Phúc Thành xem mặt Tấn Vương âm u không hiểu điện hạ nhà mình đến cùng ở nháo cái gì.
Tô thị về nhà , điện hạ đã biết , không muốn cho người ta về nhà thì nói rõ, hết lần này tới lần khác khó chịu không nói, ngược lại ngày ngày sai người báo cáo chuyện trong tiểu viện.
Biết rõ vương phi thưởng đồ này nọ , Hồ Trắc Phi cũng thưởng này nọ đi xuống, thậm chí ngay cả Phùng hầu thiếp - Lý phu nhân - Đào phu nhân vì nịnh nọt vương phi, cũng thưởng vài thứ làm dáng.
Mục ma ma cũng thưởng .
Theo lý thuyết, Tấn Vương thân là người đứng đầu, nếu không biết cũng được, rõ là biết lại làm như không biết, muốn nàng biết lại muốn nàng không biết , bày tỏ một chút cũng được. Ban thưởng cho sự vất vả cùng công lao của Tô thị, đặc biệt nàng lén lút cùng Tấn Vương có quan hệ .
Tấn Vương hết lần này tới lần khác cho người đến báo thưởng Tô bà vú vài thứ kia có sao đâu, còn không có động tĩnh nữa chứ.
Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm Phúc Thành suy đoán, điện hạ đang giận dữ .
Bất quá Tấn Vương cùng Ngọc Nương giận dữ cũng không phải ngày một ngày hai, gần đây nhìn thời gian hắn đến tiểu viện cũng có thể nhìn ra, mỗi ngày đều mè nheo đến đêm khuya yên tĩnh mới đi, muốn đến còn õng ẹo thật là.
Phúc Thành thấy, cần gì phải thế, muốn đến thì đến , giận dữ chi cho mệt. Mà Phúc Thành cũng không dám nói ra hắn muốn sống thêm vài năm.
Rõ ràng hạ nhân đến báo Tô thị chuẩn bị ra phủ, muốn đi gặphết lần này tới lần khác còn không đi, đợi bọn họ đến cửa chính , mới mượn cớ ra cửa, đang di chuyển đến cửa hông, thì thấy.....
Tô bà vú nói chuyện cùng một phu xe trẻ tuổi, trong lòng phán người nụ cười rất không bình thường.
Tiểu tử này không phải là thích Tô thị đi?
Ý tưởng này làm Phúc Thành giật mình, lại nhìn Tấn Vương , quả nhiên lạnh ngắt , đang tản hàn khí.
Phúc Thành nhịn không được ở trong lòng so sánh , nếu hắn là Tô thị cũng thích khuôn mặt tươi tắn kia , cũng không muốn ở cùng mặt lạnh .
Hừ!
Nghe tiếng hừ lạnh, Phúc Thành nghiêng đầu thấy Tấn Vương phẩy tay áo bỏ đi.
Mà đôi trẻ kia căn bản không có phát hiện chuyện đã phát sinh .
*
Ngọc Nương lên xe, Chu Thăng đánh xe ngựa đi.
Hắn đánh xe rất tốt, xe ngựa chạy được nhanh lại ổn định, Ngọc Nương ngồi bên trong không thấy tròng trành.
Kỳ thật cũng nhờ xe ngựa tốt. Mục ma ma lên tiếng, Chu Thăng cố ý chọn chiếc xe xịn, là xe cho các chủ tử ra cửa ngồi . Toa xe rộng lớn, bên trong có giường, ngồi rất thoải mái.
Ngọc Nương tò mò nên hỏi qua , mới biết được chuyện này.
"Như vậy Chu đại ca thêm phiền toái rồi?" Ngọc Nương so sánh bổn phận cùng là hạ nhân vì nàng làm đối phương thêm phiền toái, vậy không tốt lắm.
"Không có gì, trong phủ chúng ta các nữ chủ tử ít ra cửa, xe ngựa sơn xong cũng để không." Chu Thăng vô tình nói.
Ngừng tạm một lát, hắn lại nói: "Không sợ nói cho ngươi biết, xe trong phủ hạ nhân rất hay mượn. Đánh xe vì không muốn đắc tội người khác, cũng mở một mắt nhắm một mắt, Tô nhũ nương phân phó xuống , ai cũng không nói gì đâu."
Thấy vậy, Ngọc Nương mới yên lòng.
Chu Thăng tựa hồ là thường xuyên chạy đường này, rất êm, một đường đi thẳng.
Thời tiết nóng bức, Ngọc Nương mở cửa xe ra cho thông khí.
Chu Thăng rất vui , hắn ước gì có thể cùng Ngọc Nương nói chuyện nhiều chút. Cứ như vậy một đoạn đường rất dài, thời gian trôi thật nhanh, hai người cũng đã hiểu thêm về đối phương.
Ngọc Nương biết về xuất thân của Chu Thăng cùng với tình huống trong nhà hắn một chút. Mà Chu Thăng cũng biết một chút về Ngọc Nương, Ngọc Nương vẫn là dùng cái cớ lúc trước, trượng phu của nàng là người bán hàng rong, vì ra cửa buôn bán gặp chuyện ngoài ý muốn, bỏ lại nàng cùng hài tử trong bụng .
"Tô bà vú ngươi cũng không cần quá thương tâm, rồi cũng sẽ qua thôi , nhìn bây giờ xem không phải tốt hơn rồi sao." Chu Thăng cũng không am hiểu việc khuyên nhủ , an ủi người khác nên lời nói còn khô khan .
Ngọc Nương nhìn bộ dạng đó của hắn, bật cười: "Cảm ơn Chu đại ca quan tâm, ta hiện tại rất tốt , ta ráng kiếm nhiều tiền một chút, đến thời điểm về nhà sẽ có vốn nuôi Tiểu Bảo trưởng thành."
Chu Thăng nhìn nàng nhịn không được hỏi một câu: "Tô bà vú không tính tái giá sao?"
Đại Kiền không ép quả phụ không tái giá , đặc biệt là Tấn Châu dân phong mở .
Nghe nói như thế, Ngọc Nương không khỏi sững sờ cúi đầu xuống: "Giống như ta bây giờ , chồng chết thêm con nhỏ, nào có ai nguyện ý cưới ta."
Chu Thăng muốn nói ” ta nguyện ý”.
Đáng tiếc hắn không dám.
(Lỡ duyên rồi...<3)
Hắn đêm đêm nằm mộng thấy nàng, quả thực tựa như ma ám, không thể vọt tới trước mặt nàng, nói cho nàng biết hắn rất muốn kết hôn với nàng – người phụ nữ có chồng. Giờ thật đứng trước mặt nàng, nhìn nàng trắng nõn xinh đẹp, hắn lại sợ hãi .
Chu Thăng lòng rất khẩn trương, tâm đập bịch bịch , hắn cố khoa trương ca ngợi Ngọc Nương .
Vì lần đầu tiên nói thế, hắn không thuần thục, chọc Ngọc Nương cười suốt .
"Chu đại ca, thực sự cảm ơn ngươi ."
Lần này cảm tạ này rất thực lòng , Ngọc Nương nhìn ra được Chu Thăng muốn an ủi nàng , khích lệ nàng, nàng thấy hắn là người thiện lương.
*
Buổi trưa, Chu Thăng đem xe ngừng ở bên đường trước một cái lều trà.
Chắc đã đến nhiềut lần, Chu Thăng dẫn Ngọc Nương đi vào như ngựa quen đường cũ.
Lều trà rất đơn sơ, chỉ có nước trà cùng bánh bao .
Chu Thăng có chút ảo não, hắn lại lại quên trong này cơm canh không ngon.
Ngọc Nương cười lấy ra một cái bao bố, trong bao bố có một đựng bánh bao và thịt.
"Là phòng bếp làm , sợ trên đường không tiện dùng cơm ."
" Ngươi ăn đi, ta ăn bánh bao được rồi." Chu Thăng khước từ.
"Nhiều vậy ta ăn sao hết , trời nóng thế này để lâu thiu mất, Chu đại ca ngươi đừng khách khí ."
Thế là hai người kêu hai chén trà, ăn bánh.
Chu Thăng ăn ngon miệng, càng cảm thấy Ngọc Nương tốt.
Ăn xong uống xong, hai người tìm chỗ rửa tay, đi vệ sinh.
Nơi này trước không phải thôn xóm sau không có nhà trọ, Chu Thăng sợ Ngọc Nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên ở bên ngoài canh.
Ngọc Nương đi vào trong chốc lát đỏ mặt đi ra. Lần đầu tiên đối mặt tình huống này, mình đi nhà cầu, bên ngoài lại có nam nhân canh chừng.
Ngoài cửa lều đặt mấy vại, bên cạnh còn đặt chậu nước cùng bầu để múc nước dùng để rửa tay.
Ngọc Nương đi rửa tay, Chu Thăng ân cần cầm lấy bầu nước múc nước giúp nàng rửa.
"Chu đại ca, thật sự phiền ngươi , mang ta theo phiền nhiễu ngươi nhiều."
"Như thế nào lại thế chứ..."
Đang nói , một chiếc xe ngựa chạy nhanh vào, dừng trên đất trống trước lều trà.
Từ trên xe bước xuống bốn người, cầm đầu là một chàng trai trẻ tuổi, và ba người vạm vỡ mặc vải thô. Nam tử trẻ tuổi mặc dù ăn mặc bình thường, chẳng hề chói mắt, nhưng vừa nhìn đã biết là người có tiền.
"Thiếu gia, nơi này không thôn xóm , không nhà trọ, chỉ có một cái lều trà thôi."
Người được gọi là thiếu gia , mặt mày tràn đầy ghét bỏ cùng không kiên nhẫn, " Địa phương này có gì chứ ..."
Nghe có người đến , Ngọc Nương vô thức nép người, gấp rút lau khô tay trên váy.
"Chu đại ca, chúng ta đi mau đi."
Chu Thăng gật gật đầu, mang Ngọc Nương định lên xe rời đi.
Lướt qua bốn người đó rồi nào ngờ bị gọi lại.
"Này tiểu phụ nhân kia..."
Ngọc Nương cúi đầu, giả bộ không nghe thấy, ráng chạy lên phía trước. Đáng tiếc động tác không nhanh bằng đối phương bị họ cản lại.
"Nói với ngươi đó, không nghe thấy hả?" Con ngươi thiếu gia kia nhìn chằm chắm vào Ngọc Nương thiếu điều muốn rơi ra ngoài còn tắc luỡi không ngừng, nghĩ nơi này là thâm sơn cùng cốc vậy mà còn phụ nữ đẹp.
Hắn là thiếu gia – là con trai độc nhất của một thương nhân, vì trong nhà ba đời dòng họ đều sinh độc đinh, nên hắn quen coi trời bằng vung. Hơn nữa trong nhà có chút tiền, hắn tất nhiên thường xuyên dạo kỹ viện bao con hát, tuổi trẻ hoang phí vô cùng
Mắt thấy con trai độc nhất tuổi cũng không nhỏ , suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng. Thương nhân này hạ quyết tâm, đuổi nhi tử ra ngoài bắt đầu buôn bán hàng mong muốn cho nhi tử chịu cực khổ, để nó biết rõ người cha như hắn gian nan vất vả thế nào ,tránh làm bại hoại gia nghiệp.
Thiếu gia ngày thường sống an nhàn sung sướng, sao chịu đau khổ, hắn kêu khổ không chịu nổi này nọ, Nhưng mấu chốt là hắn cũng không còn cơ hội đi dạo Câu Lan Viện tìm mỹ nhân .
Đoàn người đã hai ngày rong ruổi đường, trừ bụi chính là cây, nếu có thể nhìn thấy người, tất cả đều là hán tử thô to đen hôi. Thật vất vả mới gặp gái đẹp như một bông hoa, không trách thiếu gia này thẳng mắt mà nhìn.
Nhưng hắn là người bách chiến lão luyện, tự nhiên biết được nữ nhân như thế nào mỹ vị nhất. Hắn thích phụ nhân, không thích những khuê nữ, vì biết phụ nhân đã hiểu được sự thú vị, những cô gái trẻ một khi lên giường, tựa như cá chết vậy.
Hắn nếm biết bao nữ nhân đã đếm không hết, Ngọc Nương thế này trong mắt hắn, không khác gì tuyệt thế vưu vật. Tuy là nàng bao bọc chặt chẽ thân thể , nhìn mông khi đi đường ngực lắc lư mông đong đưa, vừa nhìn là biết đây là mẫu phụ nữ khiến nam nhân thoải mái .
Thiếu gia vừa chậc miệng, vừa vuốt cằm , ánh mắt qua lại trên người Ngọc Nương . Ba tùy tùng kia thấy vậy mặt lộ vẻ cười khổ, cũng không lên tiếng ngăn lại.
Ngọc Nương có ảo giác nàng như bị lột trần trong mắt hắn, nàng vội duỗi tay che trước ngực trốn cạnh Chu Thăng, hắn bước lên một bước, ngăn phía trước nàng.
"Không biết vị này ngăn cản chúng ta đi, là muốn gì?"
Thiếu gia đó ngẩng đầu nhìn Chu Thăng " Né ra đi, đừng cản trở chuyện tốt của bổn thiếu gia!"
Hắn liền đẩy Chu Thăng, Chu Thăng không đề phòng, bị hắn đẩy lảo đảo xém ngã.
"Chu đại ca..." Ngọc Nương cuống quít đỡ hắn.
"Nhìn các người thế này chắc là vợ chồng son . Mà vợ chồng son cũng không quan hệ chi hết, bản thiếu gia thích phụ nữ đã có gia đình." Thiếu gia đó vừa nói vừa túm Ngọc Nương, Chu Thăng che chở không cho, tên thiếu gia đó không kiên nhẫn , trách mắng: " Ba ngươi là người chết hả ? Còn không mau tới đây giúp một tay!"
Ba tên tùy tùng kia sắc mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không hàm hồ đi tới, nhìn ra được là thấy cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này .
Chu Thăng thấy không ổn, hắn nháy mắt với Ngọc Nương cho nàng chạy trước, rồi nói : "Các ngươi là ai? Có biết chúng ta xuất xứ từ đâu không?!"
"Ta thèm quản ngươi từ đâu đến chi mau tránh ra cho ta."
Miệng nói Chu Thăng bị đấm ráng sức đẩy mấy người kia ra, hét với Ngọc Nương : "Ngọc Nương chạy mau!"
"Chu đại ca..."
Ngọc Nương khóc chạy được hai bước, đột nhiên lại chạy trở về.
"Ta không chạy, chạy cái gì." Mắt nàng đỏ bừng, tức khí nói: "Các ngươi gắn mắt chó lên sao, chúng ta là người của Tấn Vương phủ , ở Tấn Châu này đắc tội người Tấn Vương phủ , cả nhà các người đều không muốn sống sao?!"
Nàng cố gắng học Hồ Trắc Phi ương ngạnh mỗi ngày, đáng tiếc nàng thân kiều thể nhuyễn da mặt lại mỏng, nhìn sao cũng không giống.
Mấy người đó động tác họ vô thức dừng lại .
"Tấn Vương phủ? Các ngươi ak hả!" Thiếu gia đó liếc mắt nhìn, giống như nghe được một truyện cười.
Ngọc Nương dưới tình thế cấp bách không biết làm sao bỗng nhìn chung quanh, đột nhiên thấy cách đó không xa xe ngựa nàng đi.
"Chúng ta là ngồi xe ngựa vương phủ đến đây !"
Tác giả có lời muốn nói: vẫn là năm mươi, hàng trước cùng ngẫu nhiên nửa này nửa nọ.
Xoxo, ngày mai gặp a.