Chương 230
Dù sao ông cụ Dịch phải viện trong thời gian dài để điều dưỡng sức khỏe thì đã được giới truyền thông đưa tin từ lâu, nên có rất nhiều người biết chuyện này.
Thậm chí còn có người suy đoán, lý do mà Dịch Quân Phi rời đi sớm như thế này là vì có mâu thuẫn với ai đó trong bữa tiệc nên giận dữ rời đi. Lại có người đoán răng có thể là do hôm nay có rất nhiều quý cô nhà giàu vây quanh anh, cho nên có thể là anh không chịu nổi nên ra về sớm.
Nói chung là có đủ thứ suy đoán.
Lăng Y Mộc ngồi xem với tâm thái là hóng chuyện, thậm chí cô cũng thử suy đoán chuyện này! Đến tột cùng là vì chuyện gì mà Dịch Quân Phi lại đột nhiên ra về sớm như thế.
Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Y Mộc đứng dậy đi ra mở cửa. Sau khi nhìn thấy người đứng phía ngoài cô cảm giác như đang bị nghẹn.
“Khụ khụ… khu…” Cô không nhịn được mà ho mấy tiếng, mới có một lúc mà cả khuôn mặt cô đỏ cả lên.
Ai mà ngờ rằng một người đang bị người ta bàn tán trên mạng rằng sẽ đi đâu, thế mà lúc này anh lại xuất hiện trước cửa nhà cô.
Dịch Quân Phi nhíu mi một chút rồi đưa tay lên vỗ võ nhẹ lưng cô, giúp cô thuận khí: “Làm sao thế này, sao mà bị sặc dữ thế này? Bị cảm à”
Cô vừa ho vừa lắc đầu. Cô nào có bị cảm đâu, chẳng qua là vì thấy anh đột nhiên xuất hiện nên bị Ï Thật vất vả Lăng Y Mộc mới hết ho, lúc này cô nhìn Dịch Quân Phi “Anh… sao anh lại tới đây?”
“Sao thế? Tôi không thể đến đây sao?” Anh hỏi ngược lại cô.
Cô mím mím cánh môi, đương nhiên là anh có thể tới, chỉ có điều…
Anh đi vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại, bỗng chốc căn phòng trọ trở nên hơi chật chội vì có sự xuất hiện của anh.
Anh nhìn vào tay trái đang sưng đỏ của cô: “Tay chị sao lại bị thương thế? Lúc diễn vai quần chúng bị thương à?”
Anh vừa nói vừa cầm cổ tay của cô lên, sau đó định đưa tay xoa mu bàn tay trái của cô thì đột nhiên cô vội vàng hét lên: “Đừng đụng vào! Tôi vừa mới bôi thuốc xong!”
Ngón tay của anh dừng lại, sau đó nhìn chắm chẩm vào chỗ tay đang sưng đỏ của cô.
Lúc nãy anh nghe thấy Diệp Sùng Dương nói cô phải dập đầu quỳ lạy, lại không ngờ rắng tay cô cũng bị thương thành ra thế này.
‘Vết thương sưng đỏ như thế này năm trên cánh tay của cô làm anh cảm thấy thấy gai mắt.
“Bị đạo cụ diễn rơi trúng” Lăng Y Mộc hờ hững trả lời, chẳng qua là như chợt nhớ đến điều gì, cô kinh ngạc nhìn anh nói: “Anh biết hôm nay tôi đi diễn vai quần chúng à?”
không khí chung quanh bỗng chốc hơi đè nén.