Theo tin tức người đến báo, phụ thân của Thanh Linh tức là Diệp Thiên Minh cùng Đại ca Diệp Tự, Tam đệ Diệp Minh, sẽ trở lại Hạ Thành ngay ngày mai.
Trong phủ Hộ quốc Tướng quân, Lâm thị phân phó các hạ nhân quét dọn khắp nơi thật cẩn thận. Bọn hạ nhân trong phủ chạy đến chạy lui đến ướt cả y phục, quét dọn rồi lại quét dọn, trong phủ xuất hiện một cảnh tượng bận rộn, náo nhiệt lạ thường.
“A, muội muội vừa đi đâu vậy? Còn cái hộp lớn Hương Thảo ôm là cái gì thế?” Trước cửa lớn phủ Tướng quân, Diệp Thanh Ngọc đang ra cửa thì thấy Thanh Linh từ bên ngoài trở về, Hương Thảo đi theo sau lưng. Trong tay Hương Thảo nâng một cái hộp, Diệp Thanh Ngọc thật tò mò bên trong cái hộp kia chứa thứ gì.
“Bên trong là bộ xiêm y bằng Thiên Ngân Cẩm ta vừa cho người làm.” Thanh Linh nói.
“Cái gì? Ngươi đã đem Thiên Ngân Cẩm may thành xiêm y rồi sao?” Vẻ mặt Diệp Thanh Ngọc kinh ngạc, sau đó lại hiểu rõ, khó trách nàng nhân cơ hội Thanh Linh không có trong phủ liền phái người đi qua Thanh Lạc viện tìm Thiên Ngân Cẩm, nhưng có lục tung mọi ngóc ngách cũng không thấy. Kỳ quái, nàng bảo người trông coi ở cửa phủ khi nào thấy Thanh Linh hoặc Hương Thảo ra ngoài phủ may xiêm y, phải bẩm báo cho nàng ngay, nàng sẽ tìm cách đoạt được Thiên Ngân Cẩm ngay lúc đó. Nhưng bây giờ, ngay cả xiêm y người ta cũng đã may xong, mà vẫn chưa có ai đến báo với nàng một tiếng.
Diệp Thanh Ngọc tức giận thiếu chút nữa phải giậm chân, ánh mắt âm ngoan liếc về phía hai thị vệ canh ở cửa, hai người kia cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của nàng ta, bị hù dọa đến toàn thân đều run lên.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Nhìn Diệp Thanh Ngọc tức giận đến thiếu nữa đã giậm chân, lòng Thanh Linh không khỏi tốt lên được một chút.
“Không có gì.” Diệp Thanh Ngọc bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, trong lòng chỉ hận không thể xé toạt vẻ tươi cười trên mặt Thanh Linh thành tám mảnh: “May xiêm y bằng Thiên Ngân Cẩm chắc chắn rất đẹp mắt, muội muội có thể cho cho tỷ mặc thử một chút được không?”
Cho ngươi mặc thử? Chỉ sợ là cho ngươi thử xong, đồ cũng sẽ không trở lại: “Tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ ra có chút chuyện phải làm, ta đi trước đây.” Thanh Linh quăng lại một lí do tùy tiện để cự tuyệt Diệp Thanh Ngọc, sau đó nhanh chóng kéo Hương Thảo trở về viện.
Diệp Thanh Ngọc nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của Thanh Linh, tức giận đến sắp cắn nát bờ môi dưới, ngươi chạy, ngươi chạy, ngươi có chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng thôi. Dù Thiên Ngân Cẩm đã may thành xiêm y, nàng chắc chắn cũng phải đoạt về tay mình. Nàng ta oán hận trở về viện của mình, ngay cả cửa cũng không bước ra.
“Tiểu thư, Hương Lá đến truyền lời bảo ngươi đến chỗ Đại tiểu thư một chuyến có việc, Tiểu thư, ngươi có muốn đi không? Nhưng nô tỳ vẫn muốn khuyên Tiểu thư một câu đừng nên đi.” Hương Thảo có cảm giác, cảm giác rằng chuyện lần này sẽ không có gì tốt lành.
“Đi, sao lại không đi, chẳng lẽ nàng ta có thể ăn thịt Tiểu thư nhà ngươi sao?” Thanh Linh cười trêu Hương Thảo.
“Chuyện này cũng rất khó nói, Đại tiểu thư chỉ sợ hận không thể ăn Tiểu thư luôn đấy!” Hương Thảo cầm lên lược chải đầu cho Thanh Linh.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đê chặn, Tiểu thư nhà ngươi mới không sợ nàng ta, còn nữa, nếu Đại tiểu thư muốn tìm bổn tiểu thư để gây phiền toái, thì cho dù bổn tiểu thư không đến chỗ nàng ta, phiền toái cũng sẽ tự đưa tới cửa.”
Hương Thảo cảm thấy cũng có lí: “Vậy Tiểu thư cũng nên cẩn thận một chút.”
Làm tốt búi tóc cho Thanh Linh, xiên thêm hai cây trâm bạch ngọc vào khe tóc đen óng mượt, trang điểm nhàn nhạt, thanh lệ thoát tục, tao nhã tuyệt trần, cả người mỹ lệ như đóa hoa lan ở nơi thâm cốc.
Đến viện của Diệp Thanh Ngọc, Hương Lá đưa Thanh Linh tiến vào khuê phòng của Diệp Thanh Ngọc.
“Muội muội, đến đây giúp tỷ tỷ nhìn một chút, xem cây trâm nào đẹp nhất.” Trước mặt các nàng bày đầy các loại trâm cài màu sắc rực rỡ, Diệp Thanh Ngọc vô cùng thân mật kéo tay Diệp Thanh Linh, nhờ vả Thanh Linh xem giúp các thứ trâm cài kia.
Hừ, nhiều trâm cài như vậy, tỏa ra hào quang vàng chói, lục quang, ánh sáng bạch kim lóng lánh lóa mắt, thiếu chút nữa đã đâm mù mắt nàng. Diệp Thanh Ngọc gọi nàng đến xem là để khoe khoang sao? Trên mặt Thanh Linh kéo ra một nụ cười nhẹ, nói: “Muội muội cảm thấy tỷ tỷ đeo cái gì lên cũng đều xinh đẹp cả.”
Diệp Thanh Ngọc tùy ý cầm lên một cây trâm ngọc, sâu ở đáy mắt lóe qua một tia ánh sáng độc ác: “Vậy ngươi cảm thấy mình cài lên cây trâm này có đẹp không?”
“A, tỷ tỷ có ý gì?” Diệp Thanh Ngọc muốn làm gì?
“Nếu muội muội thích cây trâm ngọc này, vậy thì tỷ tỷ tặng cho ngươi.”
Phải vậy không? Kết cấu cây trâm này kém như vậy, ngươi cũng không biết xấu hổ mà đem tặng cho người ta? Ngươi cố ý có phải không? Nhưng, Diệp Thanh Ngọc khó khi nào chịu đưa ra một phần lễ, không lấy chẳng phải là ngu ngốc sao? Trong mắt Thanh Linh xẹt qua một tia giảo hoạt.
“Nhưng muội muội lại cảm thấy cây trâm này hợp với tỷ tỷ hơn.” Vừa nói xong Thanh Linh liền đoạt lấy cây trâm trong tay Diệp Thanh Linh, trực tiếp cắm lên trên đầu nàng ta, tiện đường còn rút thêm một cây trâm khảm bảo thạch hình bươm bướm tinh xảo xuống, cười nhẹ nhàng một tiếng: “Ta cảm thấy cây trâm này hợp với ta nhất, những thứ khác không mấy phù hợp lắm, tỷ tỷ chỉ cần đưa ta cây trâm này là tốt rồi.” Nàng còn thuận tay cắm cây trâm bươm bướm đó lên đầu mình: “Có phải rất đẹp không?”
Thanh Linh vừa dứt lời chân đã chạy đến ngoài cửa, vội vàng thét to với bọn nha hoàn trẻ tuổi và mấy lão mụ tử trong viện: “Các ngươi nhìn một chút, đánh giá xem cây trâm mà Đại tiểu thư vừa tặng ta có đẹp không?”
Nghe vậy, các nàng lần lượt dừng lại động tác trong tay rồi nhìn sang, vừa nghe Thanh Linh nói cây trâm kia là của Đại tiểu thư đưa cho, rối rít mởlll miệng khen đẹp mắt.
“Tỷ tỷ, rất đẹp phải không?” Thanh Linh quay đầu nói với Diệp Thanh Linh đứng ở cửa, trên mặt cười tươi như hoa.
Hai mắt Diệp Thanh Ngọc trừng lớn, đau lòng nhìn cây trâm vàng khảm bảo thạch bươm bướm tinh xảo, giá trị cây trâm kia cũng không nhỏ! Tuy lòng tiếc đến đứt từng đoạn ruột nhưng ngoài mặt vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Rất đẹp, đẹp vô cùng!” Nàng thật không ngờ Thanh Linh sẽ chạy ra bên ngoài lớn tiếng nói cây trâm kia là nàng tặng cho, lần mày nàng không muốn đưa cũng không được, dù sao da mặt nàng vẫn chưa đủ dày để đi đòi lại đồ mình vừa tặng.
“Muội muội vào xem giúp tỷ tỷ tiếp vòng đeo tay nào đẹp đi.” Diệp Thanh Ngọc xoay người đi vào trong phòng, Thanh Linh cũng đi theo vào.
Thanh Linh có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay Diệp Thanh Ngọc gọi nàng đến đây thật sự chỉ là nhờ nàng xem giúp vòng đeo tay nào đẹp mắt thôi sao?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, Thanh Linh quay đầu lại phát hiện là Hương Lá. Hương Lá tiến vào hành lễ với hai người, sau đó liền nói nhỏ vào bên tai Diệp Thanh Ngọc cái gì đó, nói xong, Hương Lá lại lui ra ngoài.
“Muội muội, tỷ tỷ có chút việc phải ra ngoài trước, sẽ nhanh chóng trở lại thôi, ngươi ở lại giúp tỷ tỷ lựa ra vòng tay đẹp mắt một chút.” Diệp Thanh Ngọc nói xong liền vội vã rời đi.
Trong khuê phòng Diệp Thanh Ngọc to như vậy mà cũng chỉ có mỗi Thanh Linh bên trong. Trong phòng có tranh sơn thủy, bình phong chia phòng thành gian, gian trong chủ yếu là đặt một chiếc giường, và một ít bàn ghế, còn gian ngoài dùng để đặt bàn trang điểm và tủ quần áo.
Bây giờ trên bàn trang điểm đang bày ra đầy đồ trang sức đeo tay, cửa tủ quần áo mở rộng ra có thể thấy rõ được các loại y phục có đủ kiểu dáng xinh đẹp bên trong.
Thanh Linh chờ Diệp Thanh Ngọc trong phòng chừng một thời gian uống cạn chung trà, nhưng vẫn chưa thấy nàng ta trở lại, cảm thấy một thân một mình chờ ở chỗ này mãi cũng không ổn, nên liền đi ra cửa phòng, trên hành lang lại gặp phải Hương Mai hầu hạ bên cạnh Diệp Thanh Ngọc.
“Hương Mai, khi nào Đại tiểu thư trở lại thì ngươi nói với nàng là ta có chút việc phải trở về trước.” Thanh Linh phân phó.
“Vâng, Nhị tiểu thư.” Hương Mai nói.
Thanh Linh đi về phía viện của mình, nhưng chỉ mới đi được nửa đường, đã bị Diệp Thanh Ngọc đuổi theo ở phía sau.
Diệp Thanh Ngọc mím môi, nộ khí đằng đằng bước tới, trâm vàng cài hai bên tóc lay chuyển kịch liệt, châu ngọc đeo trên người bay nhảy dữ dội, cả người phảng phất như có sát khí vây quanh.
Theo sau nàng là hai nha hoàn trẻ tuổi, còn có hai lão ma ma khuôn mặt không mấy thiện ý cầm theo roi trong tay. Hai lão ma ma kia cực kì béo, vóc người cũng cao lớn. Các nàng ta đều là lão nhân trong phủ, chuyên môn dạy dỗ các tiểu nha đầu mới tiến vào không hiểu quy củ.
Nghe Hương Thảo nói hai lão ma ma này đánh người rất ác độc, một roi quất lên cũng khiến người ta đau đến hối hận khi đã được sinh ra ở kiếp này, mà lại nhìn không thấy chút dấu vết.
Thanh Linh câu môi cười lạnh, Diệp Thanh Ngọc sát khí đằng đằng còn dẫn thêm người đến, đây là muốn đánh nàng sao? Chỉ là, nàng đã đắc tội với Diệp Thanh Ngọc tự lúc nào vậy?
“Diệp Thanh Linh, ngươi là đồ tiểu bỉ ổi, lại cả gan dám xé nát vũ y của bổn đại tiểu thư, hôm nay bổn đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không để yên cho ngươi.” Diệp Thanh Ngọc chỉ tay về phía Thanh Linh, cả giận nói.
“Đợi chút, cái gì mà xé nát vũ y? Chuyện gì xảy ra?” Nàng xé vũ y của Diệp Thanh Ngọc khi nào? Chuyện nàng làm sao chính bản thân lại không nhớ rõ??
“Ngươi còn dám giả ngây giả dại ở đây?” Diệp Thanh Ngọc ra hiệu bằng mắt với một nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền đi lên ném một đống vải vụn rách nát tới trước mặt Thanh Linh.
“Vũ y của ta lúc trước vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi ngươi vừa rời khỏi đã trở thành như vậy, chuyện này nhất định là do ngươi lợi dụng lúc ta không có trong phòng mà ra tay. Món vũ y này là thứ bổn tiểu thư muốn mặc để hiến vũ ở buổi yến tiệc Khánh Công tối mai, bây giờ ngươi phá nát nó rồi, hại bổn tiểu thư không có vũ y thích hợp mà biểu diễn, ngươi làm vậy là muốn khiến bổn tiểu thư xấu mặt có phải không? Ngươi đúng là đồ tiểu bỉ ổi, lòng dạ sao lại có thể độc ác như thế. Lý ma ma, Trương ma ma, tiến lên dạy dỗ nàng thật tốt cho ta.” Diệp Thanh Ngọc vừa nói dứt lời, không cho Thanh Linh cơ hội cãi lại, nàng đã vội vàng phân phó người động thủ.
Trên thực tế, Thanh Linh cũng lười giải thích phí nước bọt, Diệp Thanh Ngọc nhìn nàng không thuận mắt cũng không phải ngày một ngày hai, bây giờ nàng có định giải thích cũng vô dụng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thanh Ngọc hiện lên vẻ âm tàn, ánh mắt nhìn Thanh Linh ẩn giấu mưu kế.
“Vâng ạ.” Lý ma ma và Trương ma ma túm chặt roi trong tay bước lên phía trước, Lý ma ma là ngươi vươn tay lên đầu tiên, dùng sức quăng roi xuống người Thanh Linh. Roi xé gió bay đến, nàng đứng tại chỗ, mí mắt không cần nhấc lên một cái cũng có thể bắt được đầu roi bên đây của Lý ma ma.
Thanh Linh dùng tay không mà vẫn bắt được roi của nàng, Lý ma ma không khỏi ngạc nhiên, sau đó dùng hết sức kéo roi về. Lúc nàng ta dùng hết sức lực kéo đầu roi bên kia, Thanh Linh đột nhiên buông đầu roi bên đây ra, Lý ma ma lập tức ngã chổng vó bốn chân lên trời, bộ dạng rất tức cười, khiến mọi người xung quanh nhìn thấy đều nhịn không được mà phì cười.
“Lý ma ma, có phải nằm ở đó rất mát không?” Thanh Linh cười run cả người, nói.
Khuôn mặt già nua của Lý ma ma đỏ lên: “Hừ, ta không tin ta không trị được ngươi.” Nàng ta đứng lên, lại vung ra một roi về phía Thanh Linh.
Có lẽ Thanh Linh trước kia quá dễ bắt nạt, nên Lý ma ma này hoàn toàn không hề đặt Nhị tiểu thư vào mắt, ra tay với Thanh Linh mà như đang dạy dỗ tiểu nha đầu dưới tay nàng ta vậy.
Trương ma ma cũng bắt đầu động thủ, một roi nàng ta đánh xuống cũng không trúng người, mà lại đánh lên sàn nhà, âm thanh chang chát vang lên, nghe qua có chút kinh người. Chỗ bị roi quật trúng còn để lại dấu vết rất rõ ràng, đủ để thấy Trương ma ma lần này ra tay ngoan độc đến cỡ nào. Lúc roi của Trương ma ma đánh đến lần nữa, Thanh Linh nhanh nhạy đưa tay bắt lấy đầu roi của Lý ma ma, kéo nàng ta cản trước người mình, sau đó buông roi ra nhảy sang một bên.
“Ai da.” Lý ma ma bị trúng roi của Trương ma ma, đau đến chảy nước mắt, cả giận nói với Trương ma ma: “Ngươi đánh chỗ nào thế? Ngươi không có mắt sao?”
Trương ma ma nói xin lỗi với Lý ma ma xong lại cầm roi chào hỏi lên người Thanh Linh, lúc này Thanh Linh cũng không nắm roi nữa, mà lại nghiêng người né đông trốn tây. Trương ma ma vung roi không trúng người mà chỉ toàn đánh lên sàn nhà và vài chậu hoa. Vì nghênh đón Diệp Thiên Minh hồi phủ, Lâm thị đã sai người mua về rất nhiều chậu hoa trang trí ở khắp nơi.
Lý ma ma khi không lại bị trúng một roi của Trương ma ma, chỉ tại Thanh Linh, trong lòng vô cùng phẫn hận, lực đạo vung roi trên tay cũng mạnh lên.
Hai ma ma vung roi khắp nơi, Thanh Linh né tránh nhanh nhẹn, người thì không đánh được nhưng bồn hoa lại bị đánh bể không ít, trên sân vốn đã được quét tước cẩn thận bây giờ lại phủ lên đầy đất và mảnh sứ vỡ vụn.
“Các ngươi nhìn kĩ rồi mới đánh cho ta.” Diệp Thanh Ngọc nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, trong lòng ngày càng căm tức.
Đại tiểu thư tức giận, hai ma ma cũng ngày càng nóng ruột, thấp thởm lo sợ Đại tiểu thư sẽ trách cứ mình làm việc bất thành, hai người càng thêm ra sức truy đánh Thanh Linh.
Vẻ mặt Thanh Linh thoải mái, không ngừng di chuyển, hai ma ma xoay xoay xoay chuyển chuyển, đầu óc dần dần choáng váng. Thanh Linh thấy thời cơ đã đến, nhếch miệng lên cười một cái đầy giảo hoạt vui vẻ, phi thân đến gần chỗ Diệp Thanh Ngọc đang đứng. Hai ma ma đánh cả buổi cũng chưa chạm được tới người, sớm đã thẹn quá quá giận, lực đạo vung roi trên tay không hề giảm. Thấy Thanh Linh đột nhiên dừng lại, cho rằng nàng mệt mỏi chạy hết nổi rồi, mừng rỡ vung roi thật mạnh về phía nàng.
“Dừng tay!” Là giọng nói của Diệp Thanh Ngọc, nhưng đáng tiếc nàng ta hô lên cũng đã quá muộn màng.
Hai cây roi một trước một sau vốn đang đánh về phía Thanh Linh, nhưng Thanh Linh né ra rất nhanh, còn dư lại mỗi Diệp Thanh Ngọc tránh không kịp, may mắn có Hương Lá một bên đẩy Diệp Thanh Ngọc ra, miễn cưỡng nhận lấy hai roi thay nàng ta.
Hương Lá bị đánh kêu lên oa oa, Diệp Thanh Ngọc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
“Ngu xuẩn!” Diệp Thanh Ngọc đứng lên, búi tóc bị nghiêng lệch, trên khuôn mặt trắng nõn còn dính bùn đất, nàng bị chọc tức vung tay lên, hung hăng quăng hai cái tát xuống mặt hai ma ma, mỗi người một tát.
Thật đáng tiếc, hai cây roi kia không đánh trúng Diệp Thanh Ngọc, trong lòng Thanh Linh thầm tiếc nuối.
“Chuyện này lại là sao đây?” Cách đó không xa truyền đến giọng nói hờn dỗi của Lâm thị, Lâm thị vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng trên đất đầy bùn đất lẫn lộn với các mảnh sứ vỡ, sắc mặt liền rất tệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!