Thanh Linh cầm quạt xếp gõ lên đầu Hương Thảo một cái: “Được rồi, giỡn với ngươi một chút, ngươi còn tưởng là thật à.”
Hương Thảo xoa xoa đầu chỗ nàng bị đánh, bẹp miệng nói: “Tiểu thư giỡn không buồn cười một chút nào.”
Thanh Linh bước nhanh vào Túy Lâu, Hương Thảo vội vàng đuổi theo: “Công tử, sao ngườ có thể đi vào, nếu như bị lão gia biết thì phải làm….”
Nàng còn chưa nói dứt lời, Thanh Linh đã sớm đi vào bên trong, nàng chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi đi theo vào.
Hôm nay khắp nơi ở lầu trên lầu dưới của Túy Lâu đều treo đầy lụa đỏ, bầu không khí vô cùng vui mừng.
Sau khi Thanh Linh đi vào mới biết hôm nay Đại công tử Phong Lộng trong Túy Lâu trước giờ vẫn bán nghệ chứ không bán thân lại quyết định bán thân, ai có thể khiến Phong Lộng cam tâm tình nguyện đi theo thì có thể đạt được hắn.
Phong Lộng tài mạo song toàn, là nam tử đẹp nhất trong Túy Lâu.
Hôm nay nghe nói Phong Lộng muốn bán thân nên mọi người đều rối rít đi tới Túy Lâu, hy vọng có thể ôm mỹ nhân về, ách, ôm mỹ nam về.
Giữa hành lang lầu một có một vũ đài hình tròn lớn cao ngang người, bốn phía vũ đài có lụa mỏng bao phủ, còn có hoa tươi nở rộ được đặt xung quanh vũ đài.
Xuyên qua lụa mỏng loáng thoáng nhìn thấy một bóng người mặc hồng y đang ngồi bên trong vũ đài, gió thổi nhẹ, lụa mỏng bay lên, khiến cho bóng người bên trong lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo, tựa như ảo mộng.
Phong Lộng còn chưa xuất hiện, các nơi trong hành lang lầu một đã đứng đầy khách.
Sau khi Thanh Linh đi vào nhìn xung quanh một hồi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tần Liễm, thì nghĩ ngợi một chút nếu như nàng đã đến đây rồi, vậy trước tiên cứ đi xem náo nhiệt cũng không tệ. Vì vậy nàng chi số tiền lớn mua một chỗ ngồi có góc nhìn tốt ở trên lầu một của Túy Lâu, Hương Thảo nhìn những người mặc những trang phục muôn hình muôn vẻ xung quanh, không biết làm gì đứng sau lưng Thanh Linh.
Nam Hạ cũng không bài xích đồng tính, vì vậy hôm nay trong những người xuất hiện ở đây không chỉ có nữ tử xấu hổ che mặt mà còn có các công tử con nhà quyền quý ăn mặc đẹp.
“Sao Phong Lộng công tử vẫn còn chưa xuất hiện?” Một đại hán béo ụt ịt hô to lên.+
“Đúng vậy, ông đây cũng không chở nổi rồi.”
“Phong Lộng công tử, lão nương nhớ ngươi muốn chết.”
“…”
Những khách nhân chờ đợi sắp mất kiên nhẫn, đã bắt đầu lớn tiếng ồn ào.
Thanh Linh không gấp gáp không nóng nảy, mở quạt xếp ra, vô cùng thong thả ngoe nguẩy, bộ dáng nhàn hạ.
“Công tử, chúng ta tới đây làm gì vậy?” Hương Thảo khó hiểu sao Thanh Linh lại tới nơi trăng hoa này làm gì chứ, nếu như bị người nào nhận ra, thanh danh có thể mất sạch.
“Đến xem náo nhiệt a.” Thanh Linh ung dung nói.
“Hương Thảo cảm thấy ở đây chẳng có náo nhiệt gì để xem cả, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Hương Thảo tiến đến bên tai nàng nói, xung quanh có đủ hạng người, vừa có mùi son phấn nồng đậm xông mũi, lại có mùi mồ hôi khó ngửi ập tới, mũi của Hương Thảo sắp không chịu nổi nữa.
“Trước từng nghe nói Phong Lộng công tử có thể dùng một tay đàn tì bà có một không hai trong thiên hạ, hôm nay ta cũng muốn nhìn kiến thức một chút.” Hôm nay Phong Lộng công tử biểu diễn đàn tì bà, đây là món mà hắn rất ít khi biểu diễn, cho dù hắn có biểu diễn, cũng chưa bao giờ biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy.3
Hôm nay Phong Lộng công tử chịu biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, rất hiếm có, Thanh Linh biết nên dĩ nhiên cũng không muốn bỏ qua.
“Công tử, lầu trên có vị công tử muốn đưa cho ngài một bình trà.” Nam tử bưng bình trà tới nói, giọng nói hắn trong trẻo mềm mại như muốn vắt ra nước, một cái nhăn mày hay cười nhẹ đều phong tình vạn chủng.
Túy Lâu quả nhiên không hổ danh có tên lànơi biểu diễn nổi danh nhất Nam Hạ, ngay cả người bưng trà cũng là một nam tử tuyệt mỹ.
Trên lầu hai có nhã gian chuyên dùng để xem biểu diễn dưới lầu một, giữa các nhã gian dùng bình phong để ngăn cách, cửa nhã gian đối diện với lầu dưới, rèm cửa có lụa mỏng rất dày.
Thanh Linh đưa mắt nhìn lên lầu hai, đúng lúc nhìn thấy Tần Liễm bạch y trắng như tuyết ngồi bên trong một nhã gian, yên tĩnh như hoa sen, mỉm cười dịu dàng.
Lụa mỏng của nhã gian bị hắn vén lên, nhìn thấy Thanh Linh nhìn lên, trong mắt hắn vô cùng vui vẻ.
Khó trách khi nàng vừa đi vào đã không thấy bóng dáng của hắn, thì ra hắn đã ở nhã gian trên lầu hai.
“Thay ta cảm ơn vị công tử lầu trên kia.” Thanh Linh nói với người bưng trà đến.
“Được.” Người nọ lên tiếng trả lời, sau khi đặt trà và ly lên bàn nhỏ bên cạnh Thanh Linh thì rời đi.
Nàng lưu loát rót ra một chén trà, hương trà mát lạnh nồng đậm. Lúc trước nàng ngồi xe ngựa với Tần Liễm hắn có pha trà cho nàng uống, vì vậy khi trà này vừa vào miệng, nàng liền biết đây là trà là do hắn tự tay pha.1
“Công tử, cô gia tương lai đang ở lầu hai, chúng ta có cần lên đó hay không?” Hương Thảo mừng rỡ hỏi.
Thanh Linh liếc nàng một cái, quả quyết nói: “Không đi!” Kinh nghiệm nhiều lần nói cho nàng biết, ở gần người kia quá, người kia nhất định sẽ tìm cơ hội ăn đậu hủ của nàng.
Lúc lụa mỏng trên vũ đài được hạ xuống lập tức những khách mời ở đây sớm đã sớm chờ đến sốt ruột.
Lụa mỏng được hạ xuống, bên trong sảnh bỗng dưng an tĩnh lại, mỹ nam mặc hồng y ngồi giữa đài đang ôm đàn tỳ bà trong lòng liền xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Mọi người nhìn qua nam tử mặc hồng y xinh đẹp tuyệt luân kia, trên mặt đều tràn đầy rung động, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu cũng phản ứng không kịp.
Thanh Linh đã từng gặp qua dung mạo giống như trích tiên lại giống như yêu tinh của Tần Liễm, bây giờ có nhìn thấy những mỹ nam tử khác thì nàng cũng sẽ không quá giật mình.
Mái tóc dài đen như mực của Phong Lộng chỉ dùng một sợi dây tơ màu hồng buộc lên, da trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, mi tâm có một đóa hoa đào màu hồng xinh đẹp. Hai mắt rũ xuống, đóa hoa đào kia lại như ẩn như hiện, làm tăng thêm vài phần lẳng lơ mê người.
“Cảm tạ chư vị đã đến tham gia, hôm nay Phong Lộng hy vọng có thể tìm được một vị hữu duyên, sau đó mang Phong Lộng đi. Trước đó, Phong Lộng sẽ vì mọi người mà biểu diễn một bài.”
Tiếng đàn cất lên, Phong Lộng dùng một tay nhanh chóng gẩy đàn tỳ bà ở trong ngực, dưới chân lại theo tiết tấu của đàn tỳ bà mà bay múa.
Phong Lộng không chỉ có tài nghệ đàn tỳ bà tuyệt diệu, mà ngay cả kỹ thuật múa cũng là nhất đẳng. Điệu nhảy của hắn không chỉ cò vẻ mềm mại xinh đẹp của nữ tử, mà còn có dáng vẻ mạnh mẽ của nam tử trộn lẫn. Một nhu một cương kết hợp với nhau, khiến cho điệu nhảy thể thiện ra vô cùng đẹp đẽ và tinh tế.
Tiếng tỳ bà nhanh hơn, Phong Lộng nhanh chóng đạp chân xoay tròn, vạt áo đỏ thẫm nở rộ như đóa hoa. Hắn nhanh chóng xoay tròn tại chỗ, tiếng tỳ bà nhanh hơn, tiếng hét chói tai cũng vang lẫn vào tiếng đàn, thanh thúy như tiếng hạt châu rơi vào khây ngọc.
Khi tiếng tỳ bà đang nhanh đến mức tận cùng, Thanh Linh lại nghe ra ưu thương cùng tuyệt vọng ẩn trong tiếng tỳ bà. Theo tiếng tỳ bà càng lúc càng nhanh hơn, cái loại ưu thương và tuyệt vọng đó tan đi trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.
Xem ra vị Phong Lộng công tử này có chuyện gì đó khó nói ở trong lòng.
Sau khi hắn xoay tròn mười vòng, đặt tỳ bà ra sau lưng và đàn tiếp, thắt lưng còn mềm mại hơn nữ tử đột nhiên cong về phía sau.
Tiếng tỳ bà ngừng lại, Phong Lộng ngừng lại điệu nhảy, yên lặng đứng ở giữa vũ đài.
Khắp nơi đều yên tĩnh, dư âm của tiếng tỳ bà còn chưa tan đi hết, mọi người vẫn còn si mê đắm chìm vào điệu nhảy múa tuyệt luân và tiếng tỳ bà dễ nghe kia.
Thật lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần, rất nhanh trong sảnh liền bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Phong Lộng công tử, lão nương ra một ngàn lượng, ngươi đi theo ta đi, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi.”
Men theo thanh âm truyền tới, Thanh Linh giương mắt nhìn lên thì nhìn thấy một phụ nhân trang điểm vô cùng bắt mắt. Trên mặt phụ nhân kia không biết đã bôi hết bao nhiêu lớp phấn, nàng ta vừa mở miệng nói chuyện, phấn đó liền lả tả rơi xuống.
Thanh Linh không khỏi nghĩ thầm, nếu như Phong Lộng đi theo phụ nhân kia, vậy thật là lãng phí.
“Bản gia ra một ngàn năm trăm lượng, Phong Lộng công tử đi theo ta đi.”
“Ta ra hai ngàn hai.”
“Ba ngàn lượng.”
“…..”
Thanh Linh cảm thán, giá trị con người của Phong Lộng công tử thật là cao.
Mắt thấy các khách nhân bên trong sảnh kêu giá ngày càng cao, mà Phong Lộng chỉ lẳng lặng đứng ở giữa đài, không một nhúc nhích, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có bất kỳ biểu cảm nào. Cho đến khi ngoài cửa truyền tới giọng nói của một nữ tử: “Tất cả đều tránh ra cho ta.” Giọng nói uy nghiêm, ẩn chứa lực chấn nhiếp.
Thanh Linh không hề bỏ sót qua vẻ kinh hoảng thoáng qua của Phong Lộng khi nghe thấy giọng nói của nữ tử kia.
Mọi người liếc mắt nhìn về phía cửa, ở cửa xuất hiện một nữ tử trên người vận bộ y phục thiên thủy bích. Phàm là người có chút ánh mắt đều có thể nhìn ra giá trị của loại vải này không hề rẻ, đó không phải là thứ mà thiên kim tiểu thư nhà bình thường có thể mặc được.
Trên mặt có đeo lụa mỏng, mặc dù không nhìn thấy được khuôn mặt, nhưng có thể nhìn thấy được đôi mắt xinh đẹp mặc dù trong trẻo lạnh lùng nhưng động lòng người, nghĩ đến dung mạo dưới khăn che mặt cũng sẽ không kém.
Thanh Linh nhìn thân hình và đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia của nữ tử kia, cảm thấy có chút quen mắt, cảm thấy nàng ta giống một người. Tiếp tục suy nghĩ, đột nhiên nàng phát hiện ra thân hình và đôi mắt kia cực kỳ giống Ngạo Nguyệt công chúa, lúc này nàng cảm thấy ngay cả giọng nói của nàng ta lúc nãy cũng cực kỳ giống Ngạo Nguyệt.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ngạo Nguyệt chính là lúc ở trên yến hội sinh nhật của Vô Ưu công chúa, khi đó hơi thở trên người của Ngạo Nguyệt lạnh nhạt và xa cách giống hệt với Lãnh Ly.
Trầm mặc ít nói, ánh mắt ưu sầu, ngồi một mình ở một góc nên rất nhanh Ngạo Nguyệt đã khiến cho Thanh Linh chú ý đến, cũng trong lúc vô tình mà nhớ kĩ vị Công chúa này.
Ngạo Nguyệt công chúa là muội muội ruột của Hách Liên Dực, thân phận tôn quý, sao lại dây dưa với một nam nhân diễn tuồng?
Cũng có thể là do nàng đoán sai, dù sao trong thiên hạ những nữ tử có dung mạo, thân hình và giọng nói tương tự nhau vô số kể, cho nên nữ tử trước mắt chưa chắc đã là Ngạo Nguyệt.
Sau lưng nữ tử kia có đến bảy tám người nam nhân cường tráng, nàng ta vung tay một cái liền có hai tên nam nhân lập tức liền tiến lên mở đường cho nàng ta.
Những tên nam nhân kia ai cũng có chút công phu, ban đầu có người không phục muốn đi lên ngăn cản, nhưng trong chớp mắt liền bị một tên nam nhân bẻ gẫy cổ tay. Những người khác thấy vậy, rối rít sợ hãi né tránh, nhường ra một con đường thông đến vũ đài cho nữ tử này.
“Ta không cho phép ngươi hạ thấp bản thân mình như vậy.” Giọng nói của nữ tử ẩn chứa tức giận, vang dội khắp đại sảnh, đôi mắt đẹo toát ra vẻ đau xót mà thâm tình nhìn chằm chằm Phong.
Phong Lộng nhìn qua nữ tử kia, trong mắt là một mảnh bất đắc dĩ, cười khổ ra tiếng: “Phong Lộng vốn chỉ là một tên diễn viên thấp hèn, thì sao có thể dùng từ tiện để nói chứ.”
Nữ tử chợt lắc đầu: “Không, từ trước tới giờ ở trong lòng ta ngươi đều không phải là một người thấp hèn.”
“Đa tạ cô nương ưu ái, Phong Lộng vô cùng cảm kích, nhưng mà Phong Lộng và cô nương chung quy sẽ không có kết quả, kính xin cô nương trở về đi, và về sau cũng đừng đến tìm Phong Lộng nữa, cô nương cứ xem như trên thế gian này chưa bao giờ từng tồn tại một người tên là Phong Lộng này đi.” Phong Lộng không biết bản thân mình làm sao có thể nhịn trong lòng đau như dao cắt và không tha này xuống được, mới có thể vô tình nói ra lời này, vừa nói xong, cả thân thể giống như bị ai đó vét sạch, chỉ còn lại cái xác vô hồn.
Mọi người nghe đoạn đối thoại giữa hai người, cũng nhìn ra được một chút đầu mối, hóa ra là thiên kim nhà giàu nhìn coi trọng một tên đào kép, cuối cùng là tiết mục khó có thể gần nhau.
“Có kết quả hay không đó không phải là ngươi nói là được, người mà ta nhìn trúng thì nhất định phải là của ta. Ta không cho ngươi nói những lời để cho ta quên ngươi đi này, lại càng không cho phép ngươi hôm nay hạ thấp bản thân mình giống như hôm nay.” Mặc dù phong tục của Nam Hạ tương đối cởi mở, nhưng vẫn tồn tại quan niệm trọng nam khinh nữ, lúc mọi người nghe nữ tử kia lớn mật dũng cảm nói như thế, bọn họ không khỏi kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Liễm ẩn sau lụa mỏng trước gian nhã nghe được câu nói này, rất là đồng ý. Ánh mắt sáng quắc nhìn nữ tử lầu dưới đang ăn diện thành công tử văn nhã ở lầu dưới kia, khóe miệng toát ra nụ cười vui vẻ. Nữ tử hắn vừa ý, bất luận là thân thể hay trái tim đều phải là của hắn, nếu như không chiếm được, hắn cũng quyết không để người khác lấy được.
“Hưu” một tiếng, trong sảnh không biết là do ai ra tay, ném đồ có ý đồ đánh rớt mạng che trên mặt nữ tử kia.
Mạng che mặt của nữ tử kia bị đánh rớt xuốn, cũng may phản ứng của nàng ta cũng rất nhanh, lập tức cúi đầu, nhanh chóng kéo mạng che mặt lên. Động tác này giúp nàng không bị nhiều người nhìn thấy khuôn mặt.
Trong nháy mắt lúc mạng che mặt của nàng ta vừa rơi xuống, Thanh Linh vẫn nhìn thấy rõ ràng, dung mạo che ở dưới khăn che mặt kia.
Nàng cực lực ngăn chặn khiếp sợ và khó tin trong lòng xuống, không nghĩ tới, nàng ấy đúng thật là Ngạo Nguyệt công chúa muội muội ruột của Hách Liên Dực!
Thân phận cao cao tại thượng giống như Ngạo Nguyệt công chúa lại đi thích một nam tử đào kép thân phận hèn mọn, đây là đúng là khiến người ta khó có thể tin được.
Ở hoàng thượng phá lệ ban phủ Công chúa cho Vô Ưu công chúa chưa lấy phu quân không lâu, hoàng thượng lại tiếp tục ban phủ đệ cho Ngạo Nguyệt công chúa, Ngạo Nguyệt không ở trong cung, ngược lại sống bên ngoài đi lại dễ dàng hơn nhiều, bây giờ nàng ta có thể xuất hiện ở đây bởi vì có phủ đệ ở ngoài cung.
“Ai?” Ngạo Nguyệt sửa sang lại mạng che mặt xong, nhanh chóng giương mắt lên.
Bỗng dưng, nàng ta vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy Thanh Linh đang nữ phẫn nam trang.
Ánh mắt lạnh lẽo kia quét tới giống như có thể đông cứng người khác, Thanh Linh thấp thỏm bất an, âm thầm cầu nguyện Ngạo Nguyệt sẽ không nhận ra nàng.
Nàng cảm thấy có chút hối hận, lúc nãy lại không làm chút ít dịch dung đơn giản lên mặt của mình.
Ngạo Nguyệt là công chúa của hoàng thất, nàng ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết mình có dây dưa với một tên đào kép, nếu không sẽ làm mất mặt mũi của hoàng thất. Hoàng thượng mà biết được chắn chắn sẽ không để cho hai người họ được ở chung một chỗ làm mất hết mặt mũi của hoàng thất, càng đừng nói là có thể để cho Phong Lộng còn sống gây họa cho nữ nhi của mình.
May mắn ánh mắt của Ngạo Nguyệt không có dừng lại ở trên người của nàng bao lâu thì xoay đầu nhìn về chỗ khác.
“Rốt cuộc là người nào?” Ngạo Nguyệt trợn mắt nhìn khắp bốn phía cũng không tìm ra một người khả nghi.
“Cô nương, ngươi đi đi, coi như là Phong Lộng xin ngươi.” Giọng nói của Phong Lộng có chút nóng vội, hắn làm sao không biết mới vừa rồi có người ở chỗ tối cố ý muốn đánh rớt mạng che mặt của Ngạo Nguyệt, người đó nhất định đã hoài nghi thân phận của Ngạo Nguyệt.