Chương 144
“Chỉ cần cậu Dịch đồng ý, cô Lăng đây có thể xuất viện bất cứ lúc nào” Bác sĩ nói.
Lăng Y Mộc đột nhiên có loại cảm giác nói không nên lời, bây giờ cô muốn xuất viện thôi cũng phải cần có sự đồng ý của Dịch Quân Phi sao?
“Được, tôi biết rồi” Cô lên tiếng.
Chờ đến khi bác sĩ cà hộ sĩ đã rời đi, cô đi vào buồng vệ sinh, nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt trong gương cũng tương đối thanh tú, lông mày lá liễu, mắt hạnh mũi cao, cánh môi màu hoa đào, loé sáng dưới ánh đèn.
Khuôn mặt như vậy nếu so với bằng chung thì cũng có thể xem là đẹp, nhưng từ trước đến giờ ở bên người Dịch Quân Phi không thiếu nhất chính là người đẹp, so sánh với những người đó, cô thật sự không có điểm nào nổi bật cả.
Dịch Quân Phi rốt cuộc coi trọng cô ở điểm nào? Lăng Y Mộc cười khổ, chẳng lẽ là do lúc đầu bởi vì cô hiểu lâm anh là kẻ lang thang, cho nên anh cảm thấy thú vị, muốn tiếp tục chơi trò chị em này với cô sao?
Cô giơ tay xoa nhẹ lên môi mình, trong đầu hiện lên cảnh anh hôn cô.
Còn nhớ trước kia Hoa Nhiên đã từng nói: “Vẫn giống như trước vậy, cậu có biết đôi môi của cậu rất đẹp hay không?”
“Môi mình đẹp à?” Cô chưa bao giờ dành nhiều sự chú ý cho môi của mình như vậy, co chỉ biết hình môi của mình cũng khá ổn nhưng cũng không nhận ra có chỗ nào đặc biệt hơn người .
“Đúng vậy, thật xinh đẹp, hình môi của cậu sẽ khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên, ưm… Xem như là dạng hình môi mà đàn ông muốn hôn nhất đấy”
Khi đó cô chỉ cảm thấy buồn cười, đây là kiếu miêu tả kỳ quái gì vậy chứ!
Nhưng bây giờ, khi cô nghĩ đến Dịch Quân Phi đã hôn qua môi mình, cô lập tức cảm thấy môi mình sưng đau.
Đừng nghĩ nữa, không được nghĩ thêm chuyện này nữa!
Lăng Y Mộc không ngừng lặp đi lặp lại những lời này với bản thân, nếu Dịch Quân Phi đã nói sẽ cho cô cơ hội để lựa chọn, thì hẳn đó là nói thật rồi.
Kiểu người đàn ông như anh hẳn là sẽ không nuốt lời.
Cứ để tất cả những chuyện này trở thành một giấc g đi, chỉ là một giấc mộng, trong mộng cô quen biết một người đàn ông tên Bình Quân, bọn họ quý trọng lẫn nhau, mỗi ngày trôi qua thật sự hạnh phúc.
Mà sau khi mộng tỉnh, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Lăng Y Mộc ra khỏi buồng vệ sinh, bắt đầu thay đồ bệnh nhân ra, mặc đồ mà bản thân mặc đến bệnh viện ngày hôm đó vào lại.
Gòn lại thì cũng chỉ có một cái túi xách và một chiếc điện thoại di động mà thôi, ngoài ra cũng chẳng còn thứ gì khác nữa.
Lăng Y Mộc sau khi chuẩn bị xong xuôi thì yên lặng ngồi trên ghế sô pha, đợi Dịch Quân Phi đến.
Trong nhà họ Dịch, Cao Kiến Vĩ đến bên cạnh Dịch Quân Phi nói: “Cậu Dịch, cô Lăng đang ở trong phòng bệnh chờ cậu, nói là muốn xuất viện”
Cao Kiến Vĩ nói những lời này bằng giọng điệu rất cẩn thận, sau khi cậu Dịch rời khỏi bệnh viện ngày hôm qua, cả ngày hôm nay vẫn luôn ở nhà không hề đến bệnh viện.
Dịch Quân Phi nhìn chăm chú vào chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt khép hờ, giống như đang suy ngẫm gì đó. Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc đứng lên nói: “Đi bệnh viện”