Hắc y nhân thấy Thanh Linh ‘nhảy sông’, phóng ám khí về phía Thanh Linh ngày càng dày đặc.
Một dãy lụa trắng bay ra từ ống tay áo rộng thùng thình của Tần Liễm, lụa trắng được rót nội lực vào, không ngừng xoay tròn, ngăn cản ám khí sau lưng Thanh Linh, ám khí tuôn xuống nước như mưa.
Lúc Thanh Linh rơi xuống, tư thế dạng ra như một con ếch lớn. Tần Liễm nhìn thấy khóe môi không nhịn được hung hăng co rút vài cái, hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại, đỡ nàng đứng sang một bên.
Hắc y nhân ngưng phóng ám khí, từng người lần lượt nhảy xuống sông, lặn sâu xuống dưới nước, từ dưới nước phóng ám khí lên trên thuyền.
Một ám khí phá không bay đến chỗ Tần Liễm, dưới tình thế cấp bách Thanh Linh vốn định đẩy Tần Liễm ra, lại ngoài ý muốn đẩy ngã hắn trên thuyền.
Hoa đào hai bên bờ sông đã nở rộ, cánh hoa hồng phấn hùa theo làn gió bay múa đầy trời, hoa rơi mang theo đầy tình ý. Cánh hoa bay lả tả rơi xuống hai bóng dáng đang dính sát vào nhau trên thuyền, xinh đẹp như một bức họa tuyệt diệu, tranh sơn thủy cuốn.
Giữa hai hàng lông mày ôn nhuận như ngọc của Tần Liễm, có một cánh hoa đào chẳng biết rơi xuống từ lúc nào, giúp khuôn mặt tinh xảo như họa của hắn tăng thêm vài phần mị hoặc, tuyệt mỹ câu hồn người.
Thanh Linh nằm trên người hắn, tim đập thình thịch, nhảy cuồng loạn không ngừng, tay chân có chút luống cuống.
“Hai vị thân mật ở đây hình như có hơi lộ liễu thì phải? Dù sao cũng có một người đang sống rành rành như ta ở đây.” Khuyết Ngọc một thân hồng y, khuôn mặt yêu dã, hắn đi ra từ trong khoang thuyền, nhìn thấy hai bóng người kề sát vào nhau liền nhịn không được buông lời trêu chọc.
Tần Liễm tức giận nói: “Ngươi có thể tự móc mắt ra.” Như vậy thì không phải nhìn thấy một màn này.
Khuyết Ngọc ngượng ngùng quay đầu, lúc Thanh Linh nhìn thấy Khuyết Ngọc, rất kinh ngạc, lòng nổi lên một chút nghi ngờ, Tần Liễm và Phó lâu chủ Phong Tuyết Lâu có quan hệ như thế nào?
Chưa đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, lời nói Khuyết Ngọc đã truyền đến, trên mặt nàng lập tức hiện lên vẻ xấu hổ. Một tay của nàng lúc trước đã bị hắc y nhân dùng kiếm đâm bị thương, bây giờ muốn đứng dậy cũng chỉ có thể chống người lên bằng tay không bị thương còn lại. Lúc chuẩn bị đứng lên, ám khí của hắc y nhân lại bay đến, Tần Liễm đột nhiên nắm eo nàng lăn sang bên cạnh, tránh thoát ám khí.
Hai người vốn đã đến gần mép thuyền, lại lăn thêm một vòng như thế, cả hai liền hoa lệ lộng lẫy rơi xuống nước, văng lên một trận bọt nước lớn.
Vài hắc y nhân lặn xuống, vây quanh hai người trong nước. Vài đường kiếm xé nước đâm tới, Tần Liễm ôm chặt eo Thanh Linh, bơi xuống càng sâu, từ chỗ sâu trong nước thoát ra khỏi vòng quanh của hắc y nhân.
Tay Tần Liễm cầm một thanh sáo ngọc màu trắng, bên trong sáo ngọc có giấu cơ quan, sau khi cơ quan được mở ra, bên trong sáo ngọc xuất hiện một lưỡi dao bén nhọn. Hắn ôm nàng bơi tới sau lưng một hắc y nhân, đâm sáo ngọc về phía cái ót người đó rồi nhanh chóng rút ra, động tác mau lẹ ngoan quyết. Chỉ trong chớp mắt, óc hắc y nhân kia tràn ra, máu cũng từ trên đầu phun ra như thác, động tác ghê tởm và tàn nhẫn. Mà sắc mặt Tần Liễm vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Thanh Linh thấy Tần Liễm ra tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng không khỏi có chút e ngại. Người này, lòng dạ thật đúng là độc ác.
Tần Liễm chú ý thấy Thanh Linh sắp không trụ được ở dưới nước, gấp rút ôm nàng nổi lên mặt nước. Một hắc y nhân cũng ngôi lên lấy hô hấp, hắn vừa trồi đầu lên, tay Tần Liễm khẽ nhúc nhích, sáo ngọc tựa như một luồng ánh sáng trắng bay xuyên qua đầu hắc y nhân, máu tuôn ra như suối nhiễm đỏ cả một mặt sông, mắt vừa thấy lòng liền kinh sợ.
A Thấy chạy ra từ khoang thuyền, chứng kiến một màn công tử nhà mình đang vùi mình giữa dòng nước nhiễm máu đỏ tươi, kinh ngạc: “Công tử và Diệp cô nương chơi uyên ương nghịch nước có bị thương không?”
Khuyết Ngọc nghe vậy, cười ha ha: “Uyên ương nghịch nước, nghịch cũng thật là hăng hái.” Hắn luôn ở trên thuyền nhìn bọn họ chém giết trong nước, không có ý định ra tay giúp Tần Liễm, hắn biết rõ Tần Liễm căn bản không cần hắn phải ra tay hỗ trợ.
Thanh Linh dưới nước giận dữ: “Ngươi mới uyên ương! Cả nhà ngươi đều uyên ương!” Là tên ngu ngốc nào mù thành ngữ đến như vậy.
Tần Liễm như cười mà như không cười: “A Thất, trở về chép một ngàn lần thành ngữ quy tắc chung cho ta.”
Mỗ A Thất kêu rên: “Một ngàn lần, không cần mà…..”
Hắc y nhân còn lại đều ở dưới nước, Tần Liễm ôm Thanh Linh bơi về gần thuyền, đưa nàng lên thuyền xong, sau đó liền đâm đầu xuống nước đi đối phó với hắc y nhân.
Không tới nửa thời gian uống cạn chung trà, đã có nhiều cổ thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Máu đỏ thẫm lan ra cả mặt sông, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.
Lúc Tần Liễm rời khỏi mặt nước phi người lên thuyền, toàn thân tuy ướt đẫm nhưng lại không chút chật vật, dung mạo tiên nhân vẫn như ngọc, phong nhã xuất trần.
Hắn ôm một hắc y nhân lên thuyền: “Ai phái các ngươi tới?”
Hắc y nhân không nói tiếng nào, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ thẫm, lát sau ngã xuống đất. Lúc ở trong nước, hắn đã biết hôm nay bản thân khó thoát khỏi cái chết, nên khi vừa được Tần Liễm mang ra khỏi mặt nước liền cắn ngay túi chứa độc giấu sẵn trong miệng.
Tần Liễm đá hắc y nhân đã tự sát xuống nước, quay đầu lại nhìn thấy cánh tay Thanh Linh không ngừng tuôn ra máu, lông mày không khỏi nhăn lại: “Sao lại bị thương?”
“Ta….” Nàng vừa định nói không sao, đột nhiên cảm thấy trên người hình như thiếu vật gì đó, sờ sờ, nàng hoảng hốt phát hiện ra mật chiếu giả giấu trong ngực đã biến mất! Sắc mặt trắng bệch.
“Miệng vết thương đau lắm sao?” Nhìn sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, Tần Liễm cho rằng là do nàng đau nhức cùng cực nên như vậy.
“Các ngươi có thấy vật gì rớt ra từ người ta không?” Nàng lo lắng hỏi bọn họ, nàng có thể chắc chắn trước khi nhảy xuống nước đồ vẫn còn ở đó, vậy đồ chỉ có thể rớt trên thuyền hoặc trong nước.
“Không có.” Tần Liễm nói, hai người khác cũng lắc đầu theo: “Ngươi làm rớt vật gì?”
Thanh Linh không trả lời hắn, mặc kệ cánh tay vẫn còn tuôn ra máu, nàng trực tiếp đâm đầu xuống nước.
“Thanh Linh, rốt cuộc ngươi đã làm rớt vật gì, chỉ cần nói ra chúng ta sẽ giúp ngươi.”
Giọng Tần Liễm từ trên thuyền truyền xuống, bây giờ nàng còn chưa biết Tần Liễm là địch hay là bạn, mật chiếu giả có liên quan đến người giật dây hại chết Đại ca, trước khi biết Tần Liễm là địch hay bạn, nàng vẫn không nên nói ra chuyện mật chiếu giả.
Không có, không có, chỗ nào cũng không có. Làm sao bây giờ, mật chiếu giả rốt cuộc là rơi ở chỗ nào? Nàng ở trong nước tìm thật lâu, lòng càng ngày càng gấp, đều do bản thân, nàng sao có thể vô ý như vậy, ngay cả mật chiếu rớt lúc nào cũng không biết. Vì mảnh mật chiếu này, Trương Tứ phải mất mạng, Vô Ảnh sống chết không rõ, mà nàng lại làm mất nó, nàng thật đáng chết.
Tần Liễm cuối cùng cũng không nhìn nổi Thanh Linh bị thương mà còn luôn ngâm mình trong nước. ‘Ùm’ một tiếng, hắn nhảy vào nước bơi tới bên người nàng, ôm kéo nàng lên thuyền.
“Để ta tiếp tục tìm.” Thanh Linh trong lòng Tần Liễm giẫy dụa muốn xuống nước, môi nàng không một chút máu, miệng vết thương trên cánh tay vẫn tuôn máu ồ ạt.
Tần Liễm nhìn nữ tử trong lòng bị thương đến mặt đều trắng bệch nhưng vẫn giẫy giụa muốn bổ nhào xuống nước, giữa lông mày lộ ra một loại tính chất quật cường. Không biết vì sao, nơi nào đó trong lòng giống như bị người đâm một châm, đau xót, hai tay dùng sức một cái, hung hăn khóa nàng trong ngực, cảm giác đau xót đó mới có thể giảm bớt.
“Diệp Thanh Linh, ta không cho phép ngươi tự chà đạp bản thân mình tệ như vậy.” Hắn lạnh lùng nói, bá đạo và cường thế, mặt hiện lên nét nghiêm túc hiếm có, hoàn toàn mất đi bình thản ôn nhã thường ngày.
Eo Thanh Linh bị hắn sít sao bóp chặt, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiêm nghị mà bá đạo của hắn, nàng dần dần tỉnh táo lại. Mật chiếu giả bị rơi vào trong nước, dù có tìm được, thì chữ viết đã bị nhòe đến không nhận dạng được, cũng không còn tác dụng gì. Aii, thật sự là đáng tiếc. Lại nhớ đến Trương Tứ vì lấy mật chiếu giả cho nàng mà mất mạng, trong lòng lại cảm thấy khổ sở.
Nữ tử trong ngực rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Tần Liễm nhớ ra khẩu khí vừa rồi của mình có chút nghiêm trọng, cho nên lúc mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng nói hắn phá lệ ôn hòa thong dong: “Thanh Linh chỉ có một người, ngươi làm hư nàng rồi thì lấy ai để bồi thường cho bản tướng đây?” Hắn trêu chọc, giọng nói dừng lại một chút, lại nói: “Trên người ngươi có vết thương, nói cho bản tướng biết ngươi làm rớt vật gì, bản tướng cho người đi tìm giúp ngươi.”
“Không cần, dù tìm lại được thì cũng không sử dụng được.” Nàng trong lòng hắn rầu rĩ nói.
“Được, vậy thì không tìm.” Hắn rốt cuộc cũng không tiếp tục truy vấn nàng làm rớt vật gì nữa, vật có thể khiến nàng không để ý tới vết thương trên tay mà vội vàng nhảy xuống nước, ắt hẳn là quan trọng. Nhưng nàng lại không muốn nói cho hắn biết vật đó là vật gì, nhiêu đó thôi cũng đã đủ để thấy trong lòng nha đầu này vẫn chưa chịu tin tưởng hắn, chuyện này khiến lòng hắn có một chút buồn bực.
Hắn buông nữ tử trong lòng ra, lệnh cho A Thất vào trong tìm một bộ bố y sạch sẽ. Sau đó băng bó đơn giản cho vết thương trên tay nàng.
Trên thuyền không có y phục của nữ tử, cánh tay nàng lại bị thương, Tần Liễm dứt khoác đưa nàng trở về Hạ Thành.
Trong xe ngựa, Tần Liễm lấy ra thuốc trị thương: “Để ta xem vết thương trên tay ngươi một chút.” Hắn không chờ Thanh Linh đồng ý, đã lột ra lớp băng bó vừa rồi, kéo toàn bộ quần áo trên vai nàng xuống, đưa mắt nhìn vào miệng vết thương.
“Không….. Không cần.” Hắn kéo quần áo của mình, trong lòng nàng vẫn có chút lúng túng, vội vàng lấy tay của hắn ra, xoay người lại trốn về phía sau.
Thấy nàng lui về phía sau co rúm người lại, Tần Liễn cười bất đắc dĩ một tiếng: “Thanh Linh, ngươi là vị hôn thê của bản tướng, sớm muộn gì bản tướng cũng sẽ nhìn thấy thân thể của ngươi, ngươi kháng cự bản tướng như thế, đến lúc thành thân thì phải làm sao?”
“Thì không phải bây giờ còn chưa thành thân sao? Trước khi thành thân không cho ngươi chạm vào ta.” Nàng thật không muốn thành thân với hắn, bây giờ cách ngày thành thân chỉ còn có một khoảng thời gian ngắn, nàng phải nhanh chóng tìm cách lui chuyện hôn sự này.
Hắn thở dài, trên mặt vẫn cười nhẹ như cũ, khẩu khí như đang dỗ dành hài tử nói: “Được, không chạm vào ngươi, ngươi bôi thuốc nhanh lên, ta trước ra ngoài xe ngựa đợi ngươi.”
Lúc sắp xuống xe, hắn đột nhiên xoay người tìm một bộ quần áo sạch: “Lát nữa ngươi thay bộ y phục này vào.”
Nàng đợi hắn xuống xe, tay cầm y phục hắn vừa đưa, xúc cảm mềm mại của phần vải vóc này mang lại còn tốt hơn cả Thiên Ngân Cẩm. Đồ người này sử dụng, quả thật không có thứ gì mà không hoa lệ tinh xảo, đặc trưng nhất là loại hoa văn màu tím phiền phức kia cũng là được đặc biệt thêu hai mặt, hoa văn thêu ra là loại hoàn mỹ nhất, không cách nào bắt bẻ được.
Chịu đựng đau nhức chỗ vết thương, nàng cố thay cho xong bộ quần áo, hoàn tất việc bôi thuốc, lúc nàng đưa đầu ra ngoài gọi hắn lên xe ngựa thì sắc trời cũng đã tối.
Tiến vào trong thành, nàng sống chết cũng không chịu mặc quần áo của hắn hồi phủ, bắt hắn dừng xe ngựa ở trước một cửa hàng may y phục, bảo hắn về trước. Còn chính mình vào trong điếm quần áo mua y phục thay xong mới đi ra. Nàng cố ý đi vòng vo lẫn quẫn hai ba vòng bên ngoài, thầm chắc chắn không có người đi theo mới vội vàng chạy về chỗ của Hoán Y.
“Hoán Hoán, Vô Ảnh đã trở về chưa?” Lúc Thanh Linh đi vào, Hoán Y vẫn đang sửa soạn lại đống dược liệu bề bộn, nghe vậy, nàng ta cũng không ngẩng đầu lên.
“Không có, vài ngày nay ta cũng không thấy nàng, ngươi tìm nàng có việc gì sao?” Từ lúc Thanh Linh đến gần, nàng đã ngửi thấy được mùi máu tươi, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy sắc mặt Thanh Linh tái nhợt như tờ giấy, thân là một thầy thuốc, nàng liền nhận ra trên người Thanh Linh có thương, lo lắng hỏi: “Ngươi bị thương sao?”
Thanh Linh gật đầu: “Ừ, có bị thương, nhưng đã được bôi dược, bây giờ đã không có gì đáng ngại.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hoán Y vừa dứt lời, giọng nói Vô Ảnh liền truyền từ bên ngoài vào: “Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Sau tiếng nói người cũng bước vào cửa.
Thấy Vô Ảnh trở lại, Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm, Vô Ảnh rốt cuộc không xảy ra chuyện lớn gì, thật tốt: “Ta không sao, chỉ là đồ đã mất rồi thôi.” Nàng rũ mắt xuống, áy náy nói.
“Làm mất vật gì sao?” Hoán Y hỏi, nàng ta không hề biết gì về sự tồn tại của mật chiếu giả, chuyện Thanh Linh và Vô Ảnh cùng đi lấy mật chiếu giả càng không.
“Không có gì, chỉ là đồ Vô Ảnh tặng ta để phòng thân nhưng ta lại không cẩn thận làm mất.” Thanh Linh không muốn Hoán Y bị cuốn vào những chuyện này, nàng hy vọng Hoán Y chỉ nên ở y quán, yên bình sống qua ngày là tốt rồi.
“Nhìn bộ dáng uể oải sắp khóc của ngươi, ta còn tưởng ngươi làm mất vật gì trọng yếu lắm vậy.” Hoán Y vừa sửa sang lại dược liệu trong tay vừa nói.
“Hoán Hoán, ngươi đi làm bánh hoa quế nhân đậu đỏ cho ta được không, ta muốn ăn.” Thanh Linh ôm cánh tay Hoán Y làm nũng nói.
“Ngươi nha, vừa đến chỗ ta là chỉ biết tìm ăn.” Hoán Y vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói, bỏ dược liệu trong tay xuống, xuống bếp làm điểm tâm.
“Vô Ảnh, ngươi dùng cách nào để trốn ra?” Thanh Linh lừa Hoán Y ra ngoài rồi hỏi.
Vô Ảnh giải thích nói, sau khi Thanh Linh rời đi, các hắc y nhân kia không muốn dây dưa lâu với nàng ta. Tất cả đều chuyển hướng đuổi theo Thanh Linh. Vô Ảnh muốn ngăn cản, nhưng cũng ngăn cản đối phương được một trận mà thôi. Vô Ảnh lại tiếp tục bị lạc ở trên núi, lúc tìm được đường ra thì sắc trời cũng đã tối, còn phát hiện được xác hắc y nhân trôi lềnh bềnh trên mặt sông, nàng đã mơ hồ đoán được Thanh Linh bình an trở về, nên nhanh chóng chạy về Hạ Thành xem Thanh Linh có trở lại hay chưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!