Chương 603:
Gió lạnh thổi qua làm mấy sợi tóc của cô tung bay, Cố Tiểu Mạch cắm hai tay vào trong túi, nói: “Cố Lan Tâm, cô có biết mình thế này trông rất buồn cười hay không, rốt cuộc người đang nổi điên là ai hả, cô không đi thì cứ để mẹ cô đi thay, rốt cuộc bây giờ kẻ đáng thương đang lưu lạc đến n bây giờ là ai vậy?”
“Người rớt xuống khỏi thiên đường là ai? Lấy được món đồ kia, năm năm qua cô ngủ có ngon không?” Cố Tiểu Mạch thốt ra từng câu từng chữ đâm vào tim đen của Cố Lan Tâm.
Cố Lan Tâm đứng chao đảo ở ngoài cửa, Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu lên liếc nhìn thoáng qua biển hiệu của cửa hàng và khung cảnh buôn bán ở chung quanh, thỉnh thoảng ngoài nơi xa còn truyền tới tiến chó sói tru nghe vô cùng ghê rợn.
Cố Tiểu Mạch cong đôi môi đỏ lên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, cô nói: “Cô cho bằng bây giờ cô còn có thể thoát khỏi nơi này sao? Ông Lương và nhà họ Cố có quan hệ sâu xa cho nên cô mới nịnh nọt ông ta chứ gì, Cố Hồng Quyên à, cô vẫn chưa chịu sửa bản tính này của mình lại sao”
Cô dựa vào cái gì nói nhăng nói cuội ở đây chứ!
Cố Lan Tâm có tự tôn riêng của mình, nghe cô nói xong, cô ta siết chặt lấy tấm thẻ gỗ trong tay điên cuồng đập về phía Cố Tiểu Mạc, đôi mắt của Cố Tiểu Mạch rất sắc bén, nhanh chóng phản xạ né tránh.
Cô lập tức giơ tay lên nắm lấy tấm thẻ gỗ chống lại sự công kích của Cố Lan Tâm, khuôn mặt của Cố Lan Tâm càng thêm vặn vẹo, đầu lông mày nhíu thật chặt vào nhau.
Chết tiệt, đáng ghét, quá đáng hận, nhưng Cố Lan Tâm cũng dần dần lực bất tòng tâm.
Cố Tiểu Mạch đột nhiên vung tay lên, tấm thẻ gỗ kia lập tức rơi xuống mặt đất, Cố Lan Tâm liên tục lui về phía sau.
Cho đến khi lưng đụng vào cái cọc gỗ, Cố Lan Tâm mới miễn cưỡng ổn định lại cơ thể.
Cố Tiểu Mạch chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt đanh lại, trong đáy mắt lộ ra sự lạnh lẽo đến tận xương, khác với lúc nãy, bây giờ ánh mắt của Cố Lan Tâm bắt đầu trở nên hoang mang, chẳng lẽ cô sắp phát bệnh ư?
Lúc người bị bệnh trầm cảm phát điên chắc chắn sẽ trở thành một kẻ điên cắn bậy cắn bạt!
Đôi mắt của cô lạnh lẽo đến rợn người, dường như đang từng chút cắn nuốt lý trí của Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm hoàn toàn luống cuống, cả cơ thể gần như dán sát vào cọc gỗ.
“Cố Tiểu Mạch, cô muốn làm gì?” Giọng nói của Cố Lan Tâm đã trở nên run rẩy, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, ít nhất cô ta không muốn thua ở khí thế.
“Cố Hồng Quyên, bây giờ tôi đoạt lại từng món đồ mà tôi đã mất đi, lại chiếm danh phận cô cả nhà họ Cố nhiều năm như vậy, chắc chắn cô rất ghét tôi, hận tôi, tôi và cô vốn không oán không thù, nếu xét về tội lỗi thì tất cả những chuyện này đều là do Cố Chấn Hải gây ra, tôi có nợ nần gì cô không? Vụ gài bãy năm năm trước đã khiến Mộ Bắc Ngật vì chịu tội thay tôi mà phải ở bên cạnh cô năm năm, bây giờ cô lại còn nhiều lần làm tổn thương con gái của tôi!”
Cố Tiểu Mạch có thể không chấp nhất hai chuyện trước đó, sau năm năm rèn luyện ở nước Anh, Cố Tiểu Mạch đã sớm học được cách tha thứ.
Nhưng thứ cô ta không nên đụng vào nhất, cũng không thể kích thích nhất chính là Nám Nám.
Cố Tiểu Mạch chậm rãi giơ tay lên, cô bóp lấy cổ của Cố Lan Tâm, tròng đen của cô ta co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
“Nếu cô còn dám làm tổn thương Nám Nám thêm một lần nào nữa, tôi tuyệt đối sẽ lột da của cô ra!” Cố Tiểu Mạch khẽ mở đôi môi đỏ ra, gương mặt xinh đẹp nhu mì của ngày xưa nay đã biến thành gương mặt chết chóc, lạnh lẽo kiên quyết!
Trong lòng Cố Lan Tâm sợ hãi không thôi, trái tim cứ đập bịch bịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đột nhiên, trong mắt của cô ta vụt qua một tia sáng lạnh.
Bên cạnh của cửa hàng có một trại chó, chuyên mua bán những con tàng ngao cáo tính cách táo bạo và sức tấn công mãnh liệt.
Những con chó như thế, cho dù trong miệng chỉ chảy nước miếng ra thôi cũng đã khiến người ta nhìn thấy đều sợ đến vỡ mật!
Bây giờ cái trại chó này rất lộn xộn, không biết tại sao một con chó.