“Làm việc quá sức, vừa mới hết sốt lại uống thuốc linh tinh, nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, chỉ có điều sẽ khó chịu một lúc, bác đã truyền nước cho mẹ cháu hạ sốt rồi.”
Nám Nám nghe thấy mẹ sẽ khó chịu liền nhăn mặt buồn rầu.
Bác sĩ rất bận, nói xong liền cầm bệnh án rời đi.
Ma xui quỷ khiến thế nào Mộ Bắc Ngật quay người đi về phía cô bé.
Anh tuyệt đối không phải là lo lắng cho cô gái kia mà chỉ đang nghĩ cái cô gái này sao lại khiến người khác lo lắng như vậy, đã lớn như thế rồi còn để đứa bé ba bốn tuổi chăm sóc cho mình.
“Cháu…”
Anh vừa mới mở miệng nói thì Nám Nám đã nhìn thấy anh, lập tức mở to con mắt kinh ngạc nói, “Anh, ông chú lợi hại!”
Không ngờ anh cong môi cười.
Cô bé không sợ người lạ cũng không rụt rè, nhìn thấy người này có chút quen liền vội vàng nắm lấy tay anh, kéo anh về phía phòng bệnh của mẹ, vừa đi vừa nói, “Ông chú lợi hại, chú mau đi thăm mẹ cháu, cháu rất lo lắng mẹ sẽ ngủ mãi như công chúa ngủ trong rừng, đến lúc đó cháu đi đâu để tìm hoàng tử đến hôn mẹ tỉnh lại chứ.”
Cô bé này xem nhiều truyện cổ tích quá rồi đó. Rất nhanh, phòng bệnh hiện ngay trước mắt, cô bé kiễng ngón chân lên vặn tay nắm cửa mở cửa ra, Mộ Bắc Ngật vừa nhìn đã thấy cô gái kia đang nằm ở giường bệnh truyền nước.
Co người lại nằm trong chiếc chăn màu trắng, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, trông thật yếu đuối dễ vỡ.
Bộ dạng chìm vào giấc ngủ của Cố Tiểu Mạch thật sự có ma lực khiến người ta đau lòng, song anh biết, khi cô ta tỉnh lại liền tràn trề sức sống nhe nanh múa vuốt cho mà xem.
Thu lại ánh mắt, Nám Nám kéo Mộ Bắc Ngật đến đầu giường.
Nám Nám dỗ dành, “Nấm ơi mẹ nhanh nhanh khỏe lại nhé, ông chú lợi hại cũng đến thăm mẹ nè.”
“Sao chỉ có một mình cháu chăm sóc người ốm vậy, bố cháu…bố cháu đâu?” Mộ Bắc Ngật hờ hững hỏi.
Nám Nám không ngước đầu lên mà trả lời, “Bố cháu mất hồi còn trẻ ạ.”
Mất hồi còn trẻ? Mộ Bắc Ngật nhíu mày.
Đây là một bà mẹ đơn thân?
Nám Nám lập tức quay người lại tay đung đưa vạt áo Mộ Bắc Ngật, nũng nịu nói, “Ông chú lợi hại có thể cho cháu mượn tiền đóng viện phí được không ạ, đợi mẹ tỉnh lại cháu bảo mẹ trả lại cho chú.”
Đây mới chính là mục đích thật sự của con bé! Tuy là đã đưa được mẹ đến bệnh viện nhưng nó lại không có tiền nộp viện phí, dì Mẫn Tuyên lại nhận được thông báo đi công tác.
Ánh mắt con bé sáng lên, có chút lanh lợi, Mộ Bắc Ngật suýt nữa thì phá lên cười, đúng là hai mẹ con có khác, từ tướng mạo đến tính cách giống y đúc.
“Có thể cho cháu mượn, nhưng…”
“Nhưng sao ạ?”
“Ân huệ này để mẹ cháu tỉnh lại rồi trả cho chú, còn tiền viện phí cháu không cần lo nữa.”
“Ừm ừm.” Nám Nám không hiểu ân huệ là gì, cô bé chỉ biết phải nộp tiền viện phí để chữa bệnh cho mẹ thôi.
Lúc Dịch Bách đến báo cáo tình hình với Mộ Bắc Ngật vô cùng kinh ngạc nhìn thấy trong phòng bệnh một lớn một nhỏ.
Không biết tại sao, anh luôn có cảm giác Sếp có thái độ khác thường với mẹ con Cố Tiểu Mạch.
Nhưng rất nhanh liền thu lại suy nghĩ, nói đến chuyện chính, “Sếp, người nhà họ Mộ đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!