Chương 514:
Nhưng Cố Tiểu Mạch còn trên xe.
Chưa để Mộ Thiếu Lãnh suy nghĩ xong, trên núi liền phóng tới một chiếc xe. Ánh đèn của Rolls-Royce chiếu tới làm đau con mắt của Mộ Thiếu Lãnh.
Mộ Bắc Ngật ngược sáng đi tới, lúc đối mặt nhau, ánh mắt của Mộ Bắc Ngật lạnh đến thấu xương làm cho Mộ Thiếu Lãnh cũng phải run lên.
Anh ta chấn kinh, quát: “Mộ Bắc Ngật, sao anh tìm tới được đây?”
Mộ Bắc Ngật cất giọng lạnh lùng xen lẫn tức giận: “Cố Tiểu Mạch đâu?”
Hai tay Mộ Thiếu Lãnh nắm chặt để bên hông, chết tiệt, Mộ Bắc Ngật lại tìm tới nhanh như vậy.
Anh ta đột nhiên hất căm, cậy mạnh nói: “Cố Tiểu Mạch và tôi đang trong trận đấu. Vừa rồi mới chơi một ván, bây giờ sẽ chơi tiếp ván thứ hai. Chúng ta đã đặt cược xong rồi, không thể tùy tiện phá vỡ quy ước”
Thi đấu, chơi một ván?
Sắc mặt Cố Bắc Ngật lập tức trở nên cực kỳ khó coi, còn tái đi mấy phần, hiển nhiên là bị tin tức này dọa sợ. Cố Tiểu Mạch làm sao có gan như vậy mà đi chơi loại đua xe siêu tốc này?
Không có anh ở đây, người khác ai cũng không yên tâm được.
Mộ Thiếu Lãnh cười mỉa trong lòng, vậy thì hôm nay có thể một lần xử hai. Lần này anh ta sẽ đổi điều kiện. Mộ Thiếu Lãnh đi về phía trước, mặc dù không cao bằng Mộ Bắc Ngật nhưng vẫn hất cằm lên ra vẻ kiêu ngạo khinh người: “Mộ Bắc Ngật, chúng ta đánh cược một chút, thế nào? Nếu như lần này tôi thua thì tôi sẽ cút khỏi nhà họ Mộ, chủ động cắt đứt quan hệ với gia tộc. Nhưng nếu anh thua thì nhất định phải nhường Mộ thị lại, cút khỏi Kinh Đô, sao được không?”
Tiền cược lớn như thế? Mộ Thiếu Lãnh tự tin vậy à?
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Mộ Thiếu Lãnh. Mộ Thiếu Lãnh lại ra chiêu khích tướng: “Sao thế? ic Ngật, anh không dám chơi à? Không dám chơi thì nhận thua đi, tôi biết anh sợ mà”
“Mộ Thiếu Lãnh, nhớ kỹ, đợi trả nợ cho mấy lời hôm nay đi”
Mộ Bắc Ngật nhìn về phía chàng trai đã sớm hấp hối. Thủ đoạn của Mộ Thiếu Lãnh cực đoan lại biến thái, cây kim châm vẫn còn đâm vào.
cổ tay, máu tươi không ngừng chảy ra.
Trong lòng Dịch Bách vô cùng lo lắng: “Tổng giám đốc Mộ, chúng ta vẫn nên đi thôi Mộ Bắc Ngật lại làm như không thấy mà đi tới chiếc siêu xe trước mặt. Cố Tiểu Mạch sững sờ, giống như hạt ngọc trai bị bụi che mờ, không có bất kỳ sinh khí nào.
Lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, cô cứng ngắc ngồi trên ghế lái phụ, như người mất hồn.
Cố Tiểu Mạch của anh bị dọa sợ rồi.
“Cố Tiểu Mạch, anh tới chậm rồi” Mộ Bắc Ngật khom người, lòng bàn tay ấm áp vuốt nhẹ gương mặt của Cố Tiểu Mạch để cô lấy lại tinh thần.
Cố Tiểu Mạch đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt có chút ẩm ướt, có chút không dám t ắc Ngật, anh… sao anh lại ở đây?”
“Tới đón em về nhà: “Mộ Bắc Ngật, lên xe đi, một ván phân định thắng thua, đừng có quyt nợ” Mộ Thiếu Lãnh lạnh lùng xùy một tiếng, đã trèo vào siêu xe của mình.
Trông thấy Mộ Bắc Ngật ngồi vào ghế lái, Cố Tiểu Mạch run sợ: “Mộ Bắc Ngật, anh đồng ý cái gì với Mộ Thiếu Lãnh rồi?”
“Trong thành phố không giải quyết được thì dứt khoát giải quyết rõ ràng ở chỗ này đi.” Mộ Bắc Ngật cầm lấy tay lái.
Cố Tiểu Mạch kinh hãi một chút, quát ầm lên: “Anh ta đã động tay động chân với chiếc xe này rồi. Mộ Bắc Ngật, anh đừng liều mạng nữa!”
Gương mặt anh tuấn của Mộ Bắc Ngật không có biểu lộ gì, chỉ trấn an võ vỗ đầu của Cố Tiểu Mạch: “Đừng sợ, sẽ để em bình yên trở về.
Bên tai lại truyền đến tiếng cười dương dương tự đắc của Mộ Thiếu Lãnh.