Dưới ánh đèn, Lưu Lương Y lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng vuốt chòm râu.
Trong phòng yên tĩnh đến dọa người, Phúc Thành sắc mặt trì trệ đứng một bên, phảng phất không giải hết sầu .
Một hồi lâu, Lưu Lương Y mới thu hồi tay.
"Điện hạ gần có cảm thấy mắt không rõ ràng, một khi rõ thì rất quá đáng mắt chảy nước mắt? Sắc dục để tâm, thời khắc khắc đều muốn? Một khi dính nữ sắc thì muốn ngừng mà không được, dục căn sưng, không thể tiêu tiết?"
Lưu Lương Y hỏi toàn những vấn đề khó nói nhưng thầy thuốc phải nhìn, nghe, hỏi, sờ, lại không thể không nói sự thật. Lưu Lương Y cũng không phải là lần đầu tiên trị bệnh cho Tấn Vương nên không có gì không thể nói .
Tấn Vương gật đầu.
Lưu Lương Y chân mày càng nhíu chặt hơn, hắn thở dài: "Chiếu theo triệu chứng, độc sắp sâu tận xương tủy , nếu mãi không có giải dược, có lẽ tháng ba có lẽ nửa năm, điện hạ mắt không thể thấy, thảo phạt không ngừng, đến khi thoát tinh mà chết!"
Thật ác độc!
Mới đầu, Tấn Vương trúng độc, cũng chỉ cho là nhiều lắm thì nó so với xuân dược bình thường mạnh hơn một chút.
Sau đó thân thể biểu hiện độc này bất thường. Nhờ Lưu Lương Y y thuật vượt trội, giao thiệp với cực kỳ rộng lớn, đã nhận ra độc này chính cực lạc tán đã thất truyền.Rất nhiều năm trước trong giang hồ có vị hoà thượng muốn thỏa mãn dục vọng bản thân mà chế tạo thành, đối với nam nữ đều có hiệu quả.
Lúc trước dựa vào cực lạc tán, vô số nữ tử trở thành nạn nhân. Người này to gan lớn mật thậm chí động đến nữ quyến mệnh quan triều đình họ quyền cao chức trọng, bày ra thiên la địa võng, cuối cùng bắt giữ tên hoà thượng này. Người này bị lăng trì, mà cực lạc tán danh cũng truyền lưu hậu thế.
Lưu Lương Y cũng không nghĩ tới Tấn Vương trúng độc này, chứng bệnh là lúc mắt không thể thấy dục hỏa đốt tâm. Sau đó trở về bình thường, mỗi đêm trăng tròn, không thể điều khiển thân thể. Cuối cùng phát tác nhiều lần, cho đến thoát tinh mà chết.
Nhưng độc cũng không phải là không thể giải , vì hoà thượng kia muốn thỏa mãn dục vọng mà chế tạo thành, nên hắn không thể nào hại hắn. Còn có một loại dược triệt tiêu tất cả (cực lạc tán - miêu tả tuyệt vời - ban đêm dù có chục nữ nhân cũng không mềm nhũn, thu phát tự nhiên.)- Tác giả quảng cáo xuân dược quá đáng
Lúc trước Tấn Vương trúng độc , sai người tìm tin tức về cực lạc tán mới tìm được có một mệnh quan triều đình lưu lại ghi chép. Dựa theo trên đó ghi lại người này hơn 58 tuổi mà càng già càng dẻo dai, bảy mươi còn làm cho tiểu thiếp thứ 18 sinh hạ .
Đáng tiếc chỉ tìm được bấy nhiêu , hậu bối của hắn cũng đã lưu lạc không biết phương nào.
Nghe Lưu Lương Y nói xong, Tấn Vương vẫn bất động như núi, Phúc Thành mất đi tỉnh táo.
"Lão nô đi gọi Thập Dạ tìm thêm thông tin."
Tấn Vương gật đầu, Phúc Thành vội vã đi xuống.
Chờ Phúc Thành rời đi, Tấn Vương hỏi: "Có thể kéo dài không?"
Lưu Lương Y trầm ngâm một lát, do dự nói: "Nếu cùng nữ tử giao hoan, có thể kéo dài nhất thời, nhưng trị phần ngọn không trị hết."
Hắn sở dĩ do dự cũng vì biết rõ Tấn Vương trúng độc như thế đều sẽ nghi ngờ người thân bởi vì hạ cực lạc tán cho một nam tử ghét nữ nhân, không thể nghi ngờ là nham hiểm đến cực điểm.
"Tốt lắm, ngươi đi xuống đi."
Lưu Lương Y gật đầu, đi xuống .
Tấn Vương nhắm mắt dựa vào ngồi ở chỗ kia, ngón tay thon dài một cái một cái điểm cái ghế tay vịn.
Hồi lâu, mới nói: " Nói cho phía kinh thành, toàn lực đánh giết! Bản vương cũng không tin hắn không để ý thứ gì, hủy hết tất cả, giữ lại thứ trọng yếu nhất để đổi dược!"
"Là."
*
Trong một đêm, hậu viện vương phủ lại thay đổi thời thế.
Điện hạ hướng Lưu Xuân Quán thưởng này nọ, đêm đó còn ngủ lại ở Lưu Xuân Quán.
Lập tức, tiếng nghị luận ào ào.
Đối với một số đầy tớ chuyện này cũng không sao cả dù sao tiểu Quận chúa còn đó, đặc biệt là gần đây Hồ Trắc Phi xuất tất cả vốn liếng mượn danh tiểu Quận chúa chứng tỏ sự tồn tại. Nếu điện hạ còn để ý nữ nhi duy nhất này, thì sẽ không bỏ mặc Hồ Trắc Phi .
Cuối cùng Lưu Xuân Quán cũng đã thẳng lưng, đó là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn.
Trước kia phòng bếp giúp đỡ vương phi giẫm đạp Lưu Xuân Quán, phòng bếp đã rất lâu chưa đúng giờ vì Lưu Xuân Quán chuẩn bị đồ ăn , Mộng nhi đi thúc giục, phòng bếp lấy cớ không làm.
Cũng mới một ngày chuyện xoay một trăm tám mươi độ thấy Mộng nhi đều cười như hoa nở, còn nhét trái cây điểm tâm vào tay nàng.
Mộng nhi lấy hộp cơm, ra phòng bếp, cách thật xa, mới nhổ một ngụm, mắng: "Mắt chó nhìn người thấp!"
Chờ khi trở lại Lưu Xuân Quán, Mộng nhi mặt mũi tràn đầy xuân phong đắc ý vừa sắp thức ăn vừa miêu tả phòng bếp nịnh bợ nàng .
" đồ thiếu dạy dỗ, cần nương nương ra mặt, các nàng mới biết được Mã vương gia có ba con mắt. Cũng không nhìn một chút, chỉ cần chúng ta có tiểu Quận chúa, nương nương cũng không thể bị điện hạ vắng vẻ!"
Hồ Trắc Phi nhếch môi cười, trên mặt tràn đầy đắc ý cao ngạo. Nhưng trong lúc lơ đãng, lại có sự sợ sệt , cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì.
*
Tiểu viện ở dãy nhà sau trước cửa phòng bếp nhỏ vài nha đầu bà tử đang ngồi.
Về chuyện Hồ Trắc Phi phục sủng, tiểu viện cũng nhận được tin tức. Có bà tử chậc lưỡi: "Bà tử ta nói nghe nè không thể nào nơi đó yên tĩnh lại đâu vì còn có vị kia mà."
"Đúng vậy, vị kia là độc đinh, nếu ngày nào đó một vị có thể sinh ra nam nhân , nói không chừng có thể đem người nọ triệt để đè xuống."
Bà tử nói chuyện nhìn như không nói ai kì thực họ đều biết cái gì gọi là ý tứ. Đầy tớ không được nghị luận chuyện các chủ tử, nên sử dụng từ thay thế mà thôi.
Vài người tiểu nha đầu nghe nhiệt tình lắm, trong đó có A Hạ cùng Tiểu Bảo.
Nói đến văng cả nước miếng Triệu bà tử thấy Tiểu Bảo cái mặt như đang suy nghĩ , cười chỉ hắn cho người khác xem: "Nhìn một chút vật nhỏ này, hắn làm như cũng nghe hiểu vậy ak ."
Mọi người ngắm hắn lập tức nở nụ cười.
Là tiểu tử duy nhất trong viện, Tiểu Bảo rất được hoan nghênh. Vì Tiểu Quận chúa là chủ tử, Hồ Trắc Phi , Mục ma ma coi là bảo bối tất nhiên không thể xâm nhập.
Nhưng Tiểu Bảo là con bà vú, thân phận hợp với dân chúng, mọi người tùy ý hơn rất nhiều. Thường vặn vặn khuôn mặt nhỏ nhắn , sờ sờ tay mập, đó là chuyện thường ngày. Còn có bà tử, thậm chí hôn lên khuôn mặt hắn.
Ai kêu hài tử đáng yêu quá chi!
Đối với cái này, Tiểu Bảo thấy phiền đều phiền chết . Đáng tiếc hắn không thể nói, lại không dám làm làm gì kinh thế hãi tục , chỉ có thể chịu .
Một bà tử đi tới, đem Tiểu Bảo ôm qua, cười toe toét không răng , thuận tay gẩy gẩy đũng quần hắn **: "Nhìn một chút nè Tiểu Bảo tiểu tiểu Bảo dài chưa , tương lai làm nam nhân tốt!"
Tiểu Bảo ngây người , ánh mắt nhỏ dại ra.
Vài người bà tử cười ha ha, trong đó có một người nói: "Để cho ta nói, vị kia nên ôm nam nhân nhiều đi , nói không chừng có thể có con."
Các bà tử mở miệng, thật khiến người ta không chịu nổi. Vài tiểu nha đầu nghe được cái hiểu cái không, hiểu thì khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, không hiểu thì tự động bỏ qua.
Tiểu Bảo hiểu , cảm thấy xấu hổ không thôi, lúc này đã quên mình bị người ta nhòm ngó. Vì hắn biết được một cái tin tức, phụ hoàng không thích Từ thị.
Bất quá phụ hoàng không thích Từ thị, cũng không khiến người ta ngoài ý. Thật sự Tiểu Bảo ngoài ý muốn là tối qua phụ hoàng ngủ lại Lưu Xuân Quán , nhưng sự thật là ở phòng nương.
Đừng hỏi Tiểu Bảo làm sao biết , người bình thường hắn không nói cho nghe đâu.
Phụ hoàng đến cùng là vì cái gì?
Tiểu Bảo khó hiểu.
*
Tấn Vương năm ngày ngủ lại ở Lưu Xuân Quán, đã không khiến vương phủ thấy kỳ lạ .
Bởi vì bọn họ biết rõ, ngày thứ sáu cũng không khác ngày đầu tiên, ngày thứ hai.
Tấn Vương phi cũng không nghĩ gì, nha đầu báo nàng trừ cười lạnh vẫn là cười lạnh. Thậm chí không nghĩ ra nữ nhân kia sao vẫn chưa tới, hai người sẽ đấu một trận, nàng đợi.
Tấn Vương phi cuối cùng thay đổi ý tưởng.
Nàng đều như vậy rồi còn có gì là không thể tiếp nhận , chỉ cần nàng khuất phục sẽ không đến mức mất vị trí vương phi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, đến cùng vẫn thấy khó khăn.
Vừa lúc đó, triều đình ban thưởng đến , mà theo đồ ban thưởng là nhóm mỹ nhân .
Tấn Vương vô hậu là tâm bệnh của Hoằng Cảnh Đế , thỉnh thoảng lại phát tác, dù sao Tấn Vương là nhi tử, lại nổi tiếng , đường đường là một thân vương, mà con trai cũng không có thì sao được.
Khi Tấn Vương hồi kinh, Hoằng Cảnh Đế lại muốn thưởng nữ nhân cho hắn , mà hắn có thể không nhận là khỏi nhận.
Gần đây kinh thành đồn đãi, Tấn Vương nhiều năm vô hậu đều là vì nam phong, không gần nữ sắc. Nam phong cũng không sao kinh thành quý tộc cũng nuôi dưỡng vài tiểu quan , có thể thích nam phong nhưng không có nhi tử, chính là vấn đề lớn .
Hoằng Cảnh Đế suy nghĩ mãi thế là từ trong kinh chọn hai quý nữ thưởng xuống, cùng mấy tiểu mỹ nhân cũng thưởng cho Tấn Vương .
Mà hai quý nữ là lấy danh nghĩa trắc phi thuởng vào, một là Dương Hầu gia đích nữ , một là Từ quốc công gia thứ nữ Từ Nguyệt Như.
Trắc phi là thiên kim ngọc điệp đứng đắn , đặc biệt là do Hoằng Cảnh Đế chỉ hôn, theo lý thuyết Tấn Vương phủ nên giăng đèn kết hoa bày tỏ ăn mừng, cho nên hai người đến thì buổi tối hôm đó, Tấn Vương phủ liền treo đèn hồng từ trên xuống dưới vui mừng, còn thưởng cho hạ nhân rượu và thức ăn cho chung vui.
Ban đêm, Lăng hiên cùng Nguyệt cư đèn đuốc sáng trưng, hai trắc phi trông mong ngóng chờ.
Lần này cùng nhau vào cửa là hai trắc phi, tuy không có kiệu tám người khiêng, cũng không có bái thiên địa nhập động phòng, nhưng sáng mai lúc thỉnh an vương phi trước mặt thê thiếp muốn tăng thể diện, phải xem Tấn Vương hôm nay nghỉ tại nơi nào.
Nếu ở kinh thành, là tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện hai cái trắc phi cùng nhau nhập phủ , nhưng đây không phải là kinh thành, mà là Tấn Châu. Vì sợ sinh biến, sắc phong xong tuyên hết thánh chỉ, là đem hai người nhét vào vương phủ.
Hai vị trắc phi chật vật đến cực điểm, nếu không phải có của hồi môn c nhiều, người không biết rõ còn tưởng là hầu thiếp vô danh.
Cho nên muốn mặt mũi,phải xem đêm nay Tấn Vương nghỉ tại đâu .
Dù sao Thánh thượng hạ chỉ, Tấn Vương cho dù không muốn cũng phải làm dáng , hai người trước khi đến Tấn Châu cũng nghe qua , Tấn Vương không phải là không gần nữ sắc, chỉ vì hàng năm bận việc.. Chiến sự, nên mới có chỗ sơ sẩy.
Tấn Vương phủ có một vị trắc phi đang đắc sủng, còn có một vị tiểu Quận chúa, nói Tấn Vương không gần nữ sắc , căn bản chính là tung tin vịt!