Ngọc Nương cho rằng dựa theo tính tỷ tỷ nhất định nàng phải giận dữ một lúc nên nàng cứ thấp thỏm và bất an. Tuệ nương cũng thật sự bị kinh sợ , nhưng phản ứng đầu tiên không phải là nổi giận mà là chụp vào lưng Ngọc Nương hai cái. Ngoài cửa có một nam nhân vốn tính nâng bước đi vào, lại chẳng biết tại sao dừng bước.
"Ngươi cái nha đầu này, sao tỷ tỷ nói ngươi không nghe lọt tai vậy! Tiểu Bảo là ngươi sinh không sai, nhưng ngươi không thể được sủng ái mà kiêu ngạo! Điện hạ cùng ngươi tỷ phu ngươi không giống nhau tỷ phu là bộ khoái, nếu hắn nghĩ nạp thiếp, cũng dưỡng không nổi. Là vương gia, dạng nữ nhân gì chưa thấy qua, hiện tại cưng chìu thì còn thích ngươi, chờ ngày nào đó trong phủ lại có nhân vật mới, ngươi như vậy không biết thế nào cho phải..."
Tuệ nương buồn muốn chết , muội muội tính đơn giản, hết lần này tới lần khác gặp nhiều trắc trở, làm cho nàng mỗi lần nhớ tới đều không yên lòng.
"Tỷ, tỷ, tỷ hiểu lầm , muội không phải ... Ai nha, Tiểu Bảo là nhi tử của điện hạ, lúc trước cái người khi dễ muội là điện hạ!"
Trong phòng càng yên tĩnh, tỷ muội hai người hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu, Tuệ nương mới nói: " Muội nói người lúc trước là Tấn Vương? Chính là người ngày ngày bị ta nguyền rủa bị kẻ ác chém cho chết , chết không có người chôn , tên bỉ ổi?"
Nam nhân ngoài cửa gương mặt tuấn tú quẫn bách hắn chỉ gì bị nguyền rủa mà vì trước kia trong nội tâm hắn cũng nguyền rủa bao nhiêu thứ, hiện thời tựa như mấy bàn tay đánh vào mặt hắn. Đánh đến đầu váng mắt hoa, giác quan mất hết, hồn bay phách lạc...
Ngọc Nương nhìn tỷ tỷ, gật đầu, "Chính là hắn."
Tuệ nương cười một tiếng, nhìn muội muội: "Thật sự là hắn?"
Ngọc Nương gật đầu.
Tuệ nương đứng lên: "Ta lại muốn đi hỏi một chút, hắn là một vương gia sao có thể làm như vậy, như vậy..."
Ngọc Nương gấp rút kéo nàng lại, đỏ mặt nói: "Kỳ thật hắn cũng không cố ý , hắn bị hạ độc."
Sau đó Tuệ nương ngồi xuống nghe tiểu thuyết xưa, dù sao nàng lớn như vậy cũng chưa
Ngọc Nương trong lòng lộp bộp một cái, muốn nói gì đó, thì sau lưng truyền tới một thanh âm: "Ai nói với ngươi con gái của ngươi đến đây?"
Là Tấn Vương.
Tấn Vương tóc dài buộc sau ót, khoác kiện áo màu đen cổ da, nổi bật lên gương mặt như quan ngọc, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế bén nhọn.
Vừa thấy Tấn Vương đi ra, trong sân lập tức quỳ hết xuống.
Chỉ còn Ngọc Nương vẫn như cũ đứng cùng Lý Thị , Tuệ nương, Tuệ nương khom gối đang lo lắng có nên quỳ không, lại bị Phúc Thành ngăn lại .
"Diêu phu nhân không cần quỳ, dù sao cũng là thân thích."
Theo lý thuyết tỷ tỷ thiếp thất, tuyệt đối không được gọi là thân thích vương gia hết lần này tới lần khác Phúc Thành lại nói vậy .
Phúc Thành đại biểu cho Tấn Vương, ý này tự nhiên là ý Tấn Vương.
Ngọc Nương cùng người Triều Huy Đường đều hiểu chuyện gì đã xảy ra, những người khác lại không hiểu. Mấy ngày này Tấn Vương dời đến Vinh hi viện vốn đã khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng chủ nhân nguyện ý, ai cũng nói không ra lời, chỉ là Tấn Vương sủng ái Tô phu nhân, ai làm bảo thân phận hiện tại của nàng là phụ nữ mang thai.
Hôm nay nói câu này ý nghĩa có chút bất thường.
Rõ ràng là đem Tô phu nhân cùng vương phi bằng đẳng cấp , thân thích Tô phu nhân đều thành thân thích điện hạ. Mặc kệ họ suy nghĩ, Tấn Vương ánh mắt vẫn đặt trên người Lý Thị .
Lý Thị nơi nào gặp qua loại người đáng sợ vậy, bà đến từ Lâm Vân huyện Huyện thái gia chính là đại nhân . Mà lần đầu tiên nhìn thấy Tấn Vương, thì Tấn Vương chủ động tới nhà làm khách, cũng không có gì bất thường, trừ vóc người tuấn tú một chút, thủ hạ nhiều một chút. Nếu so với Huyện thái gia lớn dù sao cũng không làm gì nàng, nàng là bà bà của tỷ tỷ Tô Ngọc Nương, chắc Lý Thị căn bản không suy nghĩ, nàng ghét bỏ Ngọc Nương, lại thế này, thật kinh tởm.
Lý Thị cũng không công phu mà nghĩ những thứ này, nàng trừ sợ thì chính là sợ. Bất quá bà là loại người không trí tuệ , lại nhất cái mông ngồi dưới đất, cũng không nhìn Tấn Vương, đối với Ngọc Nương kêu gào: "Tô Ngọc Nương, ngươi trả Yến tỷ nhi lại đây, lúc trước ngươi dưỡng cái dã..."
Thanh âm im bặt đình chỉ, Lý Thị không biết như thế nào đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Tấn Vương nhíu mày, "Đưa bà ta trở về, hỏi rõ ràng là ai ở trước mặt bà ta loạn xuyên tạc. Nếu đã không quản được đầu lưỡi, không cần cũng được."
Lập tức xông tới một đám người, ba chân bốn cẳng đem Lý Thị cấp khiêng đi .
Huệ nương lo lắng trùng trùng nhìn muội muội một cái, đến cùng Lý Thị là nàng bà bà, nàng cũng không thể không quản, liền vội vội vàng vàng đi theo.
Ngọc Nương mất hồn mất vía , đứng ở tại chỗ cũng không động, Tấn Vương dắt nàng vào trong nhà.
Phúc Thành cùng vài nha đầu đều đi xuống , Ngọc Nương mới hơi phiền muộn : "Đều tại ngươi!"
Tấn Vương đâu còn như trước lãnh khốc, trên mặt nét sắc bén góc cạnh đều mềm nhũn , hắn đem Ngọc Nương kéo vào trong ngực: "Được được được, đều tại ta."
Về sau ta tăng gấp bội đền bù tổn thất ngươi.
Tuệ nương nói không được , nhìn Diêu Thành xoay người đi vào bên trong . Lý Thị còn tính đuổi theo đột nhiên bị kéo một cái.
"Nương đủ rồi! Nếu lại nháo, ta sẽ đưa nương đi nông thôn sống cùng đường cô mẫu đó!"
Lý Thị bị nhi tử giận dữ hù dọa , tựa như bị bóp cổ, lập tức không lên tiếng .
Nàng lúc còn trẻ, cũng không phải không thường xuyên bị chồng uy hiếp. Không nghĩ tới già rồi , nhi tử cũng như thế.
Lý Thị cảm thấy trời đất sụp đổ , muốn đặt mông ngồi dưới đất gào thét ăn vạ, cúi đầu vừa nhìn đây không phải đá xanh mà nền sáng đến mức có thể soi gương. Bà mới nhớ nơi này là vương phủ, ngẩng đầu xem mấy nha hoàn như pho tượng, hầm hừ trở về phòng .
*
Tuệ nương đi rồi, Ngọc Nương ngồi đó không biết suy nghĩ cái gì.
Có người đến trước mặt nàng, nàng mới phản ứng.
"Điện hạ." Trong phòng có hai người bọn họ, Ngọc Nương không hiểu sao có chút khẩn trương.
Tấn Vương ngồi xuống, "Sự tình đã nói cùng tỷ tỷ rồi hả ?"
Ngọc Nương gật đầu.
Thấy nàng cúi đầu, rõ ràng trong lòng có nhiều chuyện muốn nói, Tấn Vương lại không có từ nào.
"Lưu nàng trong phủ thêm mấy ngày , bản vương nhìn ngươi ngày nào cũng cô đơn nên cho nàng theo ngươi."
Kiểu nói này Tấn Vương trước kia cho tới bây giờ sẽ không nói, Ngọc Nương kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mặt hắn mới hiểu được ý tứ.
Sau đó nàng cũng có chút quẫn , cúi đầu xuống.
"Ách, vậy ngươi nghỉ ngơi." Tấn Vương đứng lên.
Ngọc Nương lại gật đầu.
Thấy nàng cũng không lưu mình lại Tấn Vương chỉ có thể đi .
*
Bên ngoài bông tuyết lại bay lên, Vinh hi viện vẫn đốt địa long, ấm áp như xuân. Tỷ muội hai người ngồi trên giường đất, trên bàn đất bày cái khay đựng đồ may vá , lẻ tẻ vải vóc, còn có chén trà cùng trái cây.
Ngọc Nương cầm vải tốt trong tay đang may xiêm y cho hài tử trong bụng. Bên trong là đồ lót, nên đơn giản, một ngày có thể làm được nhiều hơn. Bất quá Ngọc Thiền lúc nào cũng xem nàng, không cho nàng may vá nhiều, nàng vừa làm vừa chơi, mỗi ngày cũng chỉ có thể làm một kiện.
" Mấy ngày này có tiểu nha đầu hầu hạ, sơn hào hải vị ăn , ngược lại không có xảy ra chuyện gì. Còn có tỷ phu muội xem bà, muội đừng lo lắng ." Tuệ nương nói trong tay cũng cầm lấy kiện đồ lót may cùng .
"Vậy là tốt rồi, trong phủ có vương phi trắc phi, ta chỉ sợ bà nháo ra cái gì mất thể diện, chọc người chê cười."
Tuệ nương mỗi ngày đều đến bồi muội muội trò chuyện, tự nhiên biết Tấn Vương cũng ở Vinh hi viện sự. Bất quá nàng lại không thấy người, nghe Ngọc Nương nói Tấn Vương nằm trên giường dưỡng bệnh.
" Muội sao cứ như vậy gạt tỷ, tỷ đã nói với muội, có chừng có mực." Tuệ nương nhìn muội muội.
Ngọc Nương dừng lại động tác trong tay, do dự nói: " Muội cũng không thế, chỉ là không biết nói cái gì cho phải. Chuyện này là hắn không đúng, chẳng lẽ còn bắt muội đi tìm hắn hòa hảo"
"Dù sao tỷ nói rồi trong lòng hiểu rõ là được."
Tuệ nương còn muốn nói gì đó, đột nhiên trong sân vang lên tiếng ồn ào, nghe như là Lý Thị.
Tuệ nương ném đồ thêu trong tay vào rổ, xuống giường ra ngoài . Ngọc Nương cũng tính xuống giường, Hồng Điệp vội vội vàng vàng giúp nàng mang giày, cũng đỡ nàng đi ra ngoài.
Chờ Ngọc Nương ra ngoài thì thấy Lý Thị đang cùng Tuệ nương nói gì đó, Tuệ nương tựa hồ tức giận. Mà Lý Thị vừa thấy nàng, con mắt liền sáng , lao đến, trong miệng hô 'Tô Ngọc Nương ngươi tới thật đúng lúc', Tuệ nương ráng kéo cũng không giữ nổi bà.
Người còn chưa tới đã bị cản lại: "Dũng cảm thật, dám làm càn!"
Người nói chuyện là một tiểu thái giám, tên là Tiểu trác tử.
Thái giám âm thanh vốn lanh lảnh, nhất là khi cất cao giọng thì bén nhọn có thể đâm thủng màng nhĩ, hù dọa Lý Thị ngừng bước.
"Nói chuyện thì cứ nói, xông tới trước mặt phu nhân, ngươi đảm đương nổi sao!"
"Ta, ta, ta không nói với ngươi!" Lý Thị mặt trướng đến hồng, ánh mắt hung dữ trừng mắt Ngọc Nương, "Tô Ngọc Nương, ngươi cùng lão nương nói một chút, Yến tỷ nhi đâu? Ngươi lường gạt Tô Tuệ Nương nói không thấy Yến tỷ nhi, vì cái gì bọn nha đầu đều nói Yến tỷ nhi không đến lạ bị ngươi làm hại!"
"Vậy bây giờ Hồ Trắc Phi cùng tiểu Quận chúa đâu?"
"Hồ Trắc Phi tử , còn tiểu Quận chúa - -" Ngọc Nương ngừng tạm, " Muội không có hỏi."
"Vì cái gì không hỏi, đừng nói với tỷ muội muốn đem dã chủng kia nuôi dưỡng . Hồ thị chiếm ị trí của muội, dã chủng kia chiếm nhà Tiểu Bảo, Hồ thị ở vương phủ thì có nha hoàn bà tử hầu hạ, khi sinh hài tử có một đám đông vây quanh. Muội phải núp trong một cái phòng lớn cỡ bàn tay bà mụ cũng không dám tùy tiện mời dù rất sợ khó sinh . Còn nữ nhi của nàng ta có bốn năm bà vú cùng một đống nha hoàn, ngươi đang ở cữ còn phải chăm Tiểu Bảo ăn uống ngủ nghỉ, bao đêm ngủ không được, người khác ở cữ thì béo tốt nõn nà, còn muội lại gầy đến không nhận ra..."
Nhắc tới chuyện này, không chỉ Tuệ nương càng nói càng chua xót, Ngọc Nương cũng không nhịn được đỏ mắt. Mà người ngoài cửa vẻ mặt không thay đổi, nhưng tay áo lại nắm chặt thành quyền. Ngọc Nương xoa xoa khóe mắt , kéo tỷ tỷ, nhỏ giọng nói: "Tỷ, muội không sao hết... chính là mấy ngày này muội đang cùng hắn giận dỗi ."
"Tức giận? Tức giận cái gì?" Chợt Tuệ nương hiểu được, liếc muội muội một cái, " Nên tức giận, không tức giận mới không bình thường."
Nàng nói xong miệng đắng lưỡi khô, bưng chén trà uống , lại thở dài một hơi, mới nói: "Nhưng muội nên biết có chừng có mực, đừng đem nam nhân không còn muốn vì muội mà nhẫn nại ."
Ngọc Nương hứng thú ghé vào tai tỷ tỷ hỏi: "Tỷ cũng đối phó với tỷ phu như vậy?"
Tuệ nương cười " Tỷ phu muội là người tốt, đối với ta còn ôn nhu, thương cảm. Xác thực là người nhà của hắn không tốt nương hắn và muội tử đều không phải là đèn đã cạn dầu, trên người hắn cũng có chút tật xấu. Nhưng hắn rất tốt với tỷ, với Hồng ca nhi, minh ca nhi thì tã hắn cũng giặc, ban đêm hài tử nháo hoặc là đổi tã, đều là hắn làm. Lúc trước tỷ ở cữ, Lý Thị không chăm, Yến tỷ nhi càng không cần phải nói, toàn bộ chỉ có hắn chăm sóc. Chỉ bằng này, tỷ đã thấy hắn tốt. Hơn nữa hắn thương tỷ , cũng nguyện ý nghe lời tỷ , thế là đủ . Dù sao trên đời nào có gì thập toàn thập mỹ, mỗi ngày đều chính mình cố gắng ."
Ngọc Nương không biết tật xấu là gì, chỉ cho là phu thê tình thú, vừa nghe vừa gật đầu.
Nàng đột nhiên nhớ tới mình còn một sự kiện đã quên nói cùng tỷ tỷ, vội vàng: " Tỷ, muội quên nói muội có thai ."
" Có thai, bao lâu rồi ?" Lần này Tuệ nương rất ngạc nhiên và mừng rỡ .
"Cũng mới hơn ba tháng."
"Ăn cơm có ngon miệng, ngủ ngon giấc không, nó không nháo muội?"
Hỏi thật nhiều vấn đề, Ngọc Nương đều giải đáp, sau đó tỷ muội hai người còn nói thêm trong chốc lát Ngọc Nương lộ vẻ mệt mỏi, Tuệ nương mới nói phải về. Ngọc Nương muốn lưu nàng thêm mấy ngày, nàng không cự tuyệt, hôm nay vội vàng, nàng chỉ muốn biết muội muội sống tốt mới an tâm rời đi. Tuệ nương ngồi kiệu về khách viện, Hồng ca nhi cùng minh ca nhi đều ngủ , được nha đầu ôm vào phòng ngủ. Lý Thị cùng Diêu Thành vây quanh, Lý Thị mở miệng liền hỏi: " Yến tỷ nhi đâu?"
"Ta hỏi qua Ngọc Ngọc , Yến tỷ nhi không tới tìm nàng."
Lý Thị muốn bùng nổ , " Sao có thể không tới? Nha đầu chết tiệt kia trước khi đi đã nói muốn đến vương phủ ."
Tuệ nương nhẫn nại nói: "Nhưng Yến tỷ nhi xác thực không ở vương phủ, cũng không có người gặp nàng. Ta nói, Yến tỷ nhi muốn đi nương ngươi cũng cho nàng đi, nàng là một cô nương dám đi môt mình ai biết trên đường sẽ gặp chuyện gì."
"Làm sao có thể! Lúc trước Yến tỷ nhi thuê xe đến đây xe là do lão nương tìm cho nàng ..."
Tuệ nương cười lạnh, Lý Thị cuối cùng cũng ý thức được mình nói lỡ lời.
"Lúc trước ta cùng Thành ca hỏi ngươi, ngươi cắn răng không nói, Thành ca vì tìm Yến tỷ nhi, khắp nơi lén lút nhờ người, không yên tâm không dám sơ sẩy, mãi mê năn nỉ khẩn cầu, còn ta ôm Hồng ca nhi, ở Lâm Vân huyện hỏi thăm vậy mà ngài biết rõ, coi chúng ta như con rối lăn qua lăn lại, thậm chí trước khi tới nơi này ngài còn nói Yến tỷ nhi trước kia không cùng ngài nói một câu, thì ra như vậy..."