"A Hạ, ngươi đi nhanh đi."
Tiếng Đông nhi giúp A Hạ lấy lại tinh thần, nàng nhìn về phía Đông nhi, đại khái là bởi vì quá mức quen thuộc, cho nên nàng đặc biệt rõ ràng các cử chỉ của Đông nhi từ vẻ mặt, thậm chí là ánh mắt. Cho dù nàng ấy hiện tại thay đổi rất nhiều, nhưng có vài điều vẫn không có đổi thậm chí nàng ấy cũng không nhận ra.
Tỷ như, mỗi khi Đông nhi nói dối , lông mày trái sẽ không tự chủ được run một cái, lại run một cái. Rất nhanh phải tỉ mỉ mới nhìn ra, mà nàng càng run tần số căng thẳng cũng hiện rõ.
A Hạ mặc dù tuổi không lớn, nhưng các lão nhân vương phủ , người người đều nói nàng có thiên phú , mới được Tiết bà tử nhìn trúng . Không biết nàng ở phòng bếp nhóm lửa vài năm, nghiêm túc cũng sẽ nấu ăn tốt. Kỳ thật nàng nấu ăn tay nghề rất tốt, mặc dù đến không được trình độ như bếp trưởng nhưng phó bếp không có vấn đề gì. Chỉ là nàng hiểu được cây cao vượt rừng gặp gió sẽ quật ngã. A Hạ thấy Ngọc Nương hiện thời dẫn đến hai mặt thù địch, cũng bởi vì danh tiếng quá mức. Nàng liếc nhìn Tiểu Bảo, trắng non mềm , thật nhìn không ra hắn có người cha tướng mạo thô bỉ thế, đại khái là giống nương thật nhiều.
Nếu là - -
Nàng có thể thản nhiên nhận sự sủng ái của điện hạ? Một nữ nhân thân thể dơ bẩn, vốn nên trốn trong phòng, vĩnh viễn không đi ra . Tựa như...
( Do chế độ- do xã hội quá hà khắc nặng nề... Nói chung Soái thấy các bà mẹ đơn thân thật mạnh mẽ...
Nàng để Đông nhi đứng ở sau lưng Tiểu Bảo đỡ hắn xem cá, xoay người rời đi .
Tiểu Bảo vốn tâm sự nặng nề, cho đến khi A Hạ rời đi, hắn mới vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy Đông nhi – gương mặt lạ lẫm. Trong lòng hắn có một dự cảm giác xấu, thấy A Hạ đi xa , a a kêu hai tiếng. Đông nhi vội nói: "Ai nha nha, tiểu thiếu gia ngươi nghe lời đi, chúng ta xem cá tiếp."
Khi nói , nàng từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khăn. Ở trong lòng suy nghĩ nàng ta tính làm gì , khăn đặt tại mũi Tiểu Bảo , Tiểu Bảo thấy trước mặt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.
Nàng ôm lấy Tiểu Bảo làm như dỗ trẻ ngủ, bước chân cực nhanh rời khuôn viên. Một lát sau, cách rất xa có tiếng người đang nói chuyện.
"Ta nhờ Đông nhi giúp ta xem trong chốc lát, trở về lấy cái mẫu thêu..." A Hạ vừa đi vừa nói với Xuân nhi . Khi hai người đến lại không thấy ai cả.
" Họ đâu rồi? Vừa mới nãy còn ở đây mà ."
"Có phải Đông nhi ôm tiểu thiếu gia về rồi không ?"
" Chắc vậy, hay chúng ta trở về xem một chút."
Nhưng trở lại Vinh Hi viện, cũng không thấy Đông nhi cùng Tiểu Bảo, hai người chỉ có thể lại trở về. Lần này hai người tách nhau ra cùng tìm.
Chờ một lát sau hai người gặp lại, vẫn không tìm được, A Hạ lo lắng nói: "Chúng ta về sân nhỏ , nếu vẫn không có thì đi phòng bếp tìm hoặc là tới chỗ Đông nhi ở."
Xuân nhi gật đầu, hai người liền vội vã đi trở về .
Bởi vì căn bản không có ý thức được Tiểu Bảo có thể sẽ mất tích, chỉ nghĩ Đông nhi ôm đi chơi , cho nên ban đầu chỉ có hai người tìm. Từ phòng bếp, Đông nhi ở đều tìm qua , đừng nói là Tiểu Bảo, Đông nhi cũng không tìm được, hai người mới ý thức được có chuyện rồi gấp rút trở về báo tin.
Ngọc Thiền đem tất cả mọi người phân ra bốn phía tìm người, sau đó mới tới Triều Huy Đường báo tin.
Ngọc Nương đến Triều Huy Đường tới bây giờ còn chưa trở lại. Ngọc Nương còn ở trong phòng không ra, Phúc Thành giữ cửa, nàng nói xong việc này , Phúc Thành bảo nàng đừng sốt ruột, phân phó người tìm tiếp.
Có Phúc tổng quản hạ lệnh, Ngọc Thiền yên tâm nhiều , chỉ cần người còn ở vương phủ không có khả năng tìm không ra.
Chờ mọi người trở về báo vẫn không tìm được. Từ trên xuống dưới tìm khắp nơi cũng không thấy.
"Chỉ trừ vài sân của các chủ tử khác là chưa có đi tìm."
Phúc Thành mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, không do dự nói: "Đi tìm đi, nói là phụng lệnh điện hạ."
"Vâng."
Trong phòng ngủ, Ngọc Nương cũng không biết chuyện đang phát sinh, nàng cảm thấy hiện tại Tấn Vương càng ngày càng khó đối phó .
Cùng Lưu Lương Y thương nghị, hiện thời mỗi ngày sẽ định ra một chuyện thích hợp giúp Tấn Vương thư giải. Tấn Vương hôn mê bất tỉnh, chỉ có khi hết sức kích động mới tỉnh lại, lại không có ý thức, chỉ có bản năng. Mà Ngọc Nương chỉ có một mình, căn bản không thể nào ứng phó hắn. Không có biện pháp, nàng đành dựa vào kinh nghiệm , cuối cùng mới xong, cũng mệt mỏi không nhẹ.
Trong phòng có phòng tắm , Ngọc Nương rửa mặt sau đó đi ra. Vừa đi vừa vuốt vuốt thắt lưng, cho đến khi ra bên ngoài thấy Phúc Thành cùng Ngọc Thiền mới thẹn thùng thu tay về. Nhìn hai người sắc mặt có chút lạ quái , Ngọc Nương nghi hoặc không biết chuyện gì thì nghe Ngọc Thiền nói: "Phu nhân, tiểu thiếu gia không thấy đâu cả ."
Đầu Ngọc Nương muốn nổ tung , " Sao lại không thấy ? Đến cùng là thế nào? A Hạ đâu? Nhiều người trông vậy sao nói không thấy là không thấy chứ ?"
"A Hạ ôm tiểu thiếu gia đi xem cá, Đông nhi tìm nàng mượn hà bao mẫu A Hạ trở về đi lấy, xoay người về đã không thấy Đông nhi, tiểu thiếu gia cũng không có luôn . Chúng nô tỳ đều đã đi tìm khắp nơi Phúc tổng quản cũng sai mọi người tìm nữa, ngài đừng có gấp, tiểu thiếu gia khẳng định không có việc gì , nói không chừng là Đông nhi ôm hắn chui vào trong phòng nào đó chơi quên về thôi ." Ngọc Thiền an ủi.
Ngọc Nương mang Ngọc Thiền vội vã rời đi.
Phúc Thành xoay người đi vào trong phòng, Tấn Vương quả nhiên ngồi ở trước giường, hiển nhiên là nghe thấy động tĩnh bên ngoài rồi.
Hắn gầy gò, may đẹp trai nên nhìn rất xuất trần, thiếu chút uy phong, lại tựa như trích tiên. Đáng tiếc màu mắt đỏ tươi phá hư phần tiên khí thêm vài phần quỷ mị cùng ma tính.
"Còn không tra ra được Lưu Xuân Quán trộm thằng nhãi con kia ra ngoài làm cái gì hả?" Tay trái hắn xoay chiếc nhẫn trên tay phải, thanh âm đông lạnh.
Phúc Thành cúi thấp đầu, có chút tự trách : "Người nam nhân kia chết rồi, kẻ biết rõ nội tình chỉ có Hồ Trắc Phi cùng Hồng Đào. Hồng đào là người của Vĩnh Vương, nàng nằm vùng trong phủ . Nếu không phải lần này ngài bệnh , lão nô sợ gặp chuyện không may, đem quân tinh nhuệ bên ngoài lui một ít trở về, trong phủ ngoài lỏng trong chặt, thật không nghĩ tới nha đầu này sau lưng còn cất giấu một người khi phát hiện đã quá muộn, mà chỗ Hồ Trắc Phi ngài lại phân phó không cần... Cho nên..."
Cho nên không biết trước tình hình. Ban đầu chỉ cho là chuyện xấu trong hậu trạch , cho đến khi có người chết, mà Hồng Đào lại lộ đuôi, mới hiểu ra được sự tình không đơn giản.
Tấn Vương hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
" Thập nhị đã mang người theo sau , mới đưa tin tức trở về, nói là ý đồ đối phương không rõ, bất quá tạm thời tựa hồ không tính rời Tấn thành .
"Hắn không làm việc vô dụng , nhất định là có toan tính." Hắn, tự nhiên là nói Vĩnh Vương, Tấn Vương hiểu rất rõ ca ca mình .
Chỉ là toan tính đó là gì?
"Trước tiên cho người bảo vệ thằng nhãi con kia, đừng cho nó gặp chuyện không may."
"Phu nhân ..."
Tấn Vương trầm mặc , trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái: "Trước đừng nói với nàng, đối phương đã có toan tính " Nói không chừng hắn đang dò xét xem Ngọc Nương xác thực có giống hiện tại không ai không biết Tấn Vương quá mức sủng ái không. Có đôi khi chút sủng ái cũng không phải dễ dàng có được, có được rồi cũng đại biểu cho nguy cơ tứ phía. Dù sao ngồi ở vị trí Tấn Vương, thời thời khắc khắc đều sẽ phải đối mặt với sinh tử bên ngoài.
"Bản vương muốn nhìn một chút, hắn muốn làm cái gì..." Tấn Vương đứng lên, phân phó : "Mượn sự kiện này, đem mấy cái đinh hắn cài ở Tấn thành nhổ bỏ hết, hảo ca ca bản vương ngấp nghé bản vương cũng đủ lâu ."
" Vâng."
"Còn hai nơi kia, đừng cho bọn họ mượn cơ hội đục nước béo cò. Ta cùng hắn một đấu một..."
*
Ngọc Nương biết được hiện thời trong phủ cũng chỉ còn vài viện của thê thiếp Tấn Vương là chưa đi tìm , tự nàng mang người đi tìm con.
Lần đầu tiên khí thế mạnh mẽ vang dội vậy. Sự thực chứng minh nàng chính mình ra mặt rất đúng bởi vì rất nhiều thời điểm nữ nhân so với nam nhân khó dây dưa hơn nhiều , mà những hộ vệ kia là ngoại nam, các nữ nhân kia trên danh phận là chủ tử, lại là phụ nhân . Thật khó xử làm trễ nãi thời gian . Nhưng Ngọc Nương bất đồng, nàng là ái thiếp, cứ kéo Tấn Vương ra , không có ai dám ý kiến . Phàm là có người ngăn trở, hết thảy cứ nói Tấn Vương làm bệ.
"Tô hầu thiếp, ngươi muốn làm cái gì!"
" Nhi tử ta mất tình , phụng lệnh điện hạ , các nơi phối hợp cho."
"Ngươi không phải là cố ý mượn oai hùm chứ?" Cũng có người nghi vấn.
"Triều Huy Đường ở đó thắc mắc ngươi có thể đi tìm điện hạ mà hỏi."
Mấu chốt hắn có thể trả lời ngươi mới được! Ngọc Nương thập phần xúc động, nên không kiên nhẫn nói thẳng làm đối phương tức giận điên.
Mấy hầu thiếp cũng dễ, chỗ ba vị trắc phi lại hết sức khó tiến hành, cơ hồ vạch mặt nhau luôn.
Đặc biệt là khi đến Lưu Xuân Quán, Hồ Trắc Phi đặc biệt khó dây dưa, ngăn ở trước cửa phòng, không cho những thị vệ kia đi vào.
"Ngươi là một hầu thiếp, thế nhưng dám mang người đến lục soát phòng ta phòng của trắc phi sao."
"Phụng điện hạ ra lệnh..."
"Đừng hòng lấy điện hạ ra dọa người, hôm nay bản phi nếu để cho ngươi lục soát, bản phi về sau lấy mặt mũi nào gặp người!"
Ngọc Nương trừng mắt nhìn Hồ Trắc Phi, nàng hai đời cộng lại lần đầu tiên cùng đối phương đối mặt.
Có lẽ ngầm chống lại không biết bao nhiêu lần nhưng chính diện đối mặt là lần đầu tiên, không ai nhường ai, hai bên giằng co.
Nghiêm túc mà nói Ngọc Nương sợ Hồ Trắc Phi , sợ không phải chỉ vì địa vị không ngang hàng với bóng ma đời trước, mà còn có một sự xen lẫn giữa kính trọng ao ước . Hồ Trắc Phi có được sự coi trọng của điện hạ dành cho tiểu Quận chúa, chỉ dựa vào điểm này nàng đủ vốn để khinh thường bất luận kẻ nào, cho dù là vương phi cũng không dám thẳng thắn sắc sảo đối mặt.
Ngọc Nương cũng không quá chú ý chuyện hậu trạch của Tấn Vương, có lẽ là nàng vô thức lẩn tránh. Riêng Hồ Trắc Phi nàng không có biện pháp lẩn tránh , bởi vì hai đời đi vào vương phủ, đều cùng hai mẹ con này có vô số liên lạc.
Biết đối phương được sủng ái là giả? Sủng hay không sủng không quan trọng mà trọng yếu nhất là Tấn Vương đồng ý làm ô dù che chở cho? Chỉ bằng điểm này có thể nhìn ra rất nhiều , Tấn Vương che chở Hồ Trắc Phi rất rõ ràng. Mặc kệ là nguyên nhân gì thì cũng sẽ không tha thứ khi người khác đụng đến . Ngọc Nương cũng không nắm chắc khi nàng cùng Hồ Trắc Phi đối chọi, Tấn Vương có thể đứng về bên nàng không, cho nên nàng từ trước đến giờ vẫn luôn lẩn tránh đối phương. Lần trước dưới con mắt bao người, dù nói là Tấn Vương thay nàng trút giận, không bằng nói là giúp vương phi mượn thế áp chế người cho rồi. Chỉ là vì Tấn Vương ngầm đồng ý , nhưng cũng không bao lâu, Tấn Vương giải cấm , đủ để nhìn ra mọi thứ rồi. Nhưng lúc này đây, Ngọc Nương không muốn suy nghĩ những vấn đề này. Có quan hệ gì đâu, nàng chỉ lo cho Tiểu Bảo thôi.
" Thỉnh trắc phi nương nương mở cửa!"
"Bản phi không cho thì thế nào? !"
Mặt Hồ Trắc Phi ác ý quá rõ ràng, làm Ngọc Nương có một loại cảm giác, Tiểu Bảo là vì nàng mới mất tích điều này càng làm cho lo âu hơn. Nàng không nói gì mà quay đầu nhìn Ngọc Thiền cùng vài nha đầu, "Đem trắc phi nương nương tới chỗ khác đi." Không gọi thị vệ được là vì thị vệ đều là nam nhân, lôi kéo khó tránh khỏi sẽ mạo phạm. Ngọc Thiền không do dự đi qua, vài người khác cũng xông lên, ba chân bốn cẳng đem Hồ Trắc Phi kéo ra .
Hạ nhân Lưu Xuân Quán thấy chủ tử nhà mình bị thua thiệt, tự nhiên phải giúp một tay, trong sân một mảnh đại loạn. May là thị vệ ra mặt mới êm chuyện.
"Tô Ngọc Nương, ngươi to gan lớn mật!"
Nàng chẳng hề gan to, mà nàng bất quá chỉ là một người mẹ. Hiện tại con nàng mất tích , nàng bất chấp là ai, bất chấp giá nào cũng phải tìm được.
Ngọc Nương bên này nháo , động tĩnh tự nhiên truyền tới Triều Huy Đường, Tấn Vương nghe bẩm báo mày không nhăn một cái,lệnh:
" Cho nàng làm đi."
Chung quy cuối cùng, Phúc Thành phân phó xuống, Tấn Vương mới là chủ tử, đây là chỗ của nữ chủ nhân bọn hộ vệ nhìn như chỉ chỗ nào đánh chỗ nào, kì thực không thể nào không bẩm báo lên. Mà đi theo Ngọc Nương chỗ của Hồ Trắc phi địa vị - rồi đến vương phi các nàng địa vị càng ngày càng cao, thỉnh cầu chỉ thị ùn ùn kéo đến.
" Cứ cho nàng xông vào."
"Điện hạ, Tô phu nhân xông Lưu Xuân Quán, Hồ Trắc Phi không cho..."
" giúp nàng!"
Trong thư phòng một mảnh im lặng như tờ, ngồi phía dưới có rất nhiều phụ tá cũng hồn nhiên xem như không nghe thấy. Người bẩm báo lui ra, Tấn Vương nhẹ ho một tiếng, nghị sự tiếp tục.
Cho đến khi đến Tư Ý viện, Ngọc Nương vốn thấp thỏm trong lòng, lại không nghĩ rằng cửa mở rộng , Thanh Mặc tươi cười đứng ở đó.
"Vương phi nói, hài tử bị lạc , Tô phu nhân nhất định là lòng như lửa đốt, bảo nô tỳ bồi ngươi tìm kiếm."
Cảm ơn!
Ngọc Nương trong miệng không nói gì, nhưng nàng mãi ghi nhớ trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Tấn Vương: Ngươi cái này giày vò tiểu yêu tinh a...
Phúc Thành: Vấn đề là điện hạ ngươi trộm đạo nói, phu nhân cũng không nghe thấy a.
Tấn Vương: Để cho ngươi lắm miệng!