Chương 112
Tiêu Tử Miên nghe vậy thì suýt nữa đã ngất đi rồi Cô ta hoàn toàn không ngờ lần này mình bị thương nặng như thế là do Dịch Quân Phi muốn trút giận thay Lăng Y Mộc sao.
Tại sao lại là Lăng Y Mộc cơ chứ!
Phải biết rắng Hách Thanh Mai năm xưa là người đẹp nức tiếng đấy! Còn cái cô Lăng Y Mộc kia… được rồi, cho dù Tiêu Tử Miên thừa nhận ngày xưa Lăng Y Mộc quả là khá xinh đẹp nhưng sau khi trải qua ba năm tù tội, bây giờ cô ta lại là một nhân viên quét rác, không hề dưỡng da thì có thể xinh đẹp đến đâu chứ?
Thường thấy Dịch Quân Phi yêu đương với các người đẹp, sao có thể nhảm trúng Lăng Y Mộc cơ chứ?
“Vì vậy em đừng đi tìm Lăng Y Mộc gây rắc rối nữa” Tiêu Thiên Định nhìn em gái cảnh cáo nói: “Còn nữa, chuyện hôm nay anh nói với em, tốt nhất em hãy giấu kín trong lòng đừng nói cho người khác biết, cả bố mẹ cũng không được nói! Dịch Quân Phi nói không muốn cho người khác biết chuyện này, hôm nay anh nói cho tụi em biết đã phạm phải cấm ky lớn rồi đấy”
Tiêu Tử Miên không nói gì nữa, nếu là người khác thì cô ta còn có thể nghĩ cách trút giận cho mình nhưng Dịch Quân Phi thì… nếu thật sự cô ta không dám chọc ghẹo con người này thì e là cả cái nhà họ Tiêu cũng không sống nổi ở Thanh Thủy nữa.
Con người này…có người nói anh là vua ở Thanh Thủy, cũng có người nói anh là chiến thần ở thương trường, thậm chí có người còn nói anh hoàn toàn là một…tên điên”.
Nghe nói ngày xưa có một người phụ nữ vì muốn tiếp cận anh nên mua chuộc một quản lý khách sạn để lấy số phòng và chìa khóa dự bị của khách sạn nơi anh đang ở, mục đích là muốn có được một đêm ân ái.
Kết quả người phụ nữ đó bị người ta gói lại bằng tấm ga giường và trực tiếp ném ra khỏi cửa chính khách sạn, sau này dòng họ của người phụ nữ kia cũng lụi tàn, vốn dĩ là một cô chủ nhà giàu mà chưa đến một năm đã biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn cách lợi dụng nhan sắc đến quán bar kiếm sống qua ngày.
Còn người quản lý khách sạn bị mua chuộc kia nghe nói sau này cũng không có ai gặp lại anh ta ở Thanh Thủy nữa, có người nói anh ta đã rời khỏi Thanh Thủy, có người nói anh ta đã chết rồi, cũng có người nói anh ta đã bị bọn buôn người đưa ra nước ngoài làm khổ sai, nói chung có đủ các thể loại suy đoán.
Nhưng chung quy lại một câu, Dịch Quân Phí tuyệt đối là một người “hiểm độc”, nếu như đắc tội với anh, tới lúc đó anh sẽ kéo theo cả dòng họ phải chết chung đấy.
Cũng kể từ lần đó, những cô chủ giàu có ở Thanh Thủy cũng không bao giờ dám động đến Dịch Quân Phi nữa.
Mặc dù Dịch Quân Phi có nhan sắc và tài sản hùng hậu nhưng ai lại dám đi mạo hiểm chứ? Dù sao mấy năm qua, chuyện cô chủ giàu có kia bị đày đọa đến mức phải làm gái quán bar luôn trở thành trò cười và lời cảnh cáo dành cho những cô chủ giàu có ở Thanh Thủy.
“Nghe rõ chưa hả?” Tiêu Thiên Định nhắc lại một lần nữa.
“Em…em biết rồi, cùng lắm sau này em không đi kiếm chuyện với Lăng Y Mộc là được chứ gì” Tiêu Tử Miên trả lời với bộ dạng không cam tâm.
Tiêu Tử Miên khập khiễng từng bước rời khỏi vườn hoa, Tiêu Thiên Định quay đầu qua nói với Hách Dĩ Mạt: “Chúng ta quay về phòng khách nào”
Chỉ là Hách Dĩ Mạt lúc này lại chau hết cả mày lại, sắc mặt trông có vẻ hết sức khó coi.
“Sao thế? Em không chấp nhận được chuyện Dịch Quân Phi nhắm trúng Lăng Y Mộc sao?” Tiêu Thiên Định hỏi, dù sao năm xưa cũng chính Lăng Y Mộc là người đã đụng Hách Thanh Mai mà.
“Anh nói…liệu Dịch Quân Phi có khi nào sẽ giúp Lăng Y Mộc lật lại vụ án hay không?” Hách Dĩ Mạt nói.
“Lật lại vụ án sao?”
Dịch sẽ là người đầu tiên phản đối chuyện này”
Hách Dĩ Mạt nghe thế mới từ từ thả lỏng đôi mày: “Tốt nhất là như thế, nếu không chị gái em chẳng phải sẽ chết một cách oan uổng sao?
Sớm biết thế năm xưa ở trong tù làm thế vẫn còn quá tốt với cô ta rồi!”
Tiêu Thiên Định mím chặt môi, tốt với cô ta sao? Mười ngón tay rỉ máu kia, cái cảnh tượng mười đầu ngón tay bị đánh gãy dường như vẫn còn ẩn hiện ngay trước mắt.
Năm xưa anh ta đứng yên quan sát, thậm chí có thế nói là một trong những kẻ đồng phạm nữa.
Nếu như có một ngày Dịch Quân Phi muốn lấy lại công bằng cho.
Lăng Y Mộc thì anh ta và nhà họ Tiêu cũng sẽ…