Đới, dì cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, con đi một chút rồi quay trở lại.”
Đới Ngọc Anh siết chặt hai nắm tay, cảm kích nhìn Cố Tiểu Khả, kích động nhịp tim đập nhanh, hai mắt ướt át, hai gò má đỏ bừng.
Cố Tiểu Khả động tác nhanh nhẹn nhảy từ thuyền lên trên bờ, quay đầu lại nhìn Đới Ngọc Anh, bình tĩnh hỏi: “Dì Đới, báo thù kẻ xấu, chuyện này được phép mà, đúng không?”
Đới Ngọc Anh cứng ngắc gật đầu, “Đúng, đúng vậy.”
“Ồ, vậy là tốt rồi.”
Cố Tiểu Khả cười cười, làm việc nghĩa không chùn bước đi sâu vào trong hòn đảo không người, ánh mặt trời dừng ở đuôi tóc cô, theo gió nhẹ nhàng tung bay.
Đầu ngón tay Đới Ngọc Anh túm chặt thảm lông trên vai, rõ ràng trời sáng mây trong, lại cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ở trên lưng, giống như có thứ gì đó vô cùng đáng sợ, thoát ra khỏi sự trói buộc.
Cố Tiểu Khả dễ dàng tìm được Vương Hoa Lâm, ông ta ngồi trên đống đá vụn, bị trói chặt, xung quanh bị canh giữ bởi một bầy lông xù, con nào cũng lộ ra hàm răng nhọn hoắt vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm gã.
Vương Hoa Lâm trong lòng run rẩy sợ hãi, cả người cứng ngắc, không dám động đậy một đầu ngón tay, sợ bị đám chó hung dữ nhào lên cắn.
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả đi tới, cười cười.
Cố Tiểu Khả nhìn anh gật đầu, sau đó dặn dò đám lông xù: “Hổ Nha, cậu và Đao Đao trở về canh thuyền, các tiểu khả ái còn lại tản ra, không cho phép bất lận kẻ nào tới gần.”
“Gâu” (Tuân lệnh!)
Các tiểu khả ái vẫy vẫy đuôi lập tức chấp hành mệnh lệnh của cô giáo, thu hồi lại những chiếc răng nanh sáng bóng dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tản ra.
Cố Tiểu Khả chậm rãi đi tới gần Vương Hoa Lâm, ông ta có làn da ngăm đen, trên trán có một vết sẹo kéo từ bên trái xuống qua phải, nhìn qua có chút đáng sợ.
Vương Hoa Lâm theo bản năng trốn về phía sau, đạp những viên đá dưới chân vang lên rào rạo, “Hai, hai người muốn làm gì!?”
Cố Tiểu Khả hơi hơi xoay người, chân trái nhẹ nhàng dẫm lên tay phải Vương Hoa Lâm, vẫn chưa dùng sức, sau đó ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải ra, nhẹ nhàng chạm vào động mạch cảnh của Vương Hoa Lâm, bình tĩnh nói: “Hỏi ông mấy vấn đề, thành thật trả lời.”
Vương Hoa Lâm căng thẳng nuốt nước miếng.
Cố Tiểu Khả: “Ông đang giữ ảnh nude của Đới Ngọc Anh?”
Vương Hoa Lâm gật đầu.
Cố Tiểu Khả lại hỏi: “Ông lợi dụng những tấm hình này để uy hiếp Đới Ngọc Anh cho ông tiền tài?”
Ánh mắt Vương Hoa Lâm lưỡng lự, “Không, không có.”
Cố Tiểu Khả hừ nhẹ, chân trái dùng sức giẫm lên, bên tai vang lên tiếng thét thảm thiết như giết heo của Vương Hoa Lâm.
“Nói thật.”
“Có có có!” Vương Hoa Lâm lập tức sửa lời, vội vàng gật đầu như giã tỏi.
Cố Tiểu Khả khẽ nhấc chân lên, lại hỏi: “Ảnh chụp để ở đâu?”
“Trên, trên mạng.”
“Tài khoản và mật mã.”
Vương Hoa Lâm hơi khựng lại hai giây, lại bị giẫm mạnh một cái, gã cảm thấy xương năm ngón tay của mình đã bị gãy nát.
Mạc Thần Trạch dựa vào thông tin Vương Hoa Lâm cung cấp, tìm thấy ảnh chụp Đới Ngọc Anh, nhìn Cố Tiểu Khả gật gật đầu.
Cố Tiểu Khả khẽ cụp mắt nhìn xuống, lại hỏi: “Có bản sao lưu không?”
Vương Hoa Lâm nuốt nuốt nước miếng, nói thêm mấy nơi lưu giữ hình ảnh.
Cố Tiểu Khả ghê tởm hừ lạnh một tiếng, đè lên Vương Hoa Lâm đấm cho mấy cú, sau đó vỗ vỗ tay đi về phía Mạc Thần Trạch, không thèm quan tâm tới Vương Hoa Lâm đang nằm co quắp trên mặt đất nữa.
“Xóa sạch chưa?”
Ngón tay Mạc Thần Trạch khẽ khựng lại, nhớ tới dòng kịch bản được xem trước đó.
“Cố Tiểu Khả như thế nào cũng không ngờ tới, manh mối liên quan tới “bệnh ăn thịt người” của cô, lại nắm giữ trong tay tên lưu manh đang đầu rơi máu chảy ngay dưới chân mình.”
Mạc Thần Trạch ngưng động tác xóa lại, đột nhiên nhìn Vương Hoa Lâm nói.
“Đới Ngọc Anh bị ông đẩy từ trên thuyền xuống hồ, tôi là nhân chứng, có thể tố cáo ông tội cố ý giết người.”
“Điều 232 trong Bộ luật hình sự có quy định: cố ý giết người, xử tử hình, ở tù chung thân hoặc là giam giữ ít nhất mười năm; tình tiết giảm nhẹ, giam giữ có thời hạn từ ba tới mười năm tù.”
“Điều 23 Bộ luật hình sự quy định: đã bắt đầu thực hiện tội phạm, bởi vì phần tử phạm tội vì lí do bên ngoài mà chưa thực hiện được, là phạm tội chưa thực hiện được.”
“Đối với tội phạm chưa thực hiện được hành vi phạm tội, có thể đối chiếu với hành vi đã phạm tội mà giảm nhẹ hoặc giảm bớt xử phạt.”
“Nói cách khác, cho dù như thế nào, chắc chắn ông sẽ bị xử giam giữ từ ba năm tới mười năm tù.”
Vương Hoa Lâm chịu đựng đau đớn, hổn hển quát: “Tôi không muốn giết cô ta, tôi không có, là hiểu lầm, tôi căn bản không có dùng sức cô ta đã rớt xuống nước, tôi không phải cố ý!!!”
Mạc Thần Trạch nghe vậy nở nụ cười: “Ông cho rằng quan toà sẽ tin tưởng ông, hay là tin tôi?”
Vương Hoa Lâm bị nghẹn họng run rẩy.
“Nhưng mà.” Mạc Thần Trạch chuyển đề tài, lại nói: “Tôi có thể nói khác đi……”
“Ví dụ như, không phát hiện ra điều gì, hoặc là Đới Ngọc Anh tự mình không cẩn thận mà rớt xuống hồ.”
Nghe đến đó, ánh mắt Vương Hoa Lâm đột nhiên sáng ngời, nhưng ông ta không ngốc, hít sâu, cảnh giác hỏi: “Anh có điều kiện gì?”
Mạc Thần Trạch đi chầm chậm từng bước lại gần Vương Hoa Lâm, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt ông ta, đè ép khiến cho ông ta không tự chủ được mà nín thở.
Sau đó Mạc Thần Trạch đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Ông, biết một bí mật liên quan tới Cố Tiểu Khả, đúng không?”
Đầu óc Vương Hoa Lâm nhất thời trống rỗng, bên tai ong ong, hai mắt thất thần, đồng tử phóng đại.
Ông ta hoảng sợ há miệng thở dốc, khàn giọng hỏi lại: “Sao anh, lại biết tôi biết điều đó?”
Đây chính là lá bài cuối cùng ông ta nắm trong tay, ngay cả Đới Ngọc Anh cũng không biết.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ôn ta vẫn dùng ảnh nude của Đới Ngọc Anh để tống tiền bà ấy, cho dù tất cả tài khoản của ông ta đều đã bị Đới Ngọc Anh thuê hacker tấn công thì ông ta cũng không sợ, bởi vì ông ta còn nắm giữ một bí mật có giá trị hơn nhiều.
Mạc Thần Trạch yên lặng nhìn Vương Hoa Lâm, ánh mắt lạnh như băng, như một con dã thú hung mãnh ẩn tròn đêm tuyết nhìn chằm chằm con mồi bị thương.
“Chỉ cần ông nói ra, tôi không chỉ đảm bảo ông không bị ngồi tù, ngược lại còn cho ông 10 triệu phí tin tức.”
Giọng nói của Mạc Thần Trạch tràn ngập hấp dẫn, Vương Hoa Lâm cẩn thận quan sát trang phục của anh, sau đó nhắm mắt lại, đồng ý cuộc làm ăn này, nói tường tận tin tức mà mình có được ra,
“Tôi cũng chỉ trong lúc vô tình nghe thấy Đới Ngọc Anh gọi điện thoại mới biết được, cô ta từng hối lộ một bác sỹ tâm lý một khoản tiền, yêu cầu ông ta trong lúc tiến hành tư vấn tâm lý cho Cố Tiểu Khả, nhân cơ hội thôi miên con bé.”
“Nội dung thôi miên hình như là một thứ gì đó gọi là “háo sắc”, nếu thôi miên thành công, Cố Tiểu Khả sẽ mắc bệnh tâm lý tên là “bệnh háo sắc”.”
Mạc Thần Trạch nghe tới đó nghiến chặt răng, ánh mắt hung ác như muốn giết người.
Vương Hoa Lâm bị dọa khiến cho cả người run rẩy, không tự chủ được lùi lại phía sau trốn tránh, vô tình đụng đến miệng vết thương, đau đớn khiến ông ta nhe răng trợn mắt, cuối cùng nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau qua đi.
“Háo sắc” là tên một căn bệnh trong trung y, cũng chính là căn bệnh “Tính dục tăng cường” trong y học hiện đại.
Cái gọi là “Tính dục tăng cường”, là căn bệnh có đặc điểm chính là giới tính nam hoặc giới tính nữ có ham muốn mãnh liệt về tình dục.
Bệnh trạng chủ yếu như: thường xuyên cảm thấy hưng phấn, khao khát tình dục một cách bất thường, hoạt động tình dục tăng cao, dù là ban ngày hay là ban đêm, cũng có ham muốn tình dục mãnh liệt, vân vân.
Thời điểm phát bệnh nghiêm trọng, có thể không phân biệt trường hợp, không quan tâm tới mức độ thân thiết, ngay cả hành động bình thường như bắt tay hoặc là ôm đều có thể sinh ra ham muốn tình dục mãnh liệt.
Năm đó Cố Tiểu Khả nghe theo đề nghị của Đới Ngọc Anh, mong muốn thông qua thôi miên để tìm lại manh mối năm đó mẹ mình mất tích, không ngờ lại là đưa dê vào miệng sói, bị người dì mà mình tin tưởng đâm cho một dao sau lưng.
Trùng hợp thay thời điểm cô bị thôi miên là vào mùa xuân, mùa xuân là khoảng thời gian các loại bệnh tinh thần có tỷ lệ phát sinh cao. Có giáo sư nghiên cứu tâm lý học từng nói qua, mùa xuân áp suất không khí xuống thấp, dễ khiến cho rối loạn nội tiết tố, gây ra các loại bệnh tâm lý nghiêm trọng như tâm thần phân liệt.
Nhưng mà khi đó, cấu tạo thân thể Cố Tiểu Khả đã không giống như người bình thường, cho nên mới dẫn tới tình trạng cô bị thôi miên “bệnh háo sắc” biến thành “bệnh ăn thịt người” như bây giờ.
Thèm tình dục và thèm ăn, có khi cũng chỉ khác nhau một chữ.
Dựa vào tình huống hiện tại, xem ra Vương Hoa Lâm cũng không biết Cố Tiểu Khả, cho nên phản ứng của Mạc Thần Trạch cũng không quá mạnh, không muốn tiết lộ thân phận của Cố Tiểu Khả.
Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua nhìn về phía Cố Tiểu Khả.
Chỉ thấy cô cúi đầu, tóc mai che khuất nửa khuôn mặt, không thể thấy rõ được biểu cảm.
Mũi chân Mạc Thần Trạch khẽ nhúc nhích, vừa định bước tới gần Cố Tiểu Khả, chỉ thấy cô vội vàng nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước.
“Anh để em yên tĩnh trong chốc lát.”
Giọng nói Cố Tiểu Khả không có độ ấm, giọng điệu vững vàng thậm chí không hề phập phồng, giống như vừa rồi chỉ nghe thấy nỗi bất hạnh của một người xa lạ.
Cô nói xong, nhảy liên tiếp mấy bước trốn vào trong rừng cây, thân thể nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng leo lên một cây cổ thụ to lướn, nép mình trên một nhánh cây phía trên cao, vùi đầu vào hai đầu gối, cuộn thành một cục ôm lấy chính mình.
Mạc Thần Trạch híp híp mắt, khóe miệng mím thành một đường thẳng, trái tim như bị xé rách, co rút đau đớn giống như bị ném trong máy trộn bê-tông không ngừng quấy đảo, nghiền nát.
Thật lâu sau, anh mới mở di động lên, gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó đứng trước cây cổ thụ Cố Tiểu Khả đang trốn, lẳng lặng chờ đợi.
Không biết đợi bao lâu, di động đột nhiên vang lên, đối phương là thám tử đứng đầu trong giới, do Mạc Thần Trạch đặc biệt mời về để hỗ trợ tìm kiếm tung tích mẹ vợ đại nhân, bởi vì không có tiến triển gì đáng nói, cho nên anh tạm thời chưa thông báo cho Cố Tiểu Khả, tránh để cô thất vọng.
“Bác sỹ tâm lý năm đó thôi miên Cố Tiểu Khả đã bị ung thư phổi và qua đời hồi năm ngoái.”
Mạc Thần Trạch dừng lại trong giây lát, hỏi: “Chắc chắn là bệnh chết chứ?”
“Tôi đã xác nhận với bác sỹ chủ trì của ông ta, cũng kiểm tra bệnh án, trước khi ông ta tiến hành thôi miên cho Cố Tiểu Khả cũng đã được chẩn đoán là bị ung thư phổi.”
“Mặt khác, tôi đã xâm nhập vào máy tính của ông ta, tìm thấy tư liệu bệnh án của Cố Tiểu Khả, không phát hiện ra điểm khả nghi.”
“Tôi nghi ngờ, cho dù có hành động gì không thỏa đáng, ông ta cũng không ghi chép lại.”
“Tôi còn kiểm tra sao kê tài khoản ngân hàng của ông ta, không phát hiện ra khoản thu chi khác thường, nhưng không loại trừ khả năng giao dịch bằng tiền mặt.”
Nói cách khác, cho dù không có chứng cứ phạm tội của Đới Ngọc Anh, cũng không thể khẳng định bà ta vô tội.
Có thể là Vương Hoa Lâm đang nói bừa, hoặc là thủ đoạn của Đới Ngọc Anh quá sạch sẽ.
Mạc Thần Trạch cúp máy, nhìn về hướng Cố Tiểu Khả đang trốn, nếu có thể, anh rất hy vọng Đới Ngọc Anh vô tội.
So sánh với bị người xa lạ làm thương tổn, bị người mình tin cậy phản bội, vết thương phải đau đớn tới nhường nào.
Mạc Thần Trạch ngẩng đầu nhìn trời, nhắm mắt lại, im lặng tiếp tục chờ đợi, chờ đợi Cố Tiểu Khả tự liếm láp vết thương.
Anh rất muốn được dùng sức ôm Cố Tiểu Khả vào lòng, hôn lên môi an ủi cô, nói với cô, có anh ở đây.
Nhưng mà ngay cả một ngón tay cô anh cũng không thể chạm vào.
Không biết lại qua bao lâu, sắc trời tối tăm, màn đêm buông xuống, không trung truyền đến một tiếng cú kêu.
Mạc Thần Trạch ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử mãnh liệt co rụt lại.
Một người đàn ông phía sau lưng mọc một đôi cánh dài đang lơ lửng giữa bầu trời, lông vũ trên đôi cánh lớn đa số là màu trắng ngà, xen lẫnn những đốm lông ngang màu lá cọ.
Đôi mắt hạnh nhân màu cam, thoạt nhìn sắc bén mà tuấn mỹ, vành tai anh ta được bao quanh bởi một đốm lông vũ.
“Anh là…. Lục Khiên?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!