Chương 129:
*..” Đúng là nhiều chuyện thật.
“Chi bằng, khi nào cậu dẫn người phụ nữ đó đến đây để mọi người gặp mặt một chút, tớ thật sự muốn biết được dáng vẻ của người phụ nữ đó như thế nào” Diệp Sùng Dương nói.
Dù sao thì trong các mối quan hệ của bọn họ, từ xưa đến nay Dịch Quân Phi luôn lạnh nhạt đối với phụ nữ, cho dù là Hách Thanh Mai – người có hôn ước với Dịch Quân Phi năm đó, thì Dịch Quân Phi vẫn luôn bình bình đạm đạm với cô ấy, chưa từng vì một người phụ nữ nào mà bôn ba ngàn dặm như thế này, hơn nửa đêm còn dùng xe cảnh sát để bao vậy một nhà dân?
Cũng bởi vì vậy mà sau khi nghe xong câu chuyện này, anh ta mới trợn mắt hốc mồm, sau đó còn cố ý gọi điện thoại đến hỏi thăm.
Nhưng mà sự hiếu kì của Diệp Sùng Dương không hiểu sao lại khiến Dịch Quân Phi có hơi không vui, không muốn người đàn ông khác quá tò mò về cô, cũng không muốn dẫn cô đến gặp mặt những người kia, thậm chí anh còn muốn giấu cô ở một nơi mà chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Nếu để cho bọn người Diệp Sùng Dương kia nhìn thấy cô, nhỡ như có một trong số đó cô lại..
Dịch Quân Phi hiển nhiên biết rắng nhóm người Diệp Sùng Dương kia được phái nữ yêu thích như thế nào, nhất là Cố Vĩ Ngạn, dường như: chỉ cần là người phụ nữ mà Cố Vĩ Ngạn nhìn trúng thì cuối cùng cô ta cũng sẽ trở thành bạn gái của Cố Vĩ Ngạn, cho dù những người phụ nữ kia đều biết rõ thời gian làm bạn gái là rất ngắn, nhưng mà vẫn y như rằng kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Nếu như Cố Vĩ Ngạn nhìn trúng Y Mộc… nghĩ tới đây, không hiểu sao Dịch Quân Phi lại cảm thấy nóng ruột Có lẽ, ở trong mắt người khác, ba chữ Dịch Quân Phi đại diện cho.
việc muốn người phụ nữ như thế nào cũng có được, nhưng mà… ba chữ này, lại chính là điều cấm ky nhất của Y Mộc.
“Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, có gì đâu mà gặp” Anh thản nhiên nói.
“Nhưng mà người phụ nữ này không giống như vậy, cậu vì người ta mà bỏ rơi cả ông đây” Diệp Sùng Dương nói: “Chậc chậc, tớ cũng chưa từng nhìn thấy cậu để ý một người phụ nữ nào đến như vậy, đừng nói là cậu yêu cô ấy rồi, nên muốn giấu cô ấy đi chứ”
Mà đối phương càng nói như vậy lại càng khiến Dịch Quân Phi thêm bực bội. Khuôn mặt thanh tú kia cứ lóe lên trong đầu của anh.
Không hiểu sao cảm giác bất an cứ dâng lên trong lòng anh.
Tại sao anh lại phải lo lắng một người phụ nữ đem lòng yêu mến một người đàn ông khác đến như vậy? Chẳng lẽ là anh thật sự yêu Y.
Mộc? Không, không thể nào, chẳng qua là anh thích cảm giác tiếp xúc với cô mà thôi.
Anh đã thề rằng đời này sẽ không yêu bất kì một người phụ nữ nào!
“Chẳng có gì là không giống, chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi, quá nhàm chán nên giết thời gian, cậu cũng không cần phải tò mò.” Dường như anh đang nói thật Chỉ là một lúc sau, phía sau lưng anh truyền đến âm thanh lanh lảnh của món đồ gì đó rơi xuống đất.
Trong thoáng chốc, cơ thể của anh bỗng nhiên cứng đờ, mà khi anh xoay lại nhìn thấy người đang đứng phía sau lưng mình, chẳng biết cô đến từ lúc nào, anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm giác ấy lan tràn trong ngực rồi nhanh chóng bao lấy toàn cơ thể.
Cô… cô đến từ lúc nào? Thậm chí, cô đã nghe thấy được một phần của đoạn đối thoại vừa rồi?
Đã bao nhiêu năm rồi anh không cảm nhận được cảm giác sợ hãi như thế này? Nhưng mà bây giờ, khi đối mặt với cô, lại cảm thấy sợ hãi như thế, dường như có rất nhiều thứ rõ ràng là anh đã nắm trong tay, nhưng làm sao cũng không giữ lại được.
Đúng vậy, đây chính là đáp án rồi.
Nếu không thì người như Dịch Quân Phị, tại sao lại lấy thân phận “Bình Quân’ rồi ở cùng cô trong căn phòng cho thuê đến hai tháng?