Quả thật giống y như bị tát vào mặt vậy.
Triệu Cúc Hoa tức giận đến mức cô ta quay người nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô ta xấu hổ này và Miêu Bảo Ngọc cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy như cô vừa xem một vở kịch vậy. Cô vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại liền nhìn thấy có người đang đập phá xe và chiếc xe đó hình như là xe của Triệu Cúc Hoa.
“Có chuyện gì vậy nhỉ? Có phải cô ta đã đắc tội với người khác và bị người ta trả thù không?” Lăng Y Mộc nói.
“Ai mà biết được. Ánh mắt của Dịch Quân Phi lóe lên một tia sáng và anh khẽ nhếch đôi môi mỏng lên rồi nói.
“Dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta” Lăng Y Mộc kéo Dịch Quần Phi đi về phía trạm xe buýt.
Bỗng nhiên, Dịch Quân Phi đột ngột dừng bước, Lăng Y Mộc quay đầu lại nhìn, cô chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt và có vẻ như rất kinh ngạc. Ánh mắt của anh cứ nhìn thẳng vào trạm xe buýt.
“Có chuyện gì vậy?” Cô lo lắng hỏi.
“Không… sao” Anh nói, vẻ mặt đã khôi phục trở lại bình thường. Vừa rồi… anh đã nhìn nhầm, nhầm một người phụ nữ lên xe buýt thành người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đã từng ruồng bỏ người chồng đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở một nơi như thế này đâu.
“Bình Quân à, con đừng học theo bố chứ. Cho dù muốn yêu một người, cũng đừng yêu hết lòng hết dạ như vậy.”
“Tình yêu, hóa ra chỉ là thứ rẻ tiền nhất trên đời. Khi cô ta đã ruồng bỏ con, đã khinh thường con thì dù con có quỳ gối trước mặt cô ta cũng vô ích”
“Bình Quận à, biết đâu một ngày nào đó, khi con thực sự yêu một ai đó thì con sẽ hiểu rằng trên đời này vẫn còn có một người có thể kiểm soát được mọi cảm xúc tức giận buồn phiền của con. Người mà có thể khiến con sống, cũng có thể khiến con chết. Nhưng nếu con có thể, bố mong con đừng bao giờ trải qua cảm giác đó”.
Là ai, là ai đang nói những điều này.
Đừng nói nữa và cũng đừng ở đây nữa. Lạnh quá… lạnh quá … đừng ở đây nữa … Nếu còn ở lại đây nữa. … thì sẽ chết cóng mất.
“Bình Quân, mẹ phải đi đây, mẹ không muốn nghe bố con cứ luôn miệng nói rằng ông ấy yêu mẹ nhưng ông ấy lại không thể cho mẹ cuộc sống mà mẹ mong muốn. Mẹ đã làm hết sức mình với ông ấy rồi”
Lại là ai, lại là ai đang nói chuyện nữa vậy?
Đừng… đi … Lại là ai đây? Đúng rồi, là anh đang nói, là anh đang cầu xin người phụ nữ đó, nếu anh bỏ đi thì bố sẽ…
Đừng đi! Đừng đi! Anh rất muốn bắt được đối phương nhưng không thể bắt được, xung quanh càng ngày càng tối đen. Anh có cảm giác giống như sắp chết đuối, trong người khó chịu đến mức không thể thở nổi.
Bàn tay anh rất muốn nắm lấy một thứ gì đó, dù chỉ là một cọng rơm thôi cũng được.
Bỗng dưng giống như có thứ gì đó ấm áp bị anh bắt lấy được, một giọng nói dịu dàng từ nơi xa vọng đến: “Bình Quân, Bình Quân. Tôi sẽ không đi, tôi sẽ không đi. Đừng sợ, đừng sợ”
Giọng nói này… là của Lăng Y Mộc, người đã bảo anh gọi cô là chị.
Dịch Quân Phi từ từ mở mắt ra, thứ đập vào mắt anh là một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen tràn đầy sự lo lắng, đôi môi hồng đang mím chặt lại như đang nói gì đó.
Đúng rồi, cô vừa nói với anh là đừng sợ. Lăng Y Mộc nhìn thấy anh tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm: “Bình Quân, cậu sao vậy? Gặp ác mộng rồi à?”.
Anh thở dài một hơi, đã bao lâu rồi anh không gặp lại giấc mơ này? Anh mơ thấy người phụ nữ nhẫn tâm. bỏ anh và bố mà đi, mơ thấy bố anh biết rõ mọi chuyện nhưng không ngăn cản mà trên khuôn mặt chỉ hiện. lên một nụ cười buồn bã.
“Ừm, tôi gặp ác mộng” Anh khẽ hạ giọng nói, sau đó anh mới phát hiện tay mình vẫn còn đang nắm chặt lấy tay cô, như thể đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng vậy.
Trong giấc mơ, anh như kẻ sắp chết chìm, hơi ẩm khiến anh như nắm được cọng rơm cứu mạng… là tay cô sao?
Chưa được bao lâu mà anh đã coi người khác như cọng rơm cứu mạng của mình rồi sao?
Anh liền buông tay ra, hơi ấm trong tay bỗng chốc vụt mất. Đột nhiên anh nhíu mày, sắc mặt dần tái nhợt, và cơ thể từ từ cuộn lại, hai tay ôm lấy bụng.
Lăng Y Mộc thấy vậy mới thả lỏng tâm trạng lại lập tức lo lắng: “Cậu thấy không khỏe chỗ nào?”
“Không sao” Anh trầm giọng nói, trong giọng nói giống như đang rất kiềm nén: “Chỉ là… tôi hơi đau bụng, một lát sẽ ổn thôi.”
Có phải vì cơn ác mộng vừa rồi không? Khi còn trẻ, mỗi lần anh bị căng thẳng thần kinh thì luôn bị đau bụng. Nhưng mấy năm này, hầu như anh không bao giờ tái phát nữa.
Cô nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của anh, vén tóc mái trên trán qua thì chỉ thấy trên trán có một lớp mồ hôi mỏng làm ướt cả tóc.
Lăng Y Mộc rót một cốc nước ấm và đỡ Dịch Quân Phi ngồi dậy.
Anh miễn cưỡng nhấp vài ngụm, sau đó mím chặt đôi môi mỏng. Hàm răng thỉnh thoảng va vào nhau lập cập giống như anh đang dùng hết ý chí chống chọi lại với cơn đau vậy.
Cô nhìn anh đầy vẻ lo lắng rồi đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài một lát, cậu đợi chút nha” Trước khi ra khỏi nhà, cô còn quấn chọn cho anh, sợ anh lạnh sẽ khiến bụng thêm đau.
Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân ngoài cửa cũng đi xa dần. Trong phòng lại im lặng chỉ còn lại một mình anh.
Anh vẫn nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau trong người mà không biết khi nào mới hết. Chỉ còn lại một người là mọi chuyện sẽ trở lại bình thường rồi, không phải sao?
Giống như khi bố anh mất, anh được đưa về nhà họ Dịch. Cho dù có ông nội, thậm chí có rất nhiều người giúp việc thì đối với anh dường như cũng chỉ có một người duy nhất mà thôi.
Không biết đã qua bao lâu, lại có tiếng mở cửa. Anh nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc kèm tiếng thở hổn hển vang lên trong căn phòng nhỏ này: “Bình Quân, tôi đi mua thuốc về rồi. Lát nữa cậu uống thuốc vào thì sẽ không đau nữa đâu”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!