Chương 220
Lăng Y Mộc ngước mắt lên nhìn một cái, người đỡ cô lại là Cố Vĩ Ngạn.
Mà khi Lăng Lạc Giao thấy Cố Vĩ Ngạn đột nhiên xuất hiện, cũng ngẩn người một chút, anh ta… Đến đây từ lúc nào? Đặc biệt là vào lúc này, anh ta lại còn đỡ Lăng Y Mộc dậy!
Với sự hiểu biết của Lăng Lạc Giao về Cố Vĩ Ngạn mấy ngày nay thì cô ta cũng biết rằng người đàn ông này tuyệt đối không phải là loại đàn ông có lòng thông cảm. Nếu như một người nhảy lầu trước mặt anh ta thì cũng chưa chắc anh ta sẽ kéo lại, huống hồ chỉ chỉ là một người bị đập vào tay mà thôi.
Cố Vĩ Ngạn vừa nói vừa chạm vào bàn tay trái bị đập phải của Lăng Y Mộ: Nhưng mà khi ngón tay anh ta chạm vào một cái thì cô đã không chịu đựng được mà phải hít sâu một hơi. Chân mày nhíu lại theo bản năng, một tiếng bác sĩ gắng gượng được thốt ra từ miệng của cô.
‘Vẻ mặt Cố Vĩ Ngạn lạnh lại, một khắc sau anh ta đã bế ngang Lăng ‘Y Mộc theo kiểu công chúa, sau đó ra lệnh cho những người đi theo sau lưng anh ta: “Gọi bác sĩ của đoàn phim đến phòng nghỉ”
“Vĩ Ngạn!” Lăng Lạc Giao hét lên, chỉ cảm thấy không hiểu nỗi với cảnh tượng trước mắt.
Cô ta mới là bạn gái của anh mài! Tại sao anh ta lại bế Lăng Y Mộc lên chứ?
Nhưng Cố Vĩ Ngạn chỉ lạnh lùng liếc Lăng Lạc Giao một cái, ngay sau đó ôm Lăng Y Mộc bước nhanh đến phòng nghỉ.
Tất cả mọi người xung quanh đều bán tán xôn xao, có vài người nhìn Lăng Lạc Giao với vẻ mặt thông cảm, dường như ai cũng cho rằng thời gian làm bạn gái của Lăng Lạc Giao cũng sắp chấm dứt.
‘Vừa rồi rõ ràng anh ta xem trọng cô diễn viên quần chúng diễn vai nha hoàn đó hơn!
Lúc này Hách Dĩ Mạt đang xem kịch hay cách đó không xa, cũng rất ngạc nhiên. Lăng Y Mộc và Cố Vĩ Ngạn? Chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng lẽ phải nói, Cố Vĩ Ngạn cũng quan tâm đến Lăng Y Mộc sao?
Vừa rồi rõ ràng là hình ảnh Cố Vĩ Ngạn đang che chở cho Lăng Y Mộc!
Vậy Dịch Quân Phi thì sao? Anh có biết mối quan hệ giữa Cố Vĩ Ngạn và Lăng Y Mộc hay không?
“Trời ạ, chuyện này xoay chuyển cũng lợi hại quá rồi, thái tử gia lại và cô diễn viên quần chúng đó…” Một trợ lý bên cạnh hét lên, ngay sau đó lại giễu cợt nói: “Lúc này Lăng Lạc Giao như cục đá vậy, rõ ràng thái tử gia không bỏ rơi cô ta mài Có phải là vì cô ta đã biết diễn viên quần chúng đó có quan hệ gì đó với thái tử gia, cho nên mới cố ý hành xử như vậy với đối phương không?”
Trợ lý này đã đoán như vậy.
Mà Hách Dĩ Mạt chỉ khẽ cụp mắt giống như đang trầm tư suy nghĩ cái gì đó.
Lặc Lăng Giao còn ngơ ngác đứng tại chỗ, đến bây giờ mới giống như đã hồi phục lại tinh thần. Ngước lên nhìn những ánh mắt có đồng tình, có chế giễu còn có cả cợt nhả đó, cô ta chỉ cảm thấy như có vô số bàn tay đánh vào mặt cô ta.
Cô ta không nên được mọi người săn đón sao? Không phải có vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tị tập trong vào người cô ta mới đúng sao?
Nhưng mà vì cái gì, bây giờ mọi người nhìn cô ta chỉ thấy giống như một tên hề đang nhảy nhót.
Dường như toàn bộ những hào quang trên người cô ta đã biến mất, dường như bây giờ cô ta chỉ là một con côn trùng đáng thương mà thôi.