Chương 189
Cô cắn bờ môi, hít sâu một hơi nói: “Để ý”
Anh tựa như có chút ngoài ý muốn, cô trực tiếp nói ra hai từ này như vậy: “Nguyên nhân?”
“Bởi vì anh là Dịch Quân Phi, ở chốn Thanh Thủy này có ảnh hưởng rất lớn, một câu nói của anh thậm chí có thể thay đổi cuộc đời của một người, tôi đương nhiên sẽ để ý đến anh nghĩ thế nào, anh biết rằng tôi không thể đắc tội nổi với anh mà”
Kết cục của việc đắc tội với anh, chính là sự giày vò trong lao ngục hết lần này đến lân khác, cô sợ rồi, thật sự sợ rồi.
Cô của hiện tại, thật sự căn bản không có bất kì thứ gì để mà đắc tội với anh.
Tâm trạng của anh trong phút chốc trở nên tồi tệ.
“Không đắc tội nổi với tôi? Nếu đã như vậy, vậy thì trước đó khi chị nói rằng không muốn ở bên cạnh tôi, có từng nghĩ qua sẽ đắc tội với tôi hay không!” Anh lạnh lùng nói.
Thân thể của cô co rúm lại một chút.
Anh nâng một cánh tay lên, đột nhiên giữ lại sau gáy cô, đưa mặt cô đến gần anh, dùng một loại giọng điệu vô cùng mập mờ nói: “Chị có biết tối hôm qua sau khi tôi đưa chị về, ở trong căn phòng này, chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Sắc mặt của cô chợt biến đổi: “Anh đã từng nói sẽ không động đến tôi”
“Đúng vậy, tôi đã từng nói, nhưng nếu như tôi thật sự động vào rồi, vậy thì thế nào?” Anh hỏi ngược lại.
Sắc mặt của cô bất chợt trở nên trắng bệch, hàm răng cần chặt cánh môi dưới, tựa như đã cần đến bật máu, cặp mắt hạnh kia cuối cùng cũng không còn bình tĩnh như trước nữa mà bị rối loạn, bất an, bàng hoàng thay thế.
Lập tức, Dịch Quân Phi chỉ cảm thấy tâm tình của bản thân phảng phất lại trở nên càng hỏng bét hơn.
‘Vốn dĩ anh nói như vậy chỉ là vì muốn trừng phạt cô, ai bảo cô khiến tâm trạng của anh tệ đi. Thế nhưng bây giờ, anh lại không biết rốt cuộc ai mới là người bị trừng phạt.
Bỗng nhiên buông lỏng tay ra, anh đứng thẳng người lên, lạnh giọng nói: “Yên tâm, tôi không động vào chị, ngược lại là chị đấy, tối hôm qua trèo lên trên người tôi, có thế nào cũng nhất định không đi ra”
Lúc Lăng Y Mộc nghe thấy nửa câu trước, vừa mới yên tâm, ngay sau đó, nửa câu sau của anh lại khiến tim của cô như bị treo ngược lên.
“Sao có thể chứ!” Cô dường như phủ nhận theo phản xạ.
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Sao lại không thể, chị uống say rồi, căn bản không nhớ được đã xảy ra chuyện gì, có muốn tôi giúp chị nhớ lại một chút không? Nói cho chị biết tối qua chị đè tôi xuống giường như thế nào, lại hôn tôi như thế nào nữa?”