Hòa Vân Các gió lạnh hiu hiu thổi, bên ngoài lại có ánh dương rạng rỡ, chiếu rọi trên ngói lưu ly màu xanh biếc, tỏa ra từng tia sáng vàng rực rỡ chói mắt.
Mới đầu tháng tư, thời tiết Tấn Châu lại có chút nóng, thái dương chói chang đến hoa cả mắt.
Nhưng những điều này lại không hề có liên quan gì đến Hòa Vân Các.
Hòa Vân Các được xây ở hậu hoa viên Vương phủ, hoa cỏ trong hoa viên mọc xanh um, trước đó lại có mưa, một trận gió nhẹ phất qua, thì sẽ có từng đợt mát mẻ thổi tới. Chim tước ríu ra ríu rít kêu ở trên đầu cành, thật đúng là nơi hoa nở chim hót.
Dao Nương chỉ nửa ngồi ghế dựa, buông mắt xuống cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mà đồng thời ngay lúc nàng đang trầm tư trong suy nghĩ, thì đối diện nàng cũng có một người đang nhìn nàng.
Nương của Thúy Trúc chính là nha hoàn hồi môn của Tấn Vương phi, bản thân nàng ta cũng gảcho một quản sự ở thôn trang. Đáng tiếc mệnh nàng ta không tốt, mới vừa mang thai thì chồng của nàng ta liền mất sớm. Nhà chồng không còn ai, nhà mẹ đẻ còn có ca ca tẩu tử, nàng ta cũng không thể ăn vạ ở nhà mẹ đẻ mà ăn không ngồi rồi được, lúc này mới dùng quan hệ tiến vào Vương phủ, muốn nhận công việc nhũ nương này.
Dì ruột của Thúy Trúc là một ma ma quản sự dưới trướng Vương phi, ma ma quản sự như thếbên người Tấn Vương Phi có không ít hơn mười mấy người, mỗi người một nhiệm vụ. Nhưng nếu chủ nhân muốn đạt được mục đích, hạ nhân sẽ được biết một chút tiếng gió, mà Thúy Trúc liền biết chút chuyện người khác không thể biết này.
Nàng ta chính là hướng về việc này, mới có thể bất kể tất cả để nhận được công việc này.
Ở trong suy nghĩ của Thúy Trúc, nàng ta kỳ thật đã sớm muốn tiến vào Vương phủ làm nha hoàn. Nhưng nương nàng ta là nha hoàn của Tấn Vương Phi, biết rõ cá tính Vương phi nhà mình, không muốn nữ nhi vào phủ leo lên cái cành cao này, miễn cho hại cả gia đình. Cho nên chỉ cần là nha hoàn hồi môn của Từ gia tới đây, trong nhà nếu có nha đầu nhan sắc tốt giống Thúy Trúc như thế này, thường thì đều sẽ không đem nữ nhi đưa đến bên người Vương phi.
Vì việc này, Thúy Trúc không chỉ một lần oán trách cha mẹ, cảm thấy nếu không phải bọn họngăn cản mình, mình cũng sẽ không gả một người như vậy, cuối cùng còn phải làm quả phụ.
Lần này chủ nhân lộ tiếng gió, Thúy Trúc liền nhớ kỹ, đánh cược cả tính mạng của nữ nhi chỉ hơn ba tháng của mình cũng muốn tới.
Đây là lối thoát duy nhất của nàng ta.
Nhưng Thúy Trúc còn biết lần này chủ nhân nhiều lắm chỉ sẽ lưu lại hai người, mà người đối diện kia chính là đại địch.
Từ lúc người nọ đi vào, Thúy Trúc liền biết, người này chắc chắn ôm cùng mục đích với nàng ta, bằng không tìm nhũ nương như thế nào chả được, một hai phải tìm người như vậy tới.
Loại người này vừa thấy chính là tới để khiến các chủ nhân ngột ngạt!
Thúy Trúc cắn môi dưới đỏ bừng, nhịn không được nắm chặt cổ tay áo, mắt phượng liếc hướng bên kia tràn đầy ghen ghét.
Vì hôm nay, nàng ta cố ý đem xiêm y mình đặt ở đáy hòm ra mặc, tóc là vừa gội sạch, cố ý bôi dầu mang hương hoa quế lên tóc, búi tóc là kêu nương nàng ta chải, còn cài lên cây trâm duy nhất của mình.
Thúy Trúc từ nhỏ thích xinh đẹp, cũng thích sửa soạn bản thân. Sau khi sinh hạ nữ nhi, nàng ta liền kiêng ăn, cho nên dáng người đã sớm khôi phục. Dùng ánh mắt Thúy Trúc mà xem xét, lúc này nàng ta tuyệt đối còn xinh đẹp hơn so với lúc trước khi gả chồng nữa, bởi vì chỉ có phụ nữ đã gả chồng mới biết được, những tiểu cô nương ngây ngô đó dù nhan sắc có tốt, cũng là sokhông được với phụ nhân đã nảy nở.
Nhưng nàng ấy ——
Thúy Trúc lại một lần nữa dùng đôi mắt ghen ghét nhìn nhìn người đối diện ngồi kia, trong lòng hận không thể đem mặt nàng ấy cào ra hoa mới có thể hả giận!
Dao Nương luôn cảm thấy có người đang trừng mình, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt cực kỳ đố kỵ ở đối diện, tuy rằng đối phương thực nhanh rũ mắt xuống, nhưng nàng vẫn kịp thấy.
Tim nàng đập có chút nhanh.
Bởi vì ánh mắt đối phương. Loại ánh mắt này nếu không phải là có thù có oán, ai lại nhìn người khác như vậy.
Dao Nương cười khổ trong lòng, đời trước nàng nhiều lần gặp trắc trở, khi mới vào Vương phủ tâm tư còn chưa thông suốt, chỉ lo chìm trong bi thương oán trách số phận của mình, không ngừng nhớ thương đứa con trai nhỏ bị bỏ lại một cách bất đắc dĩ của mình. Vẫn là nhờ một lần nàng thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, rốt cuộc mới tỉnh táo lên vì bảo vệ mạng sống mà nỗ lực. Cho nên những chuyện xảy ra khi mới vào Vương phủ Dao Nương cũng không nhớ rõ ràng lắm, nàng hoàn toàn không nhớ nổi đời trước Thúy Trúc có phải từng nhìn mình như vậy hay không.
Nàng có chút nghi hoặc Thúy Trúc vì sao lại lộ ra ánh mắt như vậy.
Mà thôi, hiện tại vừa mới tiến vào Vương phủ, nhũ nương hầu hạ tiểu quận chúa căn bản chưa chọn ra, nàng cùng Thúy Trúc cũng không phải đối thủ, nàng cần gì phải ghen ghét mình như vậy chứ.
Chẳng lẽ là, Thúy Trúc cũng sống lại sao?
Dao Nương lại chợt cảm thấy mình là suy nghĩ nhiều, bởi vì đời trước lúc nàng chết Thúy Trúc còn đang sống tốt, đang ở bên người tiểu Quận chúa làm nhũ nương tràn đầy thể diện mà.
Vậy Thúy Trúc cũng không phải trọng sinh, làm sao lại nhìn nàng như thế?
Chỉ có một cách giải thích, đó chính là Thúy Trúc biết được chút gì. Hay là nàng ta đã sớm là người được chọn trước trong đám hạ nhân, cho nên mới sẽ căm thù nàng như thế. Nhưng điềunày cũng không hợp lý, dù gì thì Thúy Trúc cũng là người được chọn trước, nàng lại không phải, đối phương cần gì phải ghen ghét mình như vậy?
Dao Nương cũng không phải người quá thông minh, nghĩ một hồi không nghĩ ra liền không thèm nghĩ nữa, nhưng chuyện này lại trở thành băn khoăn trong lòng nàng.
Ngoài cửa đột nhiên có người hắng giọng.
Tức khắc, người vốn dĩ đang ngồi đều đứng lên, có chút thấp thỏm mà nhìn nha đầu đang đứng ngoài cửa kia.
Nha đầu này tuổi cũng không lớn, bộ dáng ước chừng mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mà nghiêm túc nhìn mọi người vài lần, quay đầu lại đi rồi.
Đang lúc mọi người thấp thỏm trong lòng hết sức bất an, từ bên ngoài đi vào vài mama đã có tuổi.
Quần áo các nàng nhìn vô cùng sang quý, mặt nghiêm nghị, dáng vẻ bất phàm, vừa thấy đã biết là ma ma quản sự trong phủ.
Dẫn đầu là một người mặt vuông dài, tóc búi cao được thoa một lớp dầu bóng loáng, gương mặt cực kỳ nghiêm khắc. Mặc chiếc áo lụa đỏ, áo khoác màu xanh ngọc bích và váy màu xanh rêu.Trên đầu chỉ cắm một chiếc trâm bạc đơn giản và đeo đôi bông tai đá mắt mèo trên vành tai. Mà đôi mắt kia nhìn tương tự như đá mắt mèo, ánh sáng bắn ra bốn phía, lấp lánh hữu thần, vừa gặp là có thể thấy đây là người không dễ ứng phó.
Dao Nương biết người này, bà ta là Lý ma ma quản sự bên cạnh Tấn Vương phi, quản rất nhiều sự vụ trong phủ, có thể coi như là trợ thủ đắc lực nhất bên người Vương phi.
Chỉ là Dao Nương đã từng gặp qua khuôn mặt tươi cười niềm nở khi đón người của bà ta, đó chính là khi mới vừa được Tấn Vương sủng ái, Vương phi rất cho nàng mặt mũi, nhờ vậy mà mấy người hầu hạ bên người Vương phi cũng vô cùng nể mặt nàng.
Dao Nương tuy ở Vương phủ chỉ hơn một năm, nhưng cũng đã thấy nhiều bộ dạng trở mặt như lật sách của nhiều hạ nhân. Một khắc trước còn tươi cười chào hỏi, một khắc sau chính là đầy vẻ khinh thường. Tương tự như vậy, chỉ cần có quyền thế, ở các nàng trong mắt chính là chủ nhân.Nếu thất thế, thì ngay cả chó cũng không bằng.
Dao Nương nhìn thấy không chỉ một lần ở trong phủ, những hạ nhân trước đó còn đối với nàng tất cung tất kính kêu Dao phu nhân, quay đầu nói nàng là hồ ly tinh.
Nàng phẫn nộ, khổ sở, lại cũng chán nản.
May mắn, đời này nàng sẽ không cần phải đối mặt với những việc đó nữa. Dao Nương trước khi vào phủ đã nghĩ kỹ rồi, đời trước sở dĩ nàng phải chết, có lẽ cũng do chướng mắt người khác.Chỉ cần nàng không bị Thúy Trúc tính kế, nàng liền có thể an an ổn ổn ở bên người tiểu Quận chúa làm công việc nhũ nương của nàng, không bao giờ cần xen vào trộn lẫn trong hậu viện của Tấn Vương.
Nàng không cần làm lâu lắm, một hai năm là đủ, chỉ cần tích cóp đủ bạc để có thể nuôi lớn Tiểu Bảo, nàng liền rời khỏi nơi này.
Nghĩ như vậy, Dao Nương cũng trấn định lại, tiếp thu mấy ma ma đánh giá bản thân.
“Thân mình đều khoẻ mạnh phải không? Sữa đủ không? Ở trong phủ làm việc không giống như những nơi khác, hầu hạ chính là tiểu chủ nhân, cũng không thể có bất kỳ sai lầm nào.”
Mấy tiểu phụ nhân lanh mồm lanh miệng không ngừng liến thoắng vâng dạ, Lý ma ma nhíu mày lại nhưng khó nhìn thấy, cũng không lộ ra thái độ mất kiên nhẫn, chỉ là không để ý các nàng, hỏi một tiểu nha đầu bên cạnh: “Người đã mời tới chưa?”
Tiểu nha đầu giòn thanh hồi đáp: “ Thưa ma ma, đã mời tới, đang ở bên ngoài chờ ạ.”
Không bao lâu, một lão giả tuổi gần trăm đi đến, phía sau dẫn theo gã sai vặt đang đeo hòm thuốc.
“Đây là lương y của vương phủ chúng ta _ Sở đại phu, mời đến để bắt mạch cho chư vị.”
Vì thế mấy người theo thứ tự đi đến trước mặt đại phu, vươn cổ tay cho đối phương bắt mạch. Kỳ thật có một người tựa hồ bị khám ra bệnh kín, nên cho hạ nhân dẫn đi rồi. Tiểu phụ nhân kiakhi bị dẫn đi vẫn còn kêu to oan uổng, nói cơ thể mình trước nay khoẻ mạnh, tuyệt không dám có điều lừa gạt.
Bởi vì chuyện này xuất hiện, mọi người không khỏi có chút kinh hồn bất định. Chẳng qua chỉ làtuyển nhũ nương mà thôi, sao lại phức tạp như thế? Nhưng Dao Nương lại biết phức tạp hơn còn ở phía sau.
Lý ma ma liếc mắt nhìn bọn họ, ra lệnh: “ Mang các nàng ra phía sau kiểm tra đi.”
“Vâng.”
Vài ma ma cúi đầu đáp, liền dẫn đám người Dao Nương đi vào trong phòng tối.
Loại chuyện này đời trước cũng từng trải qua, bởi vì quá mức khó quên, cho nên Dao Nương nhớ rõ thập phần rõ ràng.
Đó vẫn là lần đầu tiên nàng lõa lồ thân thể trước mặt người ngoài, còn bị người xem đi xem lại, vì thế khuất nhục rất nhiều, cho nên ký ức hãy còn rất mới mẻ.
Ma ma phụ trách kiểm tra nàng thập phần cẩn thận, không chỉ kiểm tra các lại mụn nhọt linh tinhtrên cơ thể, thậm chí ngửi phía dưới nách ( >”<), còn kêu nàng nằm dài trên một cái bàn dài đã được trải vải bố, kiểm tra cái chỗ không thể nói kia.
Ma ma chắc là sợ Dao Nương bị mâu thuẫn tâm lý, vừa kiểm tra vừa nói: “Tiểu quận chúa là nữ nhi duy nhất của Vương gia, lại là tôn nữ ruột của đương kim thánh thượng, là long tử phượng tôn trời sinh. Ở Tấn Châu này, chắc chắn không giống như ở kinh thành, chỉ có thể tìm nguồn sữa từ bên ngoài. Nhưng việc chọn lựa này tuyệt đối phải cẩn thận, một khi tiểu Quận chúa có sai sót chỗ nào, chính là tội rơi đầu……”
Dao Nương cắn môi, nhắm mắt, không nói gì. Cảm giác đối phương đang ước lượng ngực mình, lại nghe đối phương nói: “ Ngươi vừa thấy chính là người có sữa nhiều. Ừm, tất cả hoàn hảo, xuống dưới đi.”
Nàng vội từ bàn dài bò xuống, cúi đầu đem xiêm y mặc vào.
Chờ sau khi rời khỏi đây, thấy sắc mặt mọi người khác nhau, hiển nhiên gặp chuyện tương đồng.
Khi mọi người đang đợi phần tiếp theo, Lý ma ma lại không nói gì, mà là đi ra ngoài.
Vài ma ma khác vẫn còn lưu tại phòng khách.
Việc này tựa hồ cũng không có cái gì đáng làm người kinh ngạc, nhưng Dao Nương lại nhịn không được để tâm.
Lý ma ma ra cửa, liền đi về hướng bên trái.
Nếu là rời khỏi Hòa Vân Các, hẳn là đi thẳng ra phía ngoài, sao bà ấy lại đi hướng đó?
Nơi đó là nơi nào?
Dao Nương vắt hết óc nhớ lại, đột nhiên trong lòng căng thẳng.
Ah, nàng nhớ nơi đó là địa phương nào rồi.
Hòa Vân Các chính là địa phương chiêu đãi khách khứa bình thường, có một lần khi Vương phủbày yến khoản đãi quan viên ở đất phong, Vương phi cũng tại hậu trạch khoản đãi chúng nữ quyến quan viên.
Lúc ấy Dao Nương đã là người bên cạnh Tấn Vương, lấy thân phận của nàng thì loại địa phương này tất nhiên là không thể tới, nhưng ngày ấy nàng ở trong vườn ngắm hoa lại đi nhầm đường khác, đi tới khu vực gần Hòa Vân Các này.
Hòa Vân Các này chiếm diện tích lớn, một phần là nước, một bên là nhà ấm trồng hoa. Lúc ấy nàng chỉ quá mê mẩn ngắm hoa mẫu đơn vừa nở kia thôi, vậy mà lại đi nhầm. Ngắm hoa xong, đột nhiên nghe được một âm thanh nói chuyện, nàng liền nhịn không được đi tìm, trùng hợp lúc ấy nàng đứng ở vị trí vừa vặn có thể từ bên ngoài nhìn đến tình hình trong Hòa Vân Các.
Nàng nỗ lực nhớ lại nơi mình đứng lúc trước, nhưng không phải là khách phòng này. Nhìn một cái lò sưởi ba chân mạ vàng ở góc tường, bởi vì quá mức rõ ràng, ánh mắt nàng nhìn vào tronng là thấy được nó đầu tiên. Lúc ấy tòa khách phòng này chỉ ngồi vài vị phu nhân quần áo hoa lệ, Dao Nương xưa nay nhát gan, sợ bị người ta phát hiện hiểu lầm mình muốn rình coi, liền vội vàng rời đi.
Nhưng bởi vì ấn tượng quá đậm, ký ức nàng vẫn luôn khắc sâu.
Dao Nương theo bản năng nhìn nhìn chỗ cửa sổ hoa tầm thường kia, cửa sổ hoa kia được sơn toàn là màu đỏ thắm, mặt trên chạm khắc các loại hoa văn xinh đẹp, sau lại có tảng lớn cành láxanh um. Lúc mới nhìn, tựa hồ cũng không dị thường, nhưng nếu là nhìn kỹ là có thể nhìn ra cành lá sum xuê kia tựa hồ có chút rung động.
Phía sau có người.
Là ai? Ai ở nơi đó nhìn trộm?
Dao Nương không dám nhìn tiếp nữa, vội làm như không có việc gì mà xoay đầu, nhưng khóe mắt còn nhìn chằm chằm chỗ kia.
Phiến cành lá sum sê kia đột nhiên rung động vài cái, chỉ kịp thấy xẹt qua một góc áo hoa văn phức tạp, lập tức không còn có động tĩnh khác.
Nhưng ở trong mắt Dao Nương, lại khiến nàng như bị sét đánh.