Thanh Linh vừa về tới tiểu viện của chính mình, lại phát hiện Diệp Thanh Ngọc đã có mặt ở đó, nàng vừa thấy Thanh Linh tiến vào cửa viện, liền sai người tiến lên bắt lấy Thanh Linh.
“Đại tỷ, ngươi đây là muốn làm gì??” Thanh Linh không có giẫy dụa, tùy ý để các nàng bắt lấy, nàng còn không biết mình đã đặc tội gì với Diệp Thanh Ngọc.
Diệp Thanh Ngọc tiến lên, nhìn nàng đầy oán độc, lấy ra một cây chủy thủ vỗ vỗ vào mặt nàng: “Diệp Thanh Linh, ngươi là tiểu tiện nhân, lại dám qua mặt ta vụng trộm đi quyến rũ Vinh vương, ngươi không phải chỉ có bộ dáng đẹp mắt một chút thôi sao, hôm nay ta sẽ phá hủy gương mặt của ngươi, xem ngươi lại lấy cái gì đi quyến rũ Vương gia.”
Sau khi Hách Liên Dực biết khuôn mặt của nàng bị hủy cũng không còn đến tìm nàng, Diệp Thanh Ngọc đoán rằng hắn nhất định đã bị gương mặt của mình dọa sợ. Lúc nàng nghe được hắn đưa Thanh Linh hồi phủ, hai người còn vừa nói vừa cười, nàng liền ghen tỵ đến nổi điên. Nếu như nàng cũng đem khuôn mặt Diệp Thanh Linh phá hủy, Hách Liên Dực cũng sẽ không nhìn Diệp Thanh Linh thêm một cái, tiểu tiện nhân Diệp Thanh Linh này cũng sẽ không thể cướp đi Hách Liên Dực từ trong tay nàng.
Nàng quyến rũ Hách Liên Dực, đó chính là thiên đại trò cười. Hắn là mật đường, ta là thạch tín. Hách Liên Dực đối với ngươi là trân bảo, nhưng đối với Diệp Thanh Linh nàng mà nói, Hách Liên Dực còn thua xa cái rắm thúi. Bất quá những lời này, nàng cũng không nói ra khỏi miệng.
Dao găm lạnh buốt dán ở trên mặt, Thanh Linh không có chút vẻ sợ hãi nào, luôn lạnh nhạt, bình tĩnh mở miệng nói: “Đại tỷ ngươi hiểu lầm, hôm nay ta chỉ trùng hợp gặp được Vương gia mà thôi. Sở dĩ Vương gia cùng ta vừa nói vừa cười, đó là bởi vì ta nói cho hắn biết gương mặt Đại tỷ có khả năng được cứu rồi, sau khi hắn nghe được mới cười một chút. Đại tỷ, Vương gia cùng ta nói cười, tất cả đều là vì Đại tỷ a.” Nàng nói dối mặt không đỏ tim không đập mạnh. Trên thật tế, Hách Liên Dực ở trước mặt nàng chưa từng nhắc đến Diệp Thanh Ngọc dù là nửa câu.
Diệp Thanh Ngọc bán tín bán nghi, lửa giận cũng đã biến mất hơn phân nửa, nghiêng đầu suy nghĩ: “Ngươi nói thật sao?? Mặt của ta thật sự được cứu? Sau khi Vương gia biết còn rất vui mừng sao??” Trong mắt nàng bắt đầu có mong đợi.
Không biết miệng kẻ nào bỉ ổi, đem tin tức Đại tiểu thư phủ Uy Viễn Tướng quân bị hủy dung truyền ra ngoài, khiến mọi người đều biết dung mạo Diệp Thanh Ngọc còn kinh khủng hơn quỷ.
Vốn tưởng rằng Băng Ngọc Liên có thể trị tốt mặt của nàng, nhưng sau khi dùng Băng Ngọc Liên kia xong, mặt không những không thấy tốt lên, mà ngược lại còn chuyển biến ngày càng nghiêm trọng. Đáng ra chỉ có nửa khuôn mặt bị hủy, nhưng bây giờ cả khuôn mặt đều lan đầy vết ngâm vàng, hoàn toàn không còn nhận ra được dạng người. Các đại phu nổi danh ở Hạ Thành đều đã mời đến, nhưng người nào cũng bó tay.
Hiện nay khắp nơi bên ngoài đều đang rỉ tai nhau tin tức nàng bị hủy dung, khiến nàng không dám bước ra khỏi cửa nửa bước, ngày ngày khó chịu ngây ngốc bên trong phủ, Hách Liên Dực cũng không hề đến tìm nàng, nàng sắp khó chịu đến nổi điên rồi.
“Tất nhiên là thật!” Người nào đó tiếp tục trấn định nói dối.
“Hương Thảo có biết một vị đồng hương, chuyên trị các tạp chứng ngoài da. Hôm nay ta cùng Hương Thảo đi trên ngã tư đường, đúng lúc gặp được hắn, ta có hỏi qua chứng bệnh của Đại tỷ.”
“Hắn nói như thế nào??” Diệp Thanh Ngọc vội hỏi.
Hương Thảo đứng một bên tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Thanh Linh, ánh mắt mang nghi hoặc, nàng có quen biết người nào đồng hương biết trị bệnh ngoài da sao?? Còn có, Tiểu thư nhà nàng biết nói dối từ khi nào??
“Hắn nói, dựa vào y thuật của hắn, bệnh trên mặt tỷ tỷ tất nhiên không thành vấn đề, ta vốn muốn mời hắn vào trong phủ, nhưng tính tình người này có chút cổ quái, còn ngạo mạn, nhất định đòi bệnh nhân phải tự mình đi mời hắn.” Thanh Linh nói
“Hắn ở đâu??” Diệp Thanh Ngọc lại hỏi.
“Đại tỷ, ngươi nhìn thanh chủy thủ này” Mắt Thanh Linh liếc vè phía dao găm, không trả lời. Ý tứ rất rõ ràng, không lấy ra dao găm đừng mong nàng nói.
Diệp Thanh Ngọc cũng hiểu ý trong lời nàng, do dự một lát, cuối cùng chậm rãi thu hồi lại dao găm. “Mau nói” Giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.
“Nghe nói hắn đang dừng chân tại tửu lâu Thính Vũ, tên gọi là Bạch Thuật” Thanh Linh tự tiện nói ra tên một tửu lâu mới mở nàng vô tình thấy hôm nay.
“Hừ, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi, nếu Bạch Thuật kia trị không hết được mặt của bổn Tiểu thư, gương mặt này của ngươi chắc chắn cũng không được nguyên vẹn.” Sau khi Diệp Thanh Ngọc lạnh lùng uy hiếp Thanh Linh, liền dẫn người rời đi.
“Tiểu thư, cái người Bạch Thuật biết y thuật kia ở đâu ra?? Lỡ như Đại tiểu thư biết được ngươi lừa gạt nàng, lúc đó phải làm sao bây giờ.” Hương Thảo lo lắng nói.
“Trước mặt ngươi không phải có một người sao??” Thanh Linh nháy mắt mấy cái, giảo hoạt nói.
“Ngươi muốn giả trang thành Bạch Thuật??” Hương Thảo ở cùng Thanh Linh nhiều ngày, đã biết y thuật của nàng cũng không tệ.
“Không sai!” Thanh Linh gật đầu “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta trước tiên đến Thính Vũ lâu chuẩn bị một chút đi.”
Nghe nói Thính Vũ lâu ở Hạ Thành cũng có chút danh tiếng, hỏi một chút liền có thể tìm ra.
Thanh Linh dịch dung thành một nam tử trung niên đi vào tửu lâu, mướn một gian phòng phía trên.
Thấy chưởng quỷ tướng mạo thật thà phúc hậu bên cạnh vừa tính toán vừa thở dài, Thanh Linh nhịn không được hỏi hắn vì sao lại thở dài.
Chưởng quỷ nói với Thanh Linh con trai độc nhất của hắn bệnh nặng đã lâu, đã tốn không ít bạc nhưng vẫn không thể chữ lành, hiện giờ trong hầu bao đã không còn bao nhiêu bạc. Nên hắn đang định đem tửu lâu bán đi, gom góp bạc tiếp tục mời đại phu chữa bệnh cho con trai.
Tửu lâu này là do hai vợ chồng chưởng quỷ đánh đổi cả nửa đời người mới mở rộng ra được quy mô lớn như ngày hôm nay, bây giờ nói muốn bán đi, trong lòng mười phần là khó chịu, nhưng vì con trai, không muốn bán cũng phải bán.
Thanh Linh thấy tửu lâu này nằm ở vị trí cũng không tệ, sau khi suy nghĩ một phen, liền dứt khoác quyết định mua lại tửu lâu từ ông chủ. Nàng không biết kinh doanh làm ăn, nên tiếp tục lưu lại hắn làm chưởng quỹ của tửu lâu, còn nàng an vị làm vị chủ tử phía sau màn.
Chưởng quỷ của tửu lâu tên là Lý Phúc, Thanh Linh có lòng tốt xem bệnh giúp con trai hắn. Sau khi bắt mạch, Thanh Linh hết sức chắc chắn hứa hẹn với Lý Phúc, nàng nhất định sẽ chữa lành cho con trai hắn. Hai vợ chồng Lý Phúc dường như xem nàng như Bồ Tát sống, quỳ xuống lạy lấy lạy để, hù dọa nàng đến phải cuống quýt chạy trốn.
Diệp Thanh Ngọc đầu tiên là phái người đến Thính Vũ lâu hỏi thăm bên trong có người nào tên Bạch Thuật hay không, nghe người báo về quả nhiên có người này thì vội vã ra khỏi cửa.
Thanh Linh đã căn dặn Lý Phúc nếu có người đến tìm Bạch Thuật, đó cũng chính là nàng. Lý Phúc phải nói với người nọ rằng, Bạch Thuật hắn đã ra ngoài xem bệnh cho người khác, bốn năm ngày sau mới trở về.
Nàng vốn là loại người thù dai, lúc nãy Diệp Thanh Ngọc muốn hủy đi mặt của nàng, vậy nàng sẽ kéo dài thêm mấy ngày nữa, cho Diệp Thanh Ngọc thống khổ vì bị hủy dung thêm mấy ngày.
Lúc Thanh Linh đi ra Thính Vũ lâu, đã khôi phục lại diện mạo như cũ. Nhớ tới trâm ngọc cài tóc của mình đã gẫy từ mấy ngày trước, ngoại trừ chiếc trâm ngọc kia, cơ hồ trên người nàng cũng không còn món trang sức nào có thể mang ra ngoài. Bây giờ trong tay vẫn còn một chút tiền, có lẽ nên đi mua một chút.
Nàng mang theo Hương Thảo vào Thiên Thúy Trai.
Thiên Thúy Trai là nơi bán đồ trang sức lớn nhất Hạ Thành, vật trang sức bên trong có rất nhiều kiểu dáng, chất liệu thượng cấp, giá tiền cũng thích hợp, các Tiểu thư nhà quan gia rất thích dùng đồ trang sức ở Thiên Thúy Trai. Kiếp trước Thanh Linh đã từng đến Thiên Thúy Trai, biết rõ tính chất đồ trang sức ở đây xác thật giống như người ngoài đồn đại: tuyệt mỹ!!
Thanh Linh đang chọn trâm ở gian phòng chính Thiên Thúy Trai, đột nhiên, có một cái tay đưa đến trước mặt nàng…..
“Da thịt Linh Nhi trắng như tuyết, đeo lên trâm ngọc Bích Hải Ngọc Đường này nhất định rất xinh đẹp.” Nói xong, chủ nhân của giọng nói này trực tiếp đem cây trâm gắm vào trong tóc nàng.
Thanh Linh nghiêng đầu, nhìn thấy Hách Liên Dực chẳng biết đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, sau lưng hắn còn có một gã sai vặt.
Nàng có chút không vui nhíu mày, hắn gọi nàng là Linh Nhi, nàng và hắn rất thân thiết sao?? Gọi như vậy thật buồn nôn.
Bây giờ hắn thấy khuôn mặt Đại tỷ nàng không thể chữa được, nên liền đem chủ ý đánh lên người nàng sao??
Dù nàng không được phụ thânsủngái, nhưng chung quy vẫn là huyết mạch của Trưởng công chúa Đông Lăng quốc, vẫn có giá trị lợi dụng.
“Ánh mắt Công tử thật không tệ, cây trâm Bích Hải Ngọc Đường đúng là hết sức thích hớp với vị cô nương này.” Chưởng quỷ cười nói, còn nhiệt tình cầm lên gương đồng đưa cho Thanh Linh nhìn một chút.
Trong gương đồng, nàng đột nhiên nhìn thấy Lâm thị đứng ngoài cửa Thiên Thúy Trai. Lâm thị còn đang lôi kéo một nữ tử mang mạng che mặt, nàng kia muốn xông vào, lại bị Lâm thị vội vàng lôi đi.
Thanh Linh thầm suy đoán nàng kia hẳn là Diệp Thanh Ngọc, bị Diệp Thanh Ngọc phát hiện nàng cùng một chỗ với Hách Liên Dực, sau khi hồi phủ, không biết lần này Diệp Thanh Ngọc có mang hẳn một cây đại đao tiến vào viện nàng luôn hay không?
“Vương gia sao lại ở đây??” Thanh Linh cười cười hỏi.
“Bản Vương chỉ vô tình đi ngang qua, lúc nhìn thấy Linh Nhi liền tiến vào.” Giọng nói hắn dừng lại một chút mới tiếp tục: “Thích cây trâm này sao??”
Thanh Linh còn chưa trả lời, đã nghe thấy một giọng nói thanh thuận khác: “BảnTướngthấy cây trâm kia thật bình thường, kiểu dáng mặc dù trang trọng, nhưng không thích hợp với nữ tử trẻ tuổi như Thanh Linh, kiểu này chỉ thích hợp với những phụ nhân lớn tuổi.”
Nghe như một câu nói bình bình đạm đạm, nhưng nếu cẩn thận nghe, sẽ phát hiện trong câu nói mang rõ ý tứ châm biếm Hách Liên Dực con mắt vụng về, mới có thể lựa ngay cây trâm chỉ thích hợp với lão phụ nhân này.
Thanh Linh quay đầu nhìn lại, Tần Liễm một thân bạch y như trích tiên, cầm trong tay một thanh sáo ngọc tinh xảo màu trắng, mười phần ưu nhã đạp bậc thang từ lầu hai đi xuống. Bên môi cười nhẹ tăng thêm vài phần phong thái xinh đẹp, tựa như tiên tựa nhưyêuma, người này quả thật mang mười phần họa thủy.
Người này gọi nàng là Thanh Linh, nàng và hắn rất thân thuộc sao?? Hai người này sao hôm nay lại thân thiết với nàng như thế, cách gọi thật buồn nôn.
“Tầntướngkhông biết thì chớ có nói bậy, bản Vương chưa bao giờ nghe qua dùng trâm cài tóc còn phải phân biệt nữ tử trẻ tuổi và lão phụ nhân.” Hách Liên Dực tất nhiên nghe ra được ý tứ châm biếm của Tần Liễm, trong lòng tuy không vui, nhưng có Thanh Linh ở đây, hắn không tiện phát tác.
“Vương gia nếu không tin lời bảnTướngnói, có thể hỏi chưởng quỷ một chút” Tần Liễm chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Linh.
“Chưởng quỷ, ngươi nói.” Hách Liên Dực nói.
Chưởng quỷ do dự một chút mới lên tiếng: “Người mua trâm Bích Hải Ngọc Đường ở tiệm này thường là những phụ nhân lớn tuổi, nữ tử trẻ tuổi tựa hồ không có ai” Chưởng quỷ thấy sắc mặt Hách Liên Dực trong nháy mắt trầm xuống, mới cảm thấy có chút không ổn, nhanh chóng bổ sung thêm: “Bất quá, cô nương này mang bích trâm Chi Hải Ngọc Đường này cũng thật sự rất đẹp mắt.”
“Theo bảnTướng, Thanh Linh mang cây trâm ngọc Hoa Lan này sẽ đẹp hơn” Tần Liễm nói xong, lại đem một cây trâm xuyên qua tóc Thanh Linh.
Trên trâm ngọc Chi Hoa Lan có đính lên một viên lục ngọc ướt át, cây trâm mang kiểu dáng hình hoa lan thanh lịch, Thanh Linh vừa nhìn đã thích cây trâm này.
Hách Liên Dực không cam lòng, lại cầm lấy một cây trâm khác gắm qua tóc Thanh Linh: “Theo bản Vương, trâm ngọc Mẫu Đơn này thích hợp với Linh Nhi hơn.”
“BảnTướnglại cảm thấy Thanh Linh hợp với trâm ngọc Thược Dược Thúy này hơn.”
“Bản Vương cho rằng trâm ngọc Hoa Đào này thích hợp với Linh Nhi hơn.”
“…”
Hai người cứ ngươi một lời ta một tiếng, động tác trên tay không ngừng, một lát sau, khắp đầu Thanh Linh đều bị cắm đầy trâm.
“Các ngươi đủ rồi, những thứ trâm này, một cây ta cũng không thích.” Cuối cùng nàng cũng không thể nhịn được nữa, nàng chỉ muốn chọn một cây ngọc trâm bình thường, nhưng hai nam tử trước mắt này lại đem các cây trâm mình chọn cắm đầy lên đầu nàng, như dùng kim đâm vào một cái túi vải, ngay cả Hương Thảo bên cạnh cũng không nhịn được che miệng cười trộm.
Thanh Linh trừng mắt Hương Thảo, Hương Thảo nghịch ngợm le lưỡi một cái xong mới đến giúp nàng đem trâm trên đầu gỡ xuống.
“Chưởng quỷ, bảnTướngxem mấy cây ngọc trâm này còn chưa phải loại tốt nhất, trong tiệm ngươi không phải chỉ có mấy thứ này thôi đi??” Tần Liễm nói.
Không đợi chưởng quỷ trả lời Tần Liễm, Hách Liên Dực liền nói: “Chưởng quỷ, đem tất cả những món trang sức tốt nhất trong quán của ngươi ra đây cho bản Vương.”
Chưởng quỷ mặt mày hớn hở đáp ứng: “Trong tiệm đương nhiên còn có các loại trâm ngọc tốt hơn, kính xin các vị theo ta lên lầu hai.”
Đến lầu hai, chưởng quỷ đem ra mười cây trâm kiểu dáng và chất liệu hoàn toàn khác nhau, có trâm Bạch Ngọc San Hô, có trâm khắc hoa văn bằng vàng, có trâm khảm bảo thạch lấp lánh ánh vàng, trâm hình khổng tước,…
Chất liệu mỗi cây trâm đều thuộc hàng thượngthừa, tất cả đều là bảo bối của trấn điếm Thiên Thúy Trai.
Thanh Linh nhìn các cây trâm trước mặt rất quyết rũ lòng người, nhưng nàng không có nhiều tiền như vậy a, ngay cả một cây trâm trong đó nàng cũng mua không nổi.
“Tiểu thư, cây trâm nào cũng thật đẹp, Tiểu thư đeo lên nhất định sẽ hết sức đẹp mắt !” Đây là lần đầu tiên Hương Thảo nhìn thấy nhiều cây trâm có tính chất tuyệt hảo như vậy, cực kỳ hưng phấn.
Đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng Tiểu thư nhà ngươi lại không có tiền !
Cũng không biết Hương Thảo cố ý hay vô ý thở dài nói: “Nhưng thật đáng tiếc, số bạc dư lại mỗi tháng của Tiểu thưngay cả một cây cũng không đủ mua.”
“Có làm sao ?? Thanh Linh nếu thích tất cả, bảnTướngliền mua cho ngươi.” Tần Liễm cười nhẹ nói.
Thanh Linh nhẹ nhàng cười với hắn một tiếng: “Cảm ơn, bất quá cũng không nhọc Tầntướngtốn bạc…”
“Thanh Linh sao có thể nói vậy ?? Chỉ cần là thứ ngươi muốn, bảnTướngđều có thể cho ngươi !” Trong mắt phượng hẹp dài tựa như chứa cả hồ xuân, ôn nhu động lòng người.
Hách Liên Dực chưa từng thấy qua vẻ mặt Tần Liễm như vậy bao giờ, trong lòng thầm than không ổn, chẳng lẽ Tần Liễm thích Diệp Thanh Linh ?? Chuyện đó sao có thể xảy ra, lúc trước Diệp Thanh Linh không để ý xấu hổ chạy tới trước cửaTướngphủ nói muốn gả cho hắn, lúc đó hắn còn cẳng thèm ngó tới một cái đâu.
Nghĩ lại, Tần Liễm nhất định là không muốn mình và phủ Uy ViễnTướngQuân quá thân thiết, đạt được sự giúp đỡ từ phủTướngquân, cho nên muốn ngăn cản. May mắn, ánh mắt Diệp Thanh Linh nhìn Tần Liễm đã thay đổi, còn mang theo xa cách, không hề si mê như trước kia, Hách Liên Dực hắn vẫn còn cơ hội, hừ, Tần Liễm muốn cản trở hắn đến gần phủTướngquân, nằm mơ !!
“Linh nhi nói không sai, không phiền đến Tầntướngphải nhọc công trả bạc. Mấy cây trâm này để bản Vương trả đi, chưởng quỷ, đem tám cây trâm Tử Toàn này tất cả đều gói lại.” Hách Liên Dực hào sảng nói, hắn phân phó gã sai vặt ở phía sau đi tính tiền.
Ngoài mặt Thanh Linh giả bộ cự tuyệt, nhưng trong lòng tất nhiên ao ước được hung hăng làm thịt Hách Liên Dực, đúng như Thanh Linh đoán, hắn không để ý đến lời cự tuyệt của nàng.
Một lát sau, gã sai vặt chạy tới thông báo ngân phiếu mang theo trên người không đủ. Hách Liên Dực đành phải viết một tờ giấy nợ, cho chưởng quỷ cầm đến Vinh vương phủ lấy bạc.
Hách Liên Dực cầm bút trong tay, lúc nghe chưởng quỷ báo ra số ngân lượng phải lấy, tay hắn đột nhiên rung lên, cả giận nói: “Chưởng quỷ ngươi đi ăn cướp sao, bán tám cây trâm lại lấy đến tám vạn hai !”
“Vương gia bớt giận, những cây trâm Tử Toàn kia đều là bảo bối của trấn điếm Thiên Thúy Trai, giá cả thật sự không thể so với các loại trâm khác.” Chưởng quỷ không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, thong dong nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!