Chương 102:
Anh ta giơ tay ôm eo Cố Tiểu Mạch, kéo cô vào lòng, Cố Tiểu Mạch vô cùng kinh ngạc.
Nhìn thấy hành động này, ánh mắt của Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lẽo, không có một chút ấm áp nào.
“Tổng giám đốc Mộ, muộn như thế này, sao anh lại đến đây?”
Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật rơi lên chiếc tay đang khoác lên vai Cố Tiểu Mạch của Nam Thần An, “Cố Tiểu Mạch, lại đây”
“E rằng không làm theo ý của Tổng giám đốc Mộ được rồi, Tiểu Mạch vừa mới đồng ý làm người yêu của tôi”
Chỉ trong nháy mắt, đến Cố Tiểu Mạch cũng có chút kinh ngạc, Nam Thần An nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Cố Tiểu Mạch, “Anh giải vây cho em”
Mộ Bắc Ngật phẫn nộ, anh bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, nheo mắt đầy nguy hiểm, “Cố Tiểu Mạch, cô là trợ lý đời sống của tôi, lẽ nào đến mệnh lệnh của tôi cũng không nghe sao? Lại đây”
Cố Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật, có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người anh.
Cô chỉ có thể thoát khỏi bàn tay của Nam Thần An, ngước.
đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, “Anh có gì muốn nói?”
“Đưa tôi về nhà”
Mộ Bắc Ngật nói xong, Nam Thần An liền đáp lại, “Tôi có xe, tôi đưa anh về”
“Tôi cần cô ấy”
Mặt Mộ Bắc Ngật lạnh như băng, không hề có ý định giữ mặt mũi cho Nam Thần An, chỉ trong nháy mắt, giống bão kéo đến cuốn theo cả dao súng.
Cố Tiểu Mạch mím môi, lên tiếng làm dịu đi bầu không khí hiện tại, “Anh Nam, không còn sớm nữa, anh về nhà trước đi, em đưa anh ta về.”
“Tiểu MạchI”
Cố Tiểu Mạch cười nhẹ với Nam Thần An, hai bàn tay của Nam Thần An nắm chặt lại, anh quay người rời đi.
Nhưng anh không lái đi quá xa, mà đỗ ở chỗ hai người không nhìn thấy.
Cố Tiểu Mạch kéo áo anh, “Đi thôi”
“Cô là người yêu của anh ta?”
Mộ Bắc Ngật không nhúc nhích, lên tiếng hỏi.
Nếu Cố Tiểu Mạch muốn giữ khoảng cách với anh, có thể tạm thời thừa nhận, nhưng cô không dám nói dối trước mặt anh, chỉ có thể trả lời, “Đây là chuyện của tôi”
“Thế sao? Cô nghĩ anh ta đi rồi sao?”
Mộ Bắc Ngật hỏi.
“Cái gì?”
Cố Tiểu Mạch nhất thời không hiểu Mộ Bắc Ngật đang nói gì, cô ngước đầu hỏi lại, đúng lúc Mộ Bắc Ngật cúi đầu xuống, chạm nhẹ vào môi cô một cái rồi buông ra.
Cố Tiểu Mạch nhìn anh đầy kinh ngạc, “Mộ Bắc Ngật, anh!”