Chương 267
Ở phía bên kia, sau khi Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc đi ra khỏi cửa hàng, đột nhiên Lăng Y Mộc nói: “Tôi sẽ không để trong lòng những lời nói vừa rồi đầu, tôi biết là anh cố ý nói những lời đó là để Quan Lệ Quân nghe thấy.”
“Đó là đồng nghiệp trước đây của chị, thật sự không tốt lắm.” Dịch Quân Phi nói.
Lăng Y Mộc không nói lời nào, nếu như cô và Dịch Quân Phi thật sự là người yêu của nhau, vậy thì những lời Quan Lệ Quân vừa mới nói rõ ràng là muốn gây ra rắc rối.
“Nhưng những lời trước đó tôi đã nói thì tốt nhất chị nên để trong lòng” Anh nói.
Lăng Y Mộc sững sờ, anh nói câu này là có ý gì? Để trong lòng…những lời trước đó anh đã nói…
Cô bằng lòng gả thì anh bằng lòng cưới, anh có biết lời nói này có ý nghĩa gì không?
Cho đến lúc hai người lên xe, trong đầu của Lăng Y Mộc vẫn còn một mớ hỗn độn. Đến lúc chiếc xe chạy đến biệt thự họ Dịch, cô cùng với Dịch Quân Phi bước xuống xe, khi định bước vào nhà thì đột nhiên bước chân anh ngừng lại.
“Đúng rồi, không phải là tôi chưa từng bị đói” Anh nói: “Tôi cũng đói bụng đến mức cảm thấy bản thân có lẽ sẽ chết”
Khi còn nhỏ, lúc bố anh qua đời, sau khi thi thể của bố anh được hỏa táng, một mình anh ôm lấy hũ tro cốt ở trong một căn phòng nhỏ dột nát. Lúc đó anh cảm thấy rất đói rất đói… đói đến mức gần như không còn sức lực, giống như đã gặp thoáng qua tử thần rồi.
Cuối cùng người hàng xóm đã đến gõ cửa và cho anh ăn, nên anh mới có thể trở lại bình thường.
Lăng Y Mộc sững sờ, cô bất ngờ nhìn theo bóng lưng của anh. Khi anh nói những lời này, giọng điệu yếu ớt đó khiến cô cảm thấy hơi đau lòng mà không rõ lý do.
Nghĩ đến trước đây khi anh ấy còn là “Bình Quân”, anh đã từng nói với cô những chuyện lúc nhỏ.
Mẹ anh đã bỏ lại anh và bố, mà bố anh… đã chết trong tuyết… Nói như vậy thì trước khi anh vào nhà họ Dịch, những ngày tháng của anh cũng đã từng rất cực khổ…
Cô không kìm lòng được nên đã thu lại hai tay đang buông lỏng ở bên hông.
‘Vừa rồi… khi anh nói câu cuối cùng đó, thậm chí cô muốn được giống như trước đây, xoa xoa vào đầu anh, an ủi anh.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đã nghĩ đến việc anh không phải là “Bình Quân”, anh là Dịch Quân Phi, là một người mà vốn đĩ cô không nên đụng tới.
Ở nhà họ Lăng, Lăng Lạc Giao đang khóc lóc với bố mẹ về sự oan ức mà cô ta phải chịu trên trường quay.
“Tại sao ở trước mặt rất nhiều người, con còn phải quỳ gối với chị gái? Rõ ràng chị ấy quen Dịch Quân Phi cũng không nói với chúng ta một tiếng, căn bản là cố ý, tâm địa xấu xa! Chính là muốn xem trò cười của con!” Lăng Lạc Giao khóc sướt mướt và nói.
thù của người giàu đấy. Có thể là muốn nâng người ta lên trước, sau đó khiến người ta ngã xuống, trong phim truyền hình không diễn như vậy sao?”
Lời nói của hai mẹ con giống như một chậu nước lạnh, ngay lập tức dập tắt ý nghĩ vốn có trong đầu của Lăng Quốc Chiến.