Chương 11:
Mãi tới chiều Trịnh Cát An mới tới công ty làm việc, cô ta vào văn phòng của Mạc Thần Trạch, để tay phía sau lưng đóng cửa lại, ngoái đầu nhìn lại cười, “Mạc tổng, anh tìm tôi?”
Trịnh Cát An trang điểm tinh xảo, ăn mặc đoan trang hào phóng, trên mặt mang theo nét vui vẻ, khiến cho khuôn mặt bình thường ban đầu trở nên rạng rỡ.
Mạc Thần Trạch còn chưa mở miệng, Trịnh Cát An đã dịu dàng giải thích: “Tôi khó khăn lắm mới đi xem mắt một lần, buổi sáng xin phép không dám nói thẳng sợ bị chê cười, cho nên…”
Mạc Thần Trạch cười hỏi: “Vậy chị đi xem mắt có thuận lợi không?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trịnh Cát An lại cảm thấy Mạc Thần Trạch cười thật thâm sâu, như là đã biết cái gì, lại giống như chỉ đơn thuần trêu chọc.
Trịnh Cát An án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến, trả lời: “Cũng được, tuy rằng đối phương cũng bình thường, nhưng có thể tiếp xúc nhiều hơn.”
Mạc Thần Trạch nâng tay ấn huyệt thái dương bên trái, trở lại chuyện chính nói: “Công ty lập kế hoạch điều chị sang tổ trị liệu bào quan Ti thể, đảm nhiệm vị trí tổ trưởng.”
“Vì sao?”
Trịnh Cát An hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Thần Trạch gọi mình lại đây là vì chuyện này, tuy nói thăng chức chuyện tốt, nhưng tầm mắt Trịnh Cát An ngược lại mơ hồ không định, liếc trái liếc phải.
“Bởi vì công ty rất coi trọng tài năng của chị, có kế hoạch bồi dưỡng trọng điểm, hy vọng trong tương lai chị có thể cùng phát triển với Giáo sư Ngưu.”
Nói tới đây, Mạc Thần Trạch liếc mắt nhìn Trịnh Cát An một cái, hỏi: “Như thế nào, không muốn à? Hay là chị có kế hoạch khác cho sự nghiệp?”
Trịnh Cát An bị Mạc Thần Trạch nhìn làm cho sợ hãi, ánh mắt trốn tránh, dùng tay vén tóc mai ra sau tai.
“Không không không, tôi rất cảm kích công ty đã cho tôi cơ hội này.”
Trịnh Cát An mỉm cười, mím môi lại, nói chuyện thêm một lát với Mạc Thần Trạch, sau đó sắc mặt trấn định rời khỏi văn phòng.
Vì để buổi tối không cần phải tăng ca, Mạc Thần Trạch ngay cả cơm trưa cũng ăn ở văn phòng.
Thư ký gõ cửa tiến vào, đặt hoa quả bên tay anh.
Mạc Thần Trạch nhìn mấy trái dâu tây căng mọng ướt át trong đĩa sứ trắng, thất thần ba giây.
Năm đó Cố Tiểu Khả cũng tặng cho anh những thứ làm từ dâu tây như vậy, bánh bông lan dâu tây, bánh quy dâu tây, mứt dâu tây các loại.
Thực ra Mạc Thần Trạch không quá thích loại quả mọc đầy hạt, nhưng anh biết, Cố Tiểu Khả thích.
Cô cảm thấy dâu tây là thứ ngon nhất trên đời, cho nên mới tỉ mỉ chọn ra những trái to nhất, xinh đẹp nhất đưa cho anh.
Mạc Thần Trạch thở nhẹ một hơi, quét mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, còn một tiếng nữa mới tới buổi họp chiều nay, chắc là sẽ kịp.
Cố Tiểu Khả dạy học cho các em cún xong, trong thời gian bọn chúng tự do chơi đùa, một mình ngồi ngẩn người nhìn cây ngô đồng cao lớn trong vườn trường.
Cô mở di động, nhập lời giải thích vào trong WeChat, do dự mãi gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng cũng không gửi tin nhắn cho nam thần.
Bây giờ chắc chắn anh đang rất bận rộn…… Nếu quấy rầy tới công việc của anh sẽ không tốt.
Cố Tiểu Khả tự tìm lý do cho hành vi túng quẫn của mình.
Cô gọi các em cún trở lại tiếp tục dạy bọn chúng phân biệt những loại thực phẩm không thể ăn, giữa trưa lại sắp xếp chúng thành hàng ngang nghiêm chỉnh ăn cơm trưa, ăn xong các em cún lại ngủ trưa.
Cố Tiểu Khả không quy định vị trí ngủ trưa, mà để cho các em cún tự mình kéo ổ tìm kiếm nơi ngủ trưa thích hợp.
Hổ Nha thiếu cảm giác an toàn, thích tựa vào góc tường ngủ.
Đao Đao từ sau khi lên làm trưởng lớp, ý thức trách nhiệm tăng mạnh, lựa chọn nơi có tầm nhìn tốt nhất thả ổ của mình xuống, đảm bảo mình chỉ cần ngồi thẳng thân mình là có thể lúc nào cũng nắm được từng hành động của bạn cùng lớp.
Tiểu Pudding nằm ngủ luôn cạnh bát cơm của mình, cho dù nó là một cái bát không, nó cũng không nỡ rời xa.
Đoàn Đoàn tính cách tùy ý nhất, căn bản không cần ổ, nằm xuống tại chỗ, nơi nào cũng có thể thành ổ, ngủ ngon lành.
Lông vàng cuối mỗi ngày đều được lãnh lương, cho nên mỗi ngày nó đều nhận được 20 tệ tiền lương, thằng nhóc đó không lựa chọn chỗ ngủ, nhưng nó lại lựa chọn tư thế, luôn đặt túi tiền của mình đặt ở dưới bụng, như sợ bị người khác trộm mất, trước khi ngủ, sau khi ngủ đều phải cẩn thận kiểm tra lại một lần.
Chỉ có chiếc chó Bí Đao đáng yêu không giống chó tí nào lại thích ngây ngốc ngủ bên cạnh con người, cho nên cô giáo ở đâu nó sẽ cắn ổ của mình tha tới bên chân cô.
Cố Tiểu Khả tâm phiền ý loạn, vò vò đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Bí Đao căn bản không ngủ được, đôi mắt màu lá cọ thần thái sáng láng phát sáng, tầm mắt dán chặt trên người cô giáo chưa từng rời đi.
Chiếc chó này kê hai chân trước lông xù mềm mại lót dưới cằm, ghé vào sàn nhà trầm tư.
Cô giáo hôm nay tâm sự nặng nề, mỗi khi mọi người tự do chơi đùa cô sẽ nhìn đại thụ trong vườn ngẩn người, cảm thấy có gì đó sai sai.
Đôi tai xù xông của Bí Đao dựng thẳng đứng giật giật, cái đuôi dán ở trên sàn nhà lúc ẩn lúc hiện, đang cố gắng suy nghĩ.
Ngày hôm qua cô giáo còn rất tốt, hôm nay khóe miệng lại đột nhiên bị thương, mình ở phía xa xa còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Cho nên vết thương ở khóe miệng cô giáo rốt cuộc là bị ai cắn?
Đừng nhìn cô giáo bình thường mỉm cười nói chuyện rất dịu dàng, nhưng thật ra cô cực kỳ hung dữ, đặc biệt ngày đó lớp trưởng Đao Đao chọc cô ấy tức giận, mùi trên người cô giáo vô cùng vô cùng đáng sợ!
Đó là mùi mà Bí Đao chưa từng ngửi thấy, như là thiên địch, lại giống như mùi của một loài săn mồi đứng đầu trong chuỗi thức ăn!
Thiếu chút nữa nó đã bị dọa cho tè ra luôn rồi.
Cô giáo hung ác đáng sợ như vậy, kẻ nào lại có gan dạ và thực lực có thể cắn rách khóe miệng của cô ấy nhỉ?
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu —
Bí Đao nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, tự mình suy nghĩ một cách hăng say.
Chiếc chó này khao khát muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gay cấn gì!
Cố Tiểu Khả mới rửa mặt xong trở lại phòng khách, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Renggggggg —
Hôm nay cũng không có cuộc hẹn nào, cho nên lúc này là ai đột nhiên tới cửa?
Động tác lau tay của Cố Tiểu Khả chợt ngừng lại, để tay trái ở sau lưng, móng tay sắc bén giấu ở bên trong ống tay áo như ẩn như hiện.
Cô đi tới lối vào, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo, nhất thời cả người cứng ngắc.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời gay gắt trải dài, trước vườn trống trơn vắng vẻ, ngoài cửa đậu một chiếc Bentley màu đen hai chỗ ngồi, Mạc Thần Trạch dáng người cao gầy tây trang thẳng thớm đang đứng ở cửa.
Đồng tử Cố Tiểu Khả co rụt lại, thở sâu, theo bản năng mở cửa.
Mạc Thần Trạch tùy ý dựa vào khung cửa, cũng không có ý định vào nhà.
Thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu, trong tay cầm một chai xịt phun sương dưa hấu, nhìn thấy Cố Tiểu Khả, lạnh nhạt hỏi:
“Vết thương có đau không?”
Chương 12
Mạc Thần Trạch không bảo thư ký đi mua thuốc, mà tự mình lái xe đến tiệm thuốc, hỏi thầy thuốc là không cẩn thận cắn vào miệng thì nên dùng loại thuốc gì.
Thầy thuốc trong tiệm thuốc nhìn thấy anh chàng đẹp trai chân dài đứng trước mặt, thật tâm mà nói với anh: “Không dùng thuốc bôi, khoang miệng có thể tự lành, hai ngày nữa sẽ tự khỏi thôi.”
Không ngờ Mạc Thần Trạch lại khăng khăng: “Nhưng đau không thoải mái.”
Thầy thuốc liếc nhìn Mạc Thần Trạch, một lời khó nói hết, trong lòng thầm nghĩ, đàn ông đàn ang cao lớn như vậy, sao mà tí vết thương cỏn con này cũng không chịu nổi.
Thật ra Mạc Thần Trạch không phải không hiểu, bản thân anh là một tiến sĩ y học, tất nhiên là biết vết thương nào là không cần dùng thuốc.
“Cho tôi một lọ thuốc xịt sương dưa hấu.”
Thuốc xịt sương dưa hấu có thể thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng giảm đau.
Có mối làm ăn đưa đến cửa, người bán thuốc đương nhiên không từ chối, dù sao thì anh ta đã khuyên khách qua đường không cần phung phí tiền của rồi.
Mạc Thần Trạch nhìn thấy Cố Tiểu Khả mở cửa, nhìn trong mắt cô ấy toàn là sự sợ hãi, ánh nắng chiếu qua khung cửa dừng ở trên mái tóc của cô, sáng rực đến chói mắt.
Mạc Thần Trạch hơi nheo mắt trái, nhìn chằm chằm vào khóe môi hơi sưng đỏ của Cố Tiểu Khả, hỏi cô: “Có đau không?”
Cố Tiểu Khả chợt ngừng thở, chợt cảm giác khóe miệng trở nên vừa tê, vừa bỏng lại vừa ngứa.
Sống mũi cô cay cay, đột nhiên cảm thấy uất ức khó tả trào dâng.
Từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, phải ăn nhờ ở đậu, người quan tâm đến cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Từ khi cơ thể có sự thay đổi, cô đã không còn bước vào bệnh viện nửa bước, bị thương cũng chỉ dám tự mình trốn đi kiên nhẫn mà đợi miệng vết thương tự lành lại.
Chưa từng có người nào dịu dàng hỏi cô một câu….
Có đau không?
Khóe mắt Cố Tiểu Khả đỏ hoe, khóe môi giật giật, nhưng lại không nói nên lời, khóe miệng đè xuống, vẻ mặt như sắp khóc.
Cô vội quay đầu đi, cố gắng hít thở sâu, ra sức chớp mắt, cắn chặt răng nuốt nước mắt vào trong, thành công không cho nước mắt rơi ra ngoài.
Những năm gần đây, Mạc Thần Trạch bởi vì sử dụng mắt phải quá nhiều nên thị lực bị giảm sút, không thể nhìn rõ khi ánh sáng yếu, nhưng khi có đủ ánh sáng thì thị lực vẫn rất tốt.
Ví dụ như bây giờ, ánh nắng tươi sáng, anh lẳng lặng nhìn chăm chú Cố Tiểu Khả, đến lông tơ nhỏ tí trên mặt cô anh cũng có thể thấy rõ, còn có khóe mắt ửng đỏ….
Mạc Thần Trạch trong vô thức suýt nữa thì giơ tay lên, nhưng đột nhiên như nhớ đến gì đó, lập tức bỏ tay xuống.
Hai người mặt đối mặt, đứng yên không nhúc nhích, bầu không khí xung quanh dần trở nên huyền ảo hơn.
Đúng vào lúc này.
“Gâu gâu!”
Hổ Nha đang ngủ trưa phát hiện chủ nhân nhà mình đến, lập tức bò ra khỏi ổ, chạy vòng quanh Mạc Thần Trạch hai vòng.
Bầu không khí cứ như vậy bị tiếng sủa của chú ta phá vỡ.
Mạc Thần Trạch nhắm mắt lại, khom lưng dùng sức vuốt ve chú chó ‘phá hoại’ nhà mình.
Cố Tiểu Khả lập tức lấy lại tinh thần, nháy mắt điều chỉnh tốt trạng thái, hạ thấp giọng nói với Hổ Nha: “Về ngủ trưa tiếp đi.”
Hổ Nha hướng về phía chủ nhân thè lưỡi vẫy đuôi điên cuồng, mặc dù lưu luyến không muốn rời, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của cô giáo, tự mình đi về ổ, quận tròn người nằm xuống.
So sánh với mối quan hệ phức tạp lúc sáng, Hổ Nha rõ ràng đã ngửi được mùi vị trên người chủ nhân với cô giáo có chỗ khác biệt rồi.
Chiếc đầu xù của nó từ đầu đến cuối đều dựa vào cửa, đôi mắt mở to không chớp, kích động đến mức không thể ngủ nổi.
Cố Tiểu Khả cảm thấy bộ dáng nửa khóc nửa không của mình ban nãy rất mất mặt, hơi xấu hổ mà cười hỏi Mạc Thần Trạch: “Anh Mạc hôm nay không đi làm sao?”
Mạc Thần Trạch tùy tiện trả lời một câu: “Quay về lấy ít tài liệu.”
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt liếc qua những chú chó nằm ngủ đằng sau Cố Tiểu Khả, chỉ thấy con nào cũng vươn dài cổ ra giương mắt nhìn qua đây, trong đó có ánh mắt của Bí Đao là sáng nhất, phát ra tia sáng lấp lánh, giống như Mạc Thần Trạch là khúc xương béo ngậy to đùng vậy, cái đuôi xù phía sau cứ như là sắp muốn rụng ra đến nơi.
Mạc Thần Trạch thu tầm mắt lại, ho nhẹ, nói với Cố Tiểu Khả: “Tốt xấu gì chúng ta cũng học cùng trường đại học, mặc dù sau khi tôi đi du học thì cô mới nhập học, nhưng vẫn nên gọi tôi một tiếng ‘tiền bối’ chứ nhỉ.”
Vành tai Cố Tiểu Khả ửng đỏ, ngoan ngoãn mà nhỏ giọng gọi: “Tiền bối.”
Cổ họng Mạc Thần Trạch cuồn cuộn, đột nhiên giọng nói rõ ràng, khàn giọng nói: “Đau thì xịt nó nhé.”
Anh đưa lọ thuốc xịt sương dưa hấu trong tay cho Cố Tiểu Khả, dặn dò cô: “Chú ý ăn đồ nhạt thôi, uống nhiều nước ấm nữa.”
Cố Tiểu Khả nhận lấy lọ thuốc, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Mạc Thần Trạch cười, lại nói: “Sau này trước khi uống trà, nhớ phải xem độ ấm trước đấy.”
Cố Tiểu Khả ngượng chín mặt, lại gật gật đầu lần nữa.
Chỉ là cô sẽ không còn cơ hội uống trà Long Tĩnh nóng hổi tại nhà nam thần nữa, từ đó về sau, Mạc Thần Trạch chỉ pha trà ấm hoặc nước trái cây cho cô thôi, không còn pha trà nóng nữa.
Mạc Thần Trạch nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, chần chờ một hồi mới nói: “Vậy tôi đi đây.”
Anh lái chiếc Bentley rời đi, Cố Tiểu Khả vẫn một mực không đóng cửa, cứ cố chấp đứng yên hồi lâu ở trên đường, đến tận khi chiếc xe Bentley đi mất dạng mãi mới chịu chậm chạp quay về.
Bí Đao trơ mắt nhìn cô giáo mặt đỏ bừng đi vào nhà, ngồi ở sô pha ngẩn ngơ một lúc, sau đó cẩn thận mà mở cái hộp nhỏ ở trong tay ra, lấy ra cái gì đó có hình dạng kỳ quái, xịt lên chỗ miệng sưng của chính mình.
Sau đó cười.
Bí Đao vô cùng chăm chú quan sát cô giáo, vểnh tai lên, nghe thấy cô nói lí nhí một câu:
“….Ngọt quá.”
Bí Đao tò mò chớp chớp đôi mắt to tròn màu nâu, trong lòng thầm nghĩ, cô giáo cười xán lạn như thế, có phải bởi vì cô ấy ăn được thứ gì ngon lành lắm không?
Rốt cuộc là ăn cái gì? Có thật sự ngon như vậy không?
Không đợi Bí Đao dò hỏi kết quả, Tiểu Pudding đối diện với đồ ăn, trước giờ luôn là đứa tích cực nhất.
Đúng như dự đoán, nó là con đầu tiên xông lên, ngẩng đầu lên với ánh mắt mong chờ, tò mò hỏi:
“Cô giáo ăn gì đó? Có ngon không? Tui cũng muốn nếm thử.”
Cố Tiểu Khả cất giấu cẩn thận bình xịt sương dưa hấu trong tay, một mặt nghiêm túc nói với Tiểu Pudding: “Đây là thuốc, vừa đắng vừa chát, không thể nào ăn được.”
Tiểu Pudding nghiêng đầu rồi lại nhìn cô giáo hai giây, chỉ thấy vẻ mặt cô hết sực thành thật, sắc mặt buồn rầu, nhớ tới mùi vị của thuốc mà mình phải uống trước đây, bé con nhất thời rùng mình một cái, loăng quăng mà chạy ra xa, chỉ sợ cô giáo sẽ lấy ít thuốc ra bắt nó phải ăn.
Bí đao trốn ở trong góc quan sát toàn bộ quá trình, không thể tin được mà há hốc miệng ra nhìn chằm chằm cô giáo.
“Wow…. hóa ra con người nói dối là bộ dạng như thế này sao.”
Buổi tối sau khi về nhà, Bí Đao ngoạm chặt quyển nhật ký của mình đi về phía chủ nhân, ngoan ngoãn bỏ quyển sổ nhỏ vào trong tay anh ta.
Gần đây nó học tập vô cùng chăm chỉ, chủ yếu là nghiên cứu về ngôn ngữ của loài người ở đây.
Bí Đao rất thông minh mà phát hiện, chỉ có luyện tập thật nhiều mới có thể hiểu rõ thói quen phát âm của loài người.
Viện trưởng làm việc rất có trách nhiệm, cô viết lời bình lên nhật ký xong đều sẽ đọc lại một lượt cho bọn nhóc nghe, cho nên Bí Đao đại khái cũng biết lời trong quyển nhật ký của mình có ý như thế nào.
Mỗi lần sau khi về nhà, chủ nhân cũng sẽ mở quyển nhật ký của nó ra xem một lần, trải qua vài ngày quan sát, Bí Đao phát hiện ‘con sen’ của mình khi xem nhật ký có một thói quen nhỏ, đó là phải lớn tiếng đọc ra.
Nhóc đáng yêu đôi mắt sáng quắc, lúc thấy chủ nhân không có việc gì làm, sẽ ngoạm sổ nhật ký của mình bỏ vào trong tay anh, chìa bàn chân đầy lông ra không ngừng mà phẩy phẩy lên quyển sổ nhỏ, ý bảo chủ nhân đọc cho nó nghe.
Chỉ cần nghe thêm vài lần là nó có thể hiểu được thêm càng nhiều từ, bé con học tập vô cùng chịu khó, cố gắng hơn nữa có khi còn có thể so sánh được với học sinh thi cuối kỳ.
‘Con sen’ nhà Bí Đao vẫn chưa phát hiện ta tâm tư sâu xa của lông xù nhà mình, còn tưởng rằng tiểu khả ái chỉ là muốn nghe mình khen thêm vài lần, nên đã đặt điều khiển từ xa xuống, ôm cún con vào trong lòng, cuộn tròn trên sô pha, mở quyển nhật ký ra, bắt đầu đọc.
Phương pháp dạy dỗ của cô giáo Cố chủ yếu lấy khích lệ là chính, trừng phạt là phụ, cho nên lời phê hằng ngày trên quyển sổ đều là lời khen Tiểu khả ái, mục đích là tăng cảm giác thành tựu cho các bé cún, đạt được kết quả tốt.
‘Con sen’ vừa đọc vừa vuốt ve lưng cún con, thỉnh thoảng còn hôn một cái, thấy bộ dáng chuyên tâm nghe đến nhập thần của tiểu khả ái, cảm thấy vô cùng buồn cười, nên hỏi nó: “Bí Đao nghe hiểu được sao?”
Hai từ “nghe” và “hiểu” thường được Cố Tiểu Khả dùng trong lúc lên lớp, nên Bí Đao biết chúng nó đại khái là có ý gì.
Hơn nữa cô giáo còn từng dạy nó, gật đầu biểu thị đồng ý, lắc đầu biểu thị từ chối.
Cho nên Bí Đao quay đầu nhìn bề phía ‘con sen’ nhà mình, chớp chớp con mắt to tròn màu nâu, vành tai giật giật, đột nhiên nhìn vào mắt chủ nhân…..
Gật đầu nhẹ.
‘Con sen’: “!!!”
Anh ta vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi chỉ tay vào quyển sổ nhật ký, lại hỏi lại lần nữa: “Bí Đao, con thật sự nghe hiểu được cha đang nói gì sao?”
Câu này hơi dài, Bí Đao hơi lờ mờ, nhưng chủ nhân trước mặt là người mà chú ta quan sát nhiều nhất lâu nhất, bởi vậy Bí Đao hiểu rất rõ biểu cảm khuôn mặt của ‘con sen’ nhà mình.
Nó nhìn thấy chủ nhân lộ ra biểu cảm khó tin, lại kết hợp với động tác chỉ tay vào quyển nhật ký, Bí Đao đoán, cảm giác như mình có lẽ là hiểu được ý của chủ nhân, bởi vậy…..
Nó lại gật gật đầu lần nữa.
‘Con sen’ há hốc miệng trợn tròn mắt, chẹp chẹp miệng rồi từ trên sô pha trượt chân xuống đất.
Vãi thật…….
Cún con nhà mình đây là thành tinh rồi à!!!!
‘Con sen’ nhà Bí Đao cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, lại nói vài câu với cún con, nhưng anh lại phát hiện vẻ mặt ngờ nghệch của nhóc con, căn bản là nghe không hiểu, tuy rằng trong lòng cảm thấy thất vọng nhưng vẫn là thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì thì sau khi lập quốc đã không cho phép mê tín dị đoan, nhà anh cũng không dám đi ngược lại xã hội.
‘Con sen’ này hoàn toàn không phát hiện ra mưu tính của bản thân với hành vi nói chuyện với cún con lúc này vô cùng kỳ quái.
Sau khi đọc nhật ký xong, ‘con sen’ bắt đầu làm bài tập về nhà cùng Bí Đao.
Anh ta tìm được mấy viên sô cô la, lại lấy ra mấy hạt đậu phộng đen, bỏ vào trong cái đĩa, đặt ở trước mặt Bí Đao, cười hỏi nó:
“Cái nào không thể ăn được đây?”
Bí Đao nhớ được cách phát âm của câu “không thể ăn” này, cho nên tiến lên ngửi thật cẩn thận, đẩy cái đĩa có sô cô la ra trước mặt chủ nhân.
‘Con sen’ hơi bất ngờ, mặc dù biết rõ không thể nào, nhưng lại luôn có ảo giác như là cún con nhà mình hình như thật sự có thể nghe hiểu được lời mình nói.
Vì để kiểm nghiệm xem suy đoán của mình có phải thật không, ‘con sen’ đã tráo đổi vị trí hai chiếc đĩa liên tục.
Anh ta là sợ cún con vì từng được cô giáo Cố huấn luyện rồi, vì thế nên không cần hỏi cũng có thể tự mình chọn ra đồ vật không thể ăn, bởi vậy cố ý đổi một cách hỏi khác:
“Cái nào có thể ăn được?”
Bí Đao ngây ngốc một lúc, thường thường lúc kiểm tra, cô giáo đều sẽ hỏi cái nào là “không thể ăn”.
Tiểu khả ái cẩn thận mà nhớ lại, nhớ ra cô giáo thường hay nói cái này “có thể ăn”, cái kia “không thể ăn”, bởi vậy nhóc con suy xét cẩn trọng, sau khi phân tích kỹ vấn đề mà chủ nhân nhà mình đưa ra, đã đẩy chiêc đĩa có hạt đậu phộng đen đến trước mặt chủ nhân.
‘Con sen’: “!!”
U là trời, vãi thật….
Không phải là ảo giác, không phải là hiểu sai, thật sự cún con nhà mình có thể nghe hiểu lời mình nói aaaaaaaaaa!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!