Chương 630:
“Được rồi, Nấm Nhỏ, muộn lắm rồi, mẹ dẫn con đi tắm”
Ngay khi vừa nói xong những lời này, bên ngoài vang lên một tiếng động cực lớn, khiến cả Cố Tiểu Mạch và Nấm Nhỏ chấn động, Cố Tiểu Mạch nhanh chóng quay đầu nhìn sang, ngoại trừ tiếng động đột ngột vang lên rồi yên tĩnh trở lại thì cũng không có gì bất thường Tim của Cố Tiểu Mạch bất giác đập nhanh hơn, sau đó cô cố gắng ổn định lại tinh thần của mình: “Nấm Nhỏ, đi thôi”
Lúc Cố Tiểu Mạch xoay người trở lại, con ngươi đột nhiên mở to, sắc mặt Nấm Nhỏ trở nên tái nhợt, lúc này đang nằm tê liệt trên mặt đất, khóe miệng co giật, “Mẹ … Mẹ ơi”
“Nấm Nhỏ!” Cố Tiểu Mạch lo lắng hô to.
Sau lưng có một cơn gió lạnh ùa tới, thổi ngang gáy tạo nên một đợt ớn lạnh, tiếp theo là tiếng bước chân thong thả và mạnh mẽ đang từng chút một đến gần.
Sống lưng Cố Tiểu Mạch cứng đờ, cô nheo mắt lại, cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương, nguy hiểm đang dần dần đến gần.
Lại “bộp” một tiếng, tiếng của sổ thủy tinh va chạm vỡ nát, một làn khói không ngừng lan rộng trong không khí.
Cố Tiểu Mạch phát hiện ra có gì không ổn, lập tức đưa tay lên che miệng và mũi, khóe môi Ngân Kiêu nhếch lên một nụ cười khinh thường.
“Quá muộn”
Trước khi Cố Tiểu Mạch mê man ngất đi, cô chỉ kịp nghe hai chữ này, người đến hung hăng, mục đích vô cùng rõ ràng.
Gã lặng yên không một tiếng động bước vào nhà họ Mộ, chỉ bằng một làn khói mỏng đã có thể giải quyết một người phụ nữ và một đứa trẻ hoàn không có sức lực chống trả.
Ngân Kiêu mặt không cảm xúc tiến lên phía trước, lạnh lùng bế người phụ nữ và đứa trẻ trên mặt đất lên, trực tiếp đạp lên những mảnh vỡ thủy tinh rời khỏi biệt thự.
Hứa Nhân Nhân ngồi trong xe nhìn thấy ở phía xa, Ngân Kiêu thân hình to lớn đang chậm rãi đi về phía, trong lòng đang ôm hai người một lớn một nhỏ, máu trong người cô ta đang điên cuồng sôi trào.
Cô ta lộ ra vẻ vui sướng thỏa mãn nắm lấy lưng ghế trước, móng tay bám chặt vào ghế, khóe môi cong lên: “Chị Tiểu Mạch, đừng trách tôi, là do chị chướng mắt quá thôi”
Màn này diễn ra bất ngờ và kết thúc trong một khoảng thời gian rất nhanh.
Nửa đêm, Mộ Bắc Ngật đích thân khai đao một mình hoàn thành đoạn clip, câu nói cuối cùng trong đoạn clip là “anh muốn cưới em từ lâu rồi, có năm năm thời gian dư dả để chuẩn bị, nhưng không đúng người, cuối cùng em cũng trở lại, cho dù ngày mai chúng ta kết hôn thì anh cũng cảm thấy muộn”
Mộ Bách Ngật mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm, đứng dậy đi ra ngoài, Dịch Bách đã bận rộn suốt ba tiếng đồng hồ, anh ta cũng đã rất buồn ngủ và kiệt sức rồi.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, anh ta lập tức bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy lau nước miếng khóe miệng: “Tổng…tổng giám đốc, bây giờ đã muộn rồi, nếu không anh hãy nghỉ ngơi ở chỗ này đi”
“Đưa chìa khóa cho tôi” Mộ Bách Ngật đưa tay ra hỏi.
Dịch Bách nhanh chóng trở nên tỉnh táo: “Tổng giám đốc, bây giờ tôi không buồn ngủ, tôi sẽ đưa anh trở lại”
Mộ Bách Ngật không từ chối, trên đường về Mộ Bách Ngật tranh thủ gọi cho Cố Tiểu Mạch, điện thoại liên tục không có ai trả lời.
Vào lúc này, Cố Tiểu Mạch đã bị mang đi, điện thoại rơi trên thảm trải sàn, không có bất kỳ phản hồi nào.
“Ngủ quên? Do tôi về quá muộn sao?” Mộ Bắc Ngật cúi đầu lẩm bẩm.
Tuy nhiên, khi về đến nhà, anh chỉ nhìn thấy những mảnh thủy tinh vỡ nát rơi vãi dưới đất, trong nhà không có ai, trên bàn vẫn còn nửa chiếc bánh ngọt.