Khoảnh khắc Lương An Dật tìm thấy Cố Lan Tâm, cả người muốn ngừng thở, ông ta thật sự không ngờ tới Cố Lan Tâm sẽ rơi xuống hoàn cảnh như thế này.
Cố Lan Tâm nằm trong phòng phẫu thuật đến tận nửa đêm mới được đẩy vào phòng bệnh thường để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Cố Chấn Hải mới nhận được tin tức Cố Lan Tâm đang nằm trong bệnh viện, nhất thời vô cùng lo lắng, mới sáng sớm mới đã chạy đến đây.
Lương Dật An trông coi Cố Lan Tâm suốt một đêm, buổi sáng chân trước anh ta vừa mới bước ra ngoài thì chân sau Cố Chấn Hải đã len lén đi vào phòng bệnh quan sát tình trạng vết thương của cô ta.
Vết thương trên mặt của Cố Lan Tâm không nặng lắm, nhưng mà trên gương mặt đó in hằn năm ngón tay đỏ chói làm người không thể nào bỏ qua được, trên người cũng có rất nhiều vết bầm tím, cơ thể vô cùng gầy yếu.
Cố Chấn Hải cau chặt mày lại, thù hận trong lòng không ngừng tăng lên, nghĩ đến người phụ nữ Cố Tiểu Mạch đó thì hận không thể độc ác trả lại những thứ này.
Lúc Cố Chấn Hải đang thở dài, Cố Lan Tâm đã chậm rãi mở mắt.
“Cha”
“Lan Tâm, con tỉnh rồi hả? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Thân thể vẫn ổn chứ?”
Cố Chấn Hải quan tâm đi đến bên giường của cô ta, khẩn trương hỏi.
Cố Lan Tâm khẽ lắc đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ độc ác tàn nhãn: “Cha, cha phải mau chóng làm cho Lương Dật An nhận ra con, nếu không…”
Cô ta nên làm như thế nào mới có thể trả lại hết những nỗi nhục ngày trước mà cô ta phải gánh chịu? Cô ta không thể chấp nhận được.
chuyện Cố Tiểu Mạch vẫn sống ung dung tự tại bên ngoài mà cô ta thì phải nhếch nhác nằm đây.
Cố Chấn Hải nghe ra ẩn ý của Cố Lan Tâm, trong mắt xẹt qua một tia sáng khác thường, giọng nói mỉa mai.
Lúc Lương Dật An quay trở lại phòng bệnh, còn chưa đi vào phòng bệnh thì chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vỡ đồ.
Lương Dật An nhíu mày, lập tức dừng lại tại chỗ, trong phòng lại truyền ra tiếng la hét rống giận.
“Cha, cha nhìn thân thể đầy rẫy vết thương này của con đi, con làm sao có thể đi hãm hại Tiểu Mạch hả, con thật sự không có làm hại cô ta”
“Mày đừng có ở đây ngậm máu phun người, ngày hôm qua sau khi về nhà tâm trạng của Tiểu Mạch vô cùng tệ, nếu không phải con bé thấy mày, mày lại nói với nó cái gì đó thì làm sao con bé lại tức giận như vậy?” Cố Chấn Hải giọng nói phẫn nộ, lập tức quát lớn.
Giọng nói của Cố Lan Tâm bi thương, cầu xin nói: “Cha, con cầu xin cha tin tưởng con được không? Con và Tiểu Mạch đều là con gái của cha, vì sao…nhiều năm qua cha lại đối xử khác biệt như vậy chứ, cuối cùng là con đã làm sai cái gì rồi?”
“Mày làm sai cái gì? Cái sai của mày chính là mày không phải là con gái ruột của của Cố Chấn Hải tao, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, nhưng thật ra đó không phải là nghĩa vụ của tao. Hừ, Kỳ Hân Lan tuy rằng đã chết nhưng lại để lại cho tao một đứa con của người đàn ông khác, mày cảm thấy tại sao tao phải đối xử tốt với mày? Tao có nghĩa vụ gì với mày?” Cố Chấn Hải cực kỳ tức giận, trực tiếp nói ra sự thật.
Lời này vừa nói ra căn phòng lập tức rơi vào im lặng, Lương Dật An đang đứng bên ngoài cũng chấn động, đầu óc trống rỗng.
Cố Lan Tâm kinh ngạc: “Cha, cha đang nói cái gì vậy, sao con nghe không hiểu gì hết vậy? Con không phải con gái ruột của cha sao? Con là con gái của cha mà, cha, con biết cha giận con, nhưng mà cha cũng đừng bỏ rơi con được không? Con van xin cha”
Cố Lan Tâm quỳ gối trên giường bệnh, nước mắt giống như chuỗi trân châu không ngừng rơi xuống, rơi xuống khăn trải giường màu trắng.
Cố Chấn Hải thở gấp, không thể kiềm chế cơn giận nói: “Cố Lan Tâm mày còn không tin hả? Năm đó mẹ mày ngoại tình với người đàn ông khác, đừng tưởng là tao không biết mày chính là con của người đàn ông đó. Hừ, nếu bây giờ ông ta muốn dẫn mày đi thì mày hãy đi với ông ta đi, Lương Dật An mới là cha ruột của mày đó”