Chương 71
Đôi khi Diệp Sùng Dương và một đám bạn sẽ đánh cuộc. Đánh cuộc xem bạn gái mới của Cố Ví Ngạn có kết thúc kiếp sống độc thân của anh ta không, song mỗi lần cá cược đều thua cả.
Cố Vĩ Ngạn này chính là người ngoài mặt nom như lễ phép lịch sự với bạn, nhưng trên thực tế anh ta là kiểu lạnh đến cùng cực…
“Được, được, tôi biết rồi, không thể đụng vào vòng tay này” Diệp Sùng Dương không mấy ngạc nhiên, dù sao chỉ cần người qua lại lâu với Cố Vĩ Ngạn đều biết rằng Cố Vĩ Ngạn rất quý chiếc vòng tay bảo bối đó và không cho phép ai khác chạm vào.
Đúng lúc này, có một người đi tới. Diệp Sùng Dương vừa nhìn thì biết ngay đây là bạn gái mới nhất của Cố Vĩ Ngạn, Chung Ngọc Hà. Cô ta là một ngôi sao mới vụt sáng trong giới giải trí, gần đây đang nổi lắm, có tài nguyên cực nhiều.
Dĩ nhiên, đây đều nhờ Cố Vĩ Ngạn ban tặng.
Là ông chủ lớn của giới giải trí, tay Cố Vĩ Ngạn nắm giữ công ty giải trí điện ảnh và truyền hình lớn nhất cả nước, đương nhiên quá dễ dàng để lăng xê một ngôi sao nữ rồi.
Cố Vĩ Ngạn luôn sẽ cưng chiều mỗi một cô bạn gái đương nhiệm của anh ta, thế nhưng khi không nhớ đến người ta nữa thì anh ta sẽ quả quyết không chừa lại một con đường sống.
“Vĩ Ngạn, xin lỗi, em đến trễ.” Chung Ngọc Hà dịu dàng nói. Nhác thấy cái lắc trong tay Cố Vĩ Ngạn, vẻ mặt cô ta trở nên phức tạp.
Không thể phủ nhận, bây giờ Vĩ Ngạn rất chiều chuộng cô ta, dù cô ta muốn nghìn vạn châu báu, anh ta cũng chỉ đáp: “Em thích thì cứ mua đi” Tuy vậy, chiếc lắc tay bạc này lại là một điều tối ky.
Thậm chí anh ta không cho phép cô ta chạm vào.
Có một lần, cô ta vờ không chạm vào là không được thì anh nhìn cô ta chằm chặp một cách lạnh lùng: “Cô có tin nếu cô dám đụng vào thì hai cái tay đó sẽ không còn ở trên người cô nữa không” Khoảnh khắc đó, trong đôi mắt phượng của anh ta chỉ toàn vô tình.
Cô ta hoảng sợ cuối cùng không dám chạm vào nó.
Tuy sau đó, anh ta vẫn nuông chiều cô ta như thường, nhưng cô hiểu rất rõ rằng mình hoàn toàn không bằng chiếc lắc tay đó của anh ta.
Rốt cuộc lắc tay bạc đó đại diện cho điều gì, nho nhỏ nom hệt như: cổ tay của trẻ em.
“Không sao” Cố Vĩ Ngạn nhạt nhẽo nói, đoạn cất lắc tay đi.
Sau khi ngồi xuống, thấy được Dịch Quân Phi cách đó không xa, Chung Ngọc Hà ngơ ngẩn: “Người đó là… Dịch Quân Phi, tổng giám đốc Dịch ạ” Trước đây, cô ta chỉ được thấy từ đằng xa một lần nên không dám chắc.
Đặc biệt vào lúc này, anh có vẻ đang khá thân mật với một người phụ nữ khác. Không phải người ta nói tổng giám đốc Dịch rất lạnh nhạt với phái nữ sao?
“Đúng, là Quân Phi” Diệp Sùng Dương nhoẻn miệng cười, sau đó nói với Cố Vĩ Ngạn: “Hay chúng ta cá nữa đi, xem thử lát nữa Quân Phi có đi cùng cô nàng đó không, thế nào?” “Không cần cá đâu” Cố Vĩ Ngạn nói.
“Tại sao” Cố Vĩ Ngạn không lên tiếng, song chỉ nhìn qua chỗ Dịch Quân Phi.