“Mà thái độ của Dịch Quân Phi đối với Lăng Y Mộc… Tiêu Thiên Định cảm thấy thái độ đó chỉ có thể dùng từ “dịu dàng” để diễn tả mà thôi.
Đường đường là công tử nhà họ Dịch, người chưa từng dịu dàng đối xử với ai bao giờ, kể cả Hách Thanh Mai trước kia cũng chưa từng được anh đối xử như thế.
Bỗng nhiên, trong đầu Tiêu Thiên Định lại hiện ra việc lần trước bảng quảng cáo bỗng nhiên bị hủy bỏ, trước kia những người như anh ta còn tưởng rằng vì Lăng Y Mộc nên Dịch Quân Phi có ác cảm với nhà họ Tiêu, nên không thích nhà họ Tiêu cầu hôn một cách khoa trương như vậy.
Nhưng giờ nghĩ lại, đúng là bởi vì liên quan đến Lăng Y Mộc, nhưng lý do của chuyện này lại hoàn toàn trái ngược với những gì họ nghĩ.
Tiêu Thiên Định chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu mình loạn hết lên.
Trong phòng trọ, Lăng Y Mộc và Dịch Quân Phi đang ăn cơm với nhau. Lăng Y Mộc cũng thuận miệng kể cho Dịch Quân Phi nghe về chuyện đã xảy ra ở sở bảo vệ môi trường hôm nay: “Chẳng hiểu sao sở trưởng lại sa thả Phương Quế Như, tôi còn tưởng rằng người sẽ bị sa thải là tôi cơ.”
“Như vậy cũng tốt mà.” Dịch Quân Phi nói.
Lăng Y Mộc hơi do dự nói tiếp: “Không bị sa thải thì tất nhiên là sẽ tốt, nhưng mà chẳng biết là loại người như Phương Quế Như liệu có nghĩ ra trò gì để trả thù lại không.” Dù sao thì hôm nay Phương Quế Như cũng đã nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự oán hận.
“Cô ta chẳng gây nên được sóng gió gì đâu.” Dịch Quân Phi đáp, tất nhiên là anh sẽ đích thân ra tay giải quyết tai họa ngầm của Phương Quế Như rồi. Bây giờ điều khiến anh cảm thấy hơi chú ý là hôm nay đã có người trốn ở góc khuất bên ngoài, mặc dù anh không thấy rõ gương mặt của người đó nhưng nếu anh đoán không sai thì chắc hẳn đó là Tiêu Thiên Định.
Tối qua, ở chỗ giao lộ, Tiêu Thiên Định đã thấy anh và Y Mộc đi với nhau, vậy nên hôm nay anh ta đã cố ý đến đây để xác nhận lại.
“Chị có thích cuộc sống ở bên em thế này không?” Đột nhiên Dịch Quân Phi lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên là thích rồi.” Lăng Y Mộc không hề do dự đáp lại.
“Vậy nếu sau này em đổi sang thân phận khác thì chị có sẵn lòng sống tiếp với em không?” Anh lại hỏi tiếp, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô khó hiểu chớp mắt, đổi lại thân phận khác? Ý của anh là thân phận của kẻ lang thang ngoài đường sao? Hoa Nhiên luôn nói rằng cô biết quá ít về anh, rất sợ cô sẽ phải chịu thiệt.
Nhưng cô lại chưa bao giờ hỏi gì về thân phận cụ thể của anh, thậm chí ngay cả tên anh, cô cũng chỉ biết là có hai chữ Bình Quân mà thôi, ngoài chuyện đó ra thì cô cũng chỉ biết rằng anh không có người thân.
Hoa Nhiên nói rằng nhìn anh không giống một người lang thang, mà thật ra, có đôi lúc chính cô cũng cảm thấy như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!