Hai tay của Phúc Thành nắm nhau ở trong tay áo, ra dáng lão thần đứng ở sau lưng Tấn vương.
Hắn mặc một thân y phục may bằng vải gấm màu xanh ngọc, đầu đội mũ cánh chuồn, chân mang giày đen, bên hông rủ xuống một cái ngọc bội hình con dơi màu xanh, tướng mạo hắn nhìn cũng chừng ba mươi tuổi, kì thực, Ngọc Nương biết rõ Phúc Thành đã hơn bốn mươi, chẳng qua thái giám đều có da mịn thịt mềm, vì vậy tướng mạo mới có vẻ trẻ hơn tuổi.
Ánh mắt hắn liếc liếc qua hướng bên này, liền nhìn thấy Ngọc Nương đứng kề bên góc tường đang có dự định rời đi.
Thật ra ánh mắt của Tấn vương cũng đang nhìn qua bên đây, chẳng qua không có rõ ràng như Phúc Thành.
"Nếu Tô nhũ mẫu đã không bận việc gì, vậy thì giúp hầu thiện đi."
Ngọc Nương ngẩng đầu nhìn Phúc Thành, vẻ mặt kinh ngạc.
Lại nhìn Tấn vương đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, biểu cảm lạnh nhạt, cũng không biểu hiện ý kiến, nếu đã không nói lời nào, thì đó chính là đồng ý, nhưng trong phòng có nhiều nha hoàn như thế, sao đến phiên một nhũ mẫu như nàng hầu thiện?
"Tô nhũ mẫu cũng là hạ nhân trong phủ, đây cũng là một phần công việc thiết yếu." Phúc Thành cười mỉm nói.
Cho nên mới nói, nô tài bên cạnh chủ tử nói chuyện chính là bất đồng, nhìn như Phúc Thành không nói tới một chữ chuyện sáng nay, nhưng ý tứ chính là đang nói đến chuyện Ngọc Nương được Tấn vương ban thưởng, đương nhiên nàng phải cúi người ‘cúc cung tận tụy’, tất nhiên ‘cúc cung tận tụy’ đây là phải tận tâm tận lực hầu hạ Tấn vương, hầu thiện này cũng là một công việc thiết yếu.
Ngọc Yến chẳng hề dám lên tiếng đứng chờ cùng với đám nha hoàn, Ngọc Nương đứng ở nơi đó có chút tay chân luống cuống, nhưng tình huống đã như thế, khẳng định nàng không thể mở miệng cự tuyệt, cũng chỉ đành bước đến trước bàn.
Lục Nga bưng đến một chậu nước để cho Ngọc Nương rửa tay, ánh mắt hơi lo lắng nhìn nàng.
Hầu thiện nhìn như đơn giản, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể làm, cần phải biết chủ tử thích ăn cái gì, cũng phải hiểu được ánh mắt của chủ tử, chủ tử vốn muốn ăn món này, ngươi lại gắp món kia, không phải thể hiện rõ là muốn chủ tử ngột ngạt hay sao, chủ tử cũng sẽ không mở miệng chỉ đạo ngươi nên làm như thế nào, mọi việc đều để cho người ta chỉ bảo, còn cần nô tài ngươi làm chi?
Mà Tấn vương lại có tiếng là khó hầu hạ.
Tấn vương có tiếng khó hầu hạ cũng là do gương mặt lạnh của hắn, một khi không vừa ý, gương mặt băng hàn kia có thể khiến người ta chết rét, đương nhiên, đây hết thảy đều là mấy người Lục Nga nghe người khác nói, với thân phận của các nàng thì không được đến bên cạnh Tấn vương hầu thiện.
Mấy nha hoàn tên có lót chữ Lục lo lắng nhìn Ngọc Nương, nghĩ thầm, điện hạ ban thưởng cũng không phải có thể tùy tiện tiếp nhận, khen thưởng đồng thời cũng ẩn chứa nguy cơ vô hạn, chỉ một điều không tốt là có kết cục bị ghét bỏ.
Ngược lại, hai người Ngọc Yến Ngọc Thúy vẫn trầm ổn trước sau như một, trên mặt nhìn không ra vui hay giận.
Ngọc Nương dùng khăn lau tay, đầu tiên là vén tay áo lên, sau đó nhận đôi đũa dài bằng bạc mà Lục Yêu đưa đến.
Kỳ thật, công việc hầu thiện cho Tấn Vương này Ngọc Nương cũng đã làm quen, kiếp trước nàng cũng không thiếu hầu thiện cho hắn, am hiểu sâu sắc vị chủ nhân này có bao nhiêu khó hầu hạ, mấu chốt là tính khí của người này còn rất cáu kỉnh, hễ không hợp ý liền quăng mặt lạnh, kiếp trước, bởi vì chuyện này mà Ngọc Nương không thiếu bị Tấn vương ghét bỏ.
Mặc dù miệng hắn không nói, nhưng trong mắt rõ ràng viết ‘Hầu thiện cũng không xong, ngươi còn có thể làm cái gì?’.
Khi ấy, vì để rửa sạch sỉ nhục, cũng là vì nịnh nọt Tấn vương, Ngọc Nương đã rất dụng tâm học hỏi, mặc dù ở những phương diện khác nàng hiểu rõ Tấn vương không nhiều, nhưng về một vài thói quen nhỏ trong sinh hoạt của hắn, quả thực nàng quá rõ ràng.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, tám món một canh, mỗi một món đều có đủ sắc thái hương vị.
Chỉ ngửi thôi, Ngọc Nương liền biết đây là đồ ăn trong phòng bếp nhỏ bên Triều Huy Đường.
Không phải nàng tham ăn, nhưng nàng đã nếm qua mấy lần đồ ăn thừa của Tấn vương, vì thế mới biết cái gì gọi là mỹ vị nhân gian, nói là khiến người ta như muốn nuốt luôn đầu lưỡi cũng không quá đáng, kiếp trước Ngọc Nương chỉ là một thiếp thất nho nhỏ, tuy nói là ái thiếp, thật ra vẫn phải ăn thức ăn do phòng bếp trong phủ nấu, mặc dù cơm canh cũng không kém, nhưng luôn cảm thấy như thiếu hụt gì đó.
Về phần thiếu hụt cái gì, Ngọc Nương cũng phân biện không rõ, dù sao nàng biết cơm canh của Tấn vương ăn rất ngon là được.
Món ăn gồm ‘Ngũ huân tam thuần’ (năm thứ rau và ba món đơn giản) cùng một món canh, mặn thì có bao tử xào sợi, gà xào nấm Khẩu Bắc, thỏ rừng cung bảo, gân hươu ninh nồi đất, canh suông (nước luột thịt) cá viên, măng trúc xào bã rượu, nấm tươi xào tim lợn, rau xanh xào giao bạch (củ niễng), còn có một phần canh gồm ba món.
Có lẽ là thật sự rất đói, vừa nhìn là Ngọc Nương đã chảy nước miếng, trong lòng như thiêu như đốt.
Nhưng nàng vẫn không quên công việc mình phải làm, thấy Tấn vương cầm đũa bạc lên, liền một tay giữ lấy tay áo, một tay gắp vài miếng rau xanh xào giao bạch cho Tấn vương, đặt vào trong dĩa sứ ở trước mặt hắn.
Đại khái là quá quen thuộc với tình cảnh này, cũng có thể do thật sự quá đói, nhất thời Ngọc Nương đã quên mình chỉ là một người xuất thân từ tiểu hộ (gia đình nghèo), vào vương phủ cũng chưa hầu thiện qua cho ai, theo lý, hẳn là không hiểu gì về chuyện hầu thiện này mới đúng.
Động tác của nàng lại đâu vào đấy, nước chảy mây trôi, thập phần ưu mỹ, mấy ngón tay thon dài như ngọc kia khẽ nâng lên, mọi cử động ẩn chứa một loại nhã nhặn lịch sự mà thong dong, đẹp như một bức họa, thậm chí còn khiến người ta dễ dàng bỏ qua cách ăn mặc hiện giờ của nàng, mà vô ý thức cảm thấy nữ tử này rất xinh đẹp.
Mấu chốt nhất là động tác tay của nàng rất ổn định, không hề chần chờ, tựa hồ rất chắc chắc, món ăn mà nàng gắp Tấn vương nhất định thích ăn.
Xác thực Tấn vương cũng thích ăn.
Khác với những người xuất thân từ binh nghiệp, Tấn vương vốn không thích món ăn mặn, món mặn cũng ăn, nhưng món chay lại được hắn ưu ái hơn, đương nhiên, nhất định sẽ có người nói, vì sao rõ ràng là thích món ăn thanh đạm, nhưng hết lần này tới lần khác lại chuẩn bị nhiều món mặn như thế, đây cũng là vấn đề có phần sâu xa, dù sao thì Ngọc Nương hầu hạ Tấn vương cũng đã lâu, vì vậy mới biết, bên cạnh hắn thật sự có rất nhiều quy củ kỳ quái.
Giống như với những món ăn này, Tấn vương ăn cũng không nhiều, mỗi dạng cũng chỉ ăn vài đũa, tính ra thì sở thích của hắn rất rộng, nhưng chỉ cần nhớ kỹ một đạo lý là được, cứ lần theo ánh mắt của hắn.
Một người gắp, một người ăn, phối hợp cực kỳ đẹp.
Bên cạnh, Phúc Thành đứng đầu trong đám hạ nhân, biểu hiện đủ mọi loại giật mình, kinh ngạc, hoảng hốt.
Trong phòng thập phần yên tĩnh, tựa như chỗ không người.
Dù sao Ngọc Nương cũng đã hầu thiện cho Tấn vương không chỉ một lần hai lần, vô cùng bội phục hắn, trước đến giờ, dùng thiện mà bát đũa không hề phát ra bất kỳ tiếng vang gì, thậm chí, ngay cả âm thanh nhai nuốt cũng không có
Ngọc Nương lại gắp thức ăn qua, chớp mắt đã không có, nháy mắt lại không có, chính là làm cho người ta không biết tại sao lại không có.
Bỗng dưng, một trận tiếng bụng kêu bỗng vang lên, bởi vì trong phòng yên tĩnh, cho nên vô cùng vang dội.
Ngọc Nương đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nàng nghĩ, chắc Tấn vương sẽ khiển trách nàng thất lễ, nào biết, căn bản hắn không nói gì, tựa hồ giống như không nghe thấy.
Tấn vương lại ăn thêm vài miếng rồi bỏ đũa bạc xuống.
"Thức ăn còn lại thưởng cho ngươi."
Tấn vương cũng không chỉ tên nói họ, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đã nhìn sang, trừ Ngọc Nương ra, cũng không có ai nghĩ đến người khác.
Nàng nhìn trên bàn, có món ăn gần như còn chưa động đũa, nghi ngờ nghĩ, hôm nay khẩu vị của Tấn vương không tốt?
*****
Tấn vương cũng không ở lại lâu, nếm qua ăn trưa liền rời đi.
Dường như hắn đến đây chính là vì ăn bữa trưa.
Ngọc Nương được thưởng cả bàn thức ăn, bởi vì món ăn trên bàn này không tầm thường, nàng được mang trở về phòng để dùng bữa, còn có người cung kính giúp nàng mang chút ít đồ ăn thừa này trở về phòng, dọn hết lên trên bàn.
Có đôi khi Ngọc Nương rất không hiểu loại quy củ này, chẳng qua chỉ là thức ăn Tấn vương ăn còn dư lại, như thế nào lại phá lệ không bình thường, rõ ràng nó chính là thức ăn.
Kiếp trước Ngọc Nương không thấu hiểu đạo lý này, đời này, đại khái cũng bất lực, dù sao ăn thức ăn thừa của Tấn vương cũng không phải một lần hai lần, Ngọc Nương thích ứng rất tốt, thậm chí nàng ăn ngon miệng đến mức như muốn nuốt luôn đầu lưỡi, so với trước kia nàng nhiều thêm một chén cơm, ăn đến bụng tròn trịa mới coi như xong.
Nhưng thức ăn vẫn chưa ăn hết, còn dư lại rất nhiều.
Hay là, buổi tối hâm nóng lại ăn?
Ngọc Nương yên lặng nghĩ như thế, ý nghĩ này của nàng được một tiểu nha hoàn tên là A Hạ tán thành.
A Hạ năm nay mười bốn tuổi, lại thông minh lanh lợi, nàng mới vừa vào phủ làm hạ nhân không bao lâu, là nha hoàn làm việc vặt ở phòng bếp nhỏ.
Nàng rất thích tìm Ngọc Nương nói chuyện, mặc dù tuổi tác của Ngọc Nương không lớn hơn bao nhiêu so với nàng, nhưng có lẽ là do đã trải qua một đời, nên Ngọc Nương có một loại giác thế sự xoay vần, mà A Hạ thì lại thiên chân hồn nhiên, ở hậu trạch trong vương phủ này, không thể nghi ngờ gì là một quang cảnh chói mắt khiến người ta vừa nhìn là không nhịn được mỉm cười, vì thế Ngọc Nương cũng thích nói chuyện với nàng.
Lần này, giúp Ngọc Nương thu dọn bàn chén là A Hạ xung phong nhận việc, vừa dọn dẹp cái bàn, miệng vừa líu ríu nói: "Mấy món ăn này ta ướp lạnh giúp Tô nhũ mẫu, chắc chắn buổi tối sẽ không hư, đến lúc ăn hâm nóng lên, lại cho ít rau xanh vào là còn có thể ăn được một bữa."
Ngọc Nương gật gật đầu: "Vậy làm phiền ngươi."
"Phiền toái cái gì, đây là ta nên làm."
A Hạ thập phần có thiên phú với công việc bếp núc, đến phòng bếp nhỏ không bao lâu đã được không ít mụ mụ xem trọng, thỉnh thoảng còn chỉ dạy nàng một hai, hiện giờ tiểu nha hoàn này đã có thể làm được vài món ăn đơn giản có hình có dáng, cứ theo đà này, sắp tới sẽ có không ít mụ mụ thu nàng làm đồ đệ.
"Tô nhũ mẫu, ngươi không biết đâu, mọi người rất hâm mộ ngươi, nói ngươi bản lãnh lớn, nên điện hạ liên tiếp ban thưởng."
Ngọc Nương cười đến thẹn thùng: "Nào có khoa trương như vậy, chẳng qua là trùng hợp thay người khác hầu thiện cho điện hạ, điện hạ mới thuận tay thưởng cho ta mà thôi."
"Dù sao thì nhìn Tô nhũ mẫu chính là người có vận khí tốt, ngươi nói cho ta nghe đi, ngươi có sợ điện hạ không? Như thế nào mà mỗi lần xa xa nhìn thấy, ta đều cảm thấy điện hạ là người rất đáng sợ, ta cũng không dám nhìn thẳng ngài ấy."
Ngọc Nương ngập ngừng một chút: "Kỳ thật điện hạ là người rất tốt, thưởng phạt phân minh, thương cảm hạ nhân." Nàng cũng không biết nên hình dung như thế nào, chỉ có thể chọn ra hai lý do tương đối làm cho người ta dễ hiểu.
"Thật sự là hâm mộ Tô nhũ mẫu, ngươi không biết hôm nay mọi người nghị luận rất nhiều, trong phòng bếp có hai mụ mụ thật sự rất đáng ghét, lúc nào cũng nói mấy lời chua lè chua loét, còn nói với những người khác là lần này phải cho Tô nhũ mẫu ‘xuất huyết’ nhiều." A Hạ nhíu nhíu mũi, vẻ mặt mang theo sự chán ghét.
Chuyện này Ngọc Nương cũng không ngoài ý muốn, thật ra mấy người này cũng không phải là người xấu, chỉ là thấy người khác được ban thưởng thì đỏ mắt, ý đồ muốn dùng loại phương thức ‘xuất huyết’ này để cân bằng tâm lý, lần này Ngọc Nương vốn định sẽ hào phóng một lần mời mọi người ăn uống, thật sự cũng không cảm thấy gì cả.
Chẳng qua nhớ lại mấy thứ Tấn vương ban thưởng, nàng không khỏi thở dài trong lòng.
Chờ A Hạ đi rồi, Ngọc Nương đi đến cái tủ, lấy ra một cái túi nhỏ từ bên trong.
Trong cái túi nhỏ cất tiền lương tháng này và đồ trang sức cùng bạc mà lần trước Hồ trắc phi thưởng cho nàng, còn có mấy món mà hôm nay Tấn vương ban thưởng.
Nếu như đổi thành bạc, chắc hẳn cũng có đến mấy trăm lượng, nhưng vấn đề ở chỗ, đây là đồ đạc của Tấn vương phủ, ở trên mặt đều có ấn kí hiệu, chỉ có thể để bản thân dùng, cầm đi bán thì đừng nghĩ đến.
Đột nhiên trong lòng Ngọc Nương dâng lên một nỗi hờn oán.
Oán hận này không chỉ riêng hiện giờ, còn có sự oán hận chất chứa ở kiếp trước.
Kiếp trước cũng là như thế này, Tấn vương thưởng cho nàng vài món trang sức lộng lẫy, đẹp đẽ cũng đáng giá, nhưng nếu nói là vô giá cũng không quá đáng, đáng tiếc, những thứ này đều phải đăng ký ghi vào sổ sách, thiếu một món cũng không được.
Mà nàng thì cực kỳ thiếu bạc, chỉ có chút ít lương tháng mà thôi, nàng không dám hỏi Tấn vương xin bạc để gửi về trợ cấp cho nhi tử, cũng chỉ có thể móc bạc từ lương tháng, nhưng lương tháng của nàng đã phải hao phí hơn phân nửa dùng để khen thưởng cho hạ nhân, bạc gửi về thực ra cũng không nhiều.
Lần này, mời ăn uống ít nhất phải mười lượng bạc, dù sao nàng là được điện hạ ban thưởng, còn được thưởng nhiều đồ tốt như thế, tiêu pha quá keo kiệt sẽ rơi vào miệng lưỡi người khác, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới mình tổng cộng chỉ có ba mươi lượng bạc, vừa chi chính là mười lượng, luôn có một loại cảm giác tim như bị đao cắt.
Bao giờ thì nàng mới có thể tích góp đủ bạc để về nhà!
Ngọc Nương ngồi ở chỗ đó cảm thán hồi lâu, mới lấy từ trong túi ra mười lượng bạc, đang định cầm túi đi cất kỹ, ngẫm nghĩ một chút, lại lấy ra thêm năm lượng.
Vẫn là chuẩn bị nhiều một chút, đỡ phải đến lúc đó không đủ thì mất mặt.
*****
Triều Huy Đường, trong thư phòng, mặt Ám Thập không biểu cảm, khoanh tay đứng ở trước thư án, bẩm: "Tô nhũ mẫu ăn rất nhiều, ăn hai chén cơm, bụng no căng, thức ăn còn dư lại nàng cũng không bỏ đi, dự định buổi tối hâm nóng lại ăn."
Ám Thập là ám vệ bên người Tấn vương, ngoại trừ giúp hắn âm thầm điều tra chút gì đó trong bóng tối, giống như tình huống này, Ám Thập cũng sẽ lựa chọn chi tiết bẩm báo, không mang theo bất kỳ ý kiến cá nhân gì, bởi vì chỉ có như thế, chủ tử mới có thể phân tích chuẩn xác ý tứ trong đó.
Cho nên sự kiện Ngọc Nương ăn hai chén cơm, thức ăn còn dư lại cũng không có bỏ đi, còn dự định hâm nóng lại ăn, đều bị Tấn vương biết rõ.
Trong mắt Tấn vương lộ ra ý cười, đang định nói gì đó, lúc này Phúc Thành đi vào từ bên ngoài.
Thấy vậy, Tấn vương khoát tay, Ám Thập đã biến mất trước khi Phúc Thành đi vào.
"Điện hạ, người bên Tư Ý Viện đến chuyển lời."
Tấn vương liếc hắn một cái.
Phúc Thành có chút do dự nói: "Người bên vương phi nói, hôm 15 là sinh nhật của vương phi, vương phi dự định thiết yến ở Tư Ý Viện, xin điện hạ nể mặt đi qua."
Hết chương 27
[b]Tác giả bát quái:[/b] Hội tiểu nhũ mẫu nhẵn túi
Ngọc Nương đếm tiểu kim khố của mình: Một lượng, hai lượng….., mười lượng.....
Ngoài cửa truyền tới tiếng của nha hoàn: "Phu nhân, điện hạ ban thưởng."
......
"Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, điện hạ thật sự là sủng ái ngài."
Ngọc Nương cười đến khuôn mặt cứng ngắc: "Thưởng, đều thưởng, mỗi người thưởng một trăm văn….."
…...
Ngọc Nương tiếp tục đếm tiểu kim khố của mình: “Một lượng, hai lượng….., mười lượng.....”
Đột nhiên cửa phòng bị gõ vang, Ngọc Nương bị dọa giật mình một cái.
"Phu nhân phu nhân, điện hạ lại ban thưởng."
"Thưởng, bổn phu nhân rất vui, cùng vui, cùng vui....."
......
Lại đếm lại đếm, Ngọc Nương phát hiện tiền trong rương của mình càng ngày càng ít, mỗi đầu tháng lãnh lương, chưa tới cuối tháng đã hết tiền.
Nàng đặt cho mình một cái ngoại hiệu, gọi là ‘Hội nhẵn túi’ → → →
~~~~~
Ngọc Nương: Ô ô ô, (?? ˇ? ˇ??) hừ! Đều tại ngài, người ta không có bạc! (〃′o`) người ta cực kỳ muốn khóc, nện ngực ngài, đại bại hoại!!! ( ̄^ ̄)ゞ, QAQ nện ngực ngài, ngài thật đáng ghét! Tại sao ngài lại thưởng mấy thứ này nọ cho người ta, người ta muốn bạc, là bạc đó! (=? Ω?)? Người ta nện nắm đấm vào ngực ngài!!! (?? ︿???) đại bại hoại, đánh chết ngài (つд?)!!!
Tấn Vương: Có gặp quỷ bản vương mới cho nàng bạc! → → →