Lúc Tấn Vương từ trong cung trở lại, thì Ngọc Nương đang khoanh chân ngồi trên giường đất xem sổ sách. Thấy Tấn Vương đi tới, mí mắt nàng cũng không nâng lên một cái.
Nhóm Lục Hy tới hầu hạ Tấn Vương rửa mặt thay xiêm y, sau đó Tấn Vương ngồi xuống đối diện Ngọc Nương, Hồng Phỉ phụng trà lên, vài nha đầu liền đi xuống .( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Từ đầu đến cuối, Ngọc Nương không nói một câu. Nàng đang giận , từ ngày đó từ trong cung trở về là giận luôn , thật ra nàng cũng không làm gì quá khích, chỉ là không để ý tới Tấn Vương, cùng hai đứa con trai cô lập hắn. Bọn nha đầu tất nhiên là không dám cô lập rồi. Ngọc Nương giận Tấn Vương cũng biết, thế nhưng hắn không lên tiếng. Tuy nói ngày đó có thể từ Khôn Ninh cung an an ổn ổn trở về nàng thật cao hứng, nhưng sau khi trở yên tĩnh suy nghĩ, hẳn là hắn biết đạo ý nhưng vẫn hạ quyết tâm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau . ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Tuy lí trí nói cho nàng biết, Tấn Vương làm thế không sai, nhưng vẫn khó tiếp nhận được . Tấn Vương cũng giải thích, biết có người giật dây, nhưng không được bứt dây động rừng. Hắn nắm chắc vô luận có xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể bảo đảm cho nàng an an ổn ổn , tình hình khi đó kỳ thật đã rất tốt , quả thật có tổn thất nhưng không đáng kể. Nói cả đống lời , nhưng lần này Ngọc Nương không khéo léo hiểu lòng người như trước .
Tấn Vương uống trà, Ngọc Nương xem sổ sách.
"Lưu Lương Y báo thư về, vợ Tôn Manh đã trừ tận gốc bệnh rồi, ít ngày nữa có thể hồi kinh." Ngọc Nương sao có thể tiếp tục giả vờ , gấp rút bỏ sổ sách ra hỏi: "Thật à ? Khi nào sẽ trở về?" ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
"Ngày mai."
"Vậy thật là quá tốt , thời gian này Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng hỏi nương bé khi nào trở về, thiếp cũng không thể lấy cớ lừa gạt bé nữa..." Nói đến đây, Ngọc Nương mới nhớ mình lại cùng Tấn Vương nói chuyện rồi , nghĩ xong biến sắc đích xác ngượng ngùng, nên đi lấy sổ sách giả bộ cần xem.
Tấn Vương đưa tay qua bàn đất nắm lấy tay nàng: "Còn đang tức giận à?"
Kỳ thật Ngọc Nương sớm đã hết giận , nhưng vẫn giả bộ sinh khí.
"Ta không tức giận." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Vấn đề là mỗi lần Ngọc Nương nói thật, Tấn Vương lại không tin , trong miệng tuy hắn không nói nhưng trong mắt hắn là nàng đang gạt người .
"Lần sau ta nhất định sẽ nói cho nàng biết."
Ngọc Nương kéo tay áo cũng không có biện pháp để Tấn Vương buông tay, tay hắn khô ráo mà ấm áp, lại lớn vẫn nắm tay nàng chặt chẽ .
Nàng đỏ mặt ừ một tiếng, muốn hắn buông tay nàng ra nhưng hắn vẫn không buông ra, còn đặt bàn tay nàng trong tay chơi tiếp. ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
"Hoa hoa đâu?" Mấy ngày nay Tấn Vương bề bộn nhiều việc, đã quên mất hoa hoa, lúc này mới phát hiện ra gần đây không thấy con mèo ngốc kia ở bên cạnh hắn càng quấy .
"Hoa hoa?" Ngọc Nương sặc nước miếng: " Sao chàng nhớ tới nó vậy ?"
Thấy Tấn Vương nhìn, nàng lại nói: "Thiếp nghe người ta nói, gần đây trong phủ chúng ta không biết từ đâu xuất hiện hai con mèo hoang, hoa hoa thích chuồn ra ngoài chơi cùng mèo hoang. Thập Dạ hỏi thiếp có muốn quản không nhưng thiếp thấy mèo hoang cũng không làm ai bị thương, liền cho người ở phòng chứa củi góc bắc làm chỗ cố định cho chúng nó thức ăn, hai con mèo hoang liền ỷ lại không đi , hoa hoa mỗi ngày đều ra ngoài chơi cùng chúng nó trong chốc lát, vài ngày gần đây thường xuyên không thấy nó, chắc mê chơi quên về."
"Chắc là động dục rồi." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Ngọc Nương kinh ngạc, tựa hồ rất là kinh ngạc khi Tấn Vương có thể nói mấy từ như thế. Tấn Vương thấy nàng nhìn hơi có vẻ không tự nhiên, ho nhẹ nói: "Dã thú, súc vật đều thời kỳ động dục, hoa hoa cũng không còn nhỏ ."
"Vậy ý của chàng là, hoa hoa sở dĩ đi tìm mèo hoang, là vì - -" 'vì ...' mấy từ đằng sau nàng nói không được , mặt Ngọc Nương càng đỏ. Chợt nàng bối rối: " Chàng không nói, thiếp cũng không nhớ chuyện này. Trước kia hàng xóm thiếp có một con mèo, cứ mấy ngày là chạy ra bên ngoài. Mấu chốt là con mèo đó hiếm thấy lắm đi ra ngoài hơn mười ngày, có người trong nhà cũng đi ra ngoài tìm nó, nhưng không thấy, mấy ngày nữa nó tự trở về, sau đó không mấy ngày, bụng nó bự ra.
Ngọc Nương càng nói càng thấy đầu đau: " Cũng gỏi sinh lắm nha có thể sinh trong một lần bốn năm con mèo nhỏ, một năm lại mang thai nhiều lần. Có một lần mèo nhỏ còn chưa lớn lên, Mèo mẹ lại mang thai , một năm sinh cũng mười đứa. Gia đình đó đau đầu vì lũ mèo , xách đem cho còn cho nhà thiếp. Nương thiếp không nhận nói trong nhà lương thực cũng vừa đủ ăn, làm gì có dư thừa lương thực mà nuôi mèo."
Hai người nhìn nhau, quả thực không dám tưởng tượng sau mông hoa hoa có hơn mười con mèo nhỏ. ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
"Vậy ta bảo Lưu Lương Y cho nó thuốc tránh thai?" Tấn Vương do dự nói.
"Vậy được không?" Lưu Lương Y là thấy thuốc không phải là thú y .
"Thử xem đi, không thử sao biết."
Mượn chuyện hoa hoa làm đề tài, hai người đã chuyển hướng tức giận .
Hôm sau, Kiều thị hồi kinh , nhưng không về trấn quốc công phủ mà đến Tấn Vương phủ trước. So với trước kia khí sắc Kiều Thị tốt hơn rất nhiều , cả người tròn không ít. Nghe nàng ấy kể Ngọc Nương mới biết nguyên lai những ngày ở biệt trang suốt ngày ăn ngủ rồi ngủ ăn tất nhiên thêm không ít thịt.
Hơn nữa Lưu Lương Y có y thuật cao siêu, giúp nàng điều hòa thân thể, Kiều thị hiện thời thể cốt khỏe không ít. ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Ngọc Nương thay Kiều thị cao hứng, Kiều thị cũng rất cảm kích Ngọc Nương, nàng ấy thấy Nguyệt Nguyệt gan lớn hơn trước không ít, cũng béo rất nhiều, càng hiểu chuyện hơn. Đối với người lớn mà nói, tin tức này tốt đáng giá ăn mừng, nhưng với Tiểu Bảo mà nói nó rất rầu rĩ không vui . Nguyệt Nguyệt nhìn ra Tiểu Bảo ca đang mất hứng .
"Tiểu Bảo ca ca sao thế ?"
Nó thế nào ? Tiểu Bảo nhìn thấy khuôn mặt béo của đối phương tràn đầy tươi cười, xem ra nha đầu muốn về Khánh Vương phủ. Một mình nó rầu rĩ không vui, nha đầu đó lại vui mừng điên. Biết cùng Nguyệt Nguyệt nói đạo lý lớn không bằng nói với đầu gối cho rồi , nó chỉ có thể nói rõ: " lần này ngươi trở về, về sau chúng ta không dễ dàng gặp mặt đâu ." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
" Sao như thế được, rảnh là Nguyệt Nguyệt sẽ đến tìm Tiểu Bảo chơi."
"Vậy ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói."
Ách, Nguyệt Nguyệt cảm thấy có chút không đúng, nhưng không đợi bé nghĩ ra , liền nghe Tiểu Bảo nói: "Trước kia đều là ta giúp ngươi, chơi cùng ngươi , ngươi không thể vong ân bội nghĩa." Cái gì gọi là vong ân bội nghĩa, Nguyệt Nguyệt không hiểu , nhưng cũng không có nghĩa là bé không biết nó không tốt.
" Chắc chắn Nguyệt Nguyệt sẽ không vong ân bội nghĩa , nhất định sẽ thường xuyên đến chơi cùng Tiểu Bảo mà." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Tiểu Bảo gật đầu, "Vậy được, cách hai ngày ngươi đến một lần đi, tốt nhất là chờ lúc ta từ trong cung học về thì đến, nếu không ta cũng không có ở đây."
Vừa nghe nói hai ngày, là Nguyệt Nguyệt cảm thấy có chút khó khăn .
"Hai ngày gấp quá , sợ nương không rảnh dẫn Nguyệt Nguyệt ra cửa."
" Ngươi đáp ứng trước đi ." Nói xong, Tiểu Bảo cũng cảm thấy nó quá khoa trương , nên đổi giọng: "Nếu không cách ba ngày đi."
Nguyệt Nguyệt vẫn khó xử: " Nguyệt Nguyệt đã đáp ứng Châu Châu sẽ thường xuyên đi qua chơi rồi ." Trong khoảng thời gian này, Nguyệt Nguyệt hay đi Khánh Vương phủ ở chơi cùng Châu Châu nên tình cảm càng ngày càng tốt , hai tiểu nữ oa cũng có thể chơi quên trời quên đất. Không đếm xỉa tới Tiểu Bảo mặt đen lại, Nguyệt Nguyệt lại nói: "Nếu không thì cách năm ngày đi, còn có thời gian đi tìm Châu Châu." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Nói cách khác Châu Châu được yêu thích hơn so với nó nhiều rất nhiều lần. Vấn đề mấu chốt là Nguyệt Nguyệt là tiểu cô nương đã định ra chủ ý là không thay đổi , Tiểu Bảo cũng khó có thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó lòng đánh chủ ý, dù sao đến lúc đó nó cũng tới Khánh Vương phủ. Nguyệt Nguyệt đi theo cha mẹ về trấn quốc công phủ, còn Kiều thị sau khi trở về sẽ gặp phải chuyện gì, hồi sau sẽ rõ. Tấn Vương cùng Ngọc Nương khôi phục ân ái trước kia.
Một ngày nọ Ngọc Nương đưa Tấn Vương cùng Tiểu Bảo ra cửa sau đó lại ngủ bù. Trong lúc mơ mơ màng màng thì thánh chỉ đến, Ngọc Nương vẫn như trong mộng .
May mắn Phúc Thành còn ở đây, đưa thái giám tuyên đọc thánh chỉ đi, Ngọc Nương trở lại Vinh hi viện vẫn chưa hồi thần. ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương ."
Ngọc Nương nghe mà cười không khép miệng, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói thưởng tiền thôi. Ngọc Thiền là đại nha hoàn đứng ra thưởng, mới nói với mọi người: "Tốt lắm tốt lắm, tất cả đều đi xuống đi."
Bọn họ đi xuống , Ngọc Nương mới ngây ngốc nói: "Ngọc Thiền, ngươi đánh ta một cái, ta có phải đang nằm mơ không."
Ngọc Thiền bật cười: "Nương nương không phải là nằm mơ, đây đúng là thánh chỉ phong ngài làm Tấn Vương phi rồi." ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
" Sao Thánh thượng đồng ý?" Dù sao nàng xuất thân bần hàn, chính vương phi phải là đứng đắn quý nữ mới được mà .
Ngọc Thiền suy nghĩ một chút: " Chắc Thánh thượng đền bù tổn thất cho nương nương hôm đó chịu ủy khuất đấy?"
Sao có thể? Ngọc Nương nhìn thánh chỉ, tâm tình kích động đến lúc Tấn Vương trở về đổi xiêm y sau đó mới đưa tất cả mọi người xuống, kéo tay Tấn Vương: "Điện hạ, chuyện này có phải ngài làm hay không ?" ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
Tấn Vương liếc xéo nàng, giả ngu: " Làm gì?"
"Chính sự mà."
Tấn Vương còn tính giả ngu, thấy nàng trừng mắt uy hiếp chỉ có thể phong đạm vân khinh gật đầu.
"Nếu là chuyện này, thì là bản vương làm đó."
Ngọc Nương bỗng chốc có chút cảm động, có chút vui vẻ, có chút hưng phấn, có chút ít sầu não, nói tóm lại tâm tình hết sức phức tạp, thật lâu mới hóa thành một câu bình thản: "Bệ hạ sao lại đáp ứng ?" ( Soái- Đào Quân Trang 20/07/2018)
"Bản vương cũng không biết." Tấn Vương sẽ không nói trung gian hắn làm cái gì, mới có thể làm Hoằng Cảnh Đế đáp ứng.
Bởi vì là trắc phi lên chức nên không có nghi thức cái gì . Chỉ có tuyên cáo trên dưới, không chuyển chỗ vì Ngọc Nương tạm thời không có ý định chuyển, Tấn Vương tính xây dựng lại chính viện nhưng giờ không cần. Còn sửa đổi xíu trong gia phả Ngọc Nương đổi thành chính thất, Tiểu Bảo cùng nhị bảo cũng sẽ từ thứ xuất thành con vợ cả. Bất quá Tấn Vương phủ cũng sắp xếp tiệc mừng.
Nói Tấn Vương mừng con trai thứ hai qua chu, kì thực người đến cửa chúc mừng đều biết rõ chuyện gì xảy ra. Dù có nghị luận ngoài mặt cũng không người nào dám nói gì không xuôi tai, cho dù những phu nhân mắt cao hơn đầu cũng tươi cười khách sáo, dù sao đây cũng thánh chỉ Hoằng Cảnh Đế hạ. Ai dám có ý nghĩa khinh nhờn đó chính là bất kính với Hoằng Cảnh Đế. Đặc biệt là Nhị hoàng tử An vương, Tứ hoàng tử Vĩnh Vương, thất hoàng tử Khánh Vương đều vì rất nhiều nguyên nhân, hoặc là bị cho giữ lăng hoặc bị chán ghét mà Ngũ hoàng tử Tấn Vương bỗng chốc trổ hết tài năng, sau này cơ hội đăng cơ sẽ tăng cao vô hạn, tất nhiên không có ai vào lúc này mà đắc tội hắn. Ngày đó, Ngọc Nương lần đầu tiên dùng thân phận nữ chủ xuất hiện trước mắt công chúng, tay ôm nhị bảo, bên cạnh có Tiểu Bảo nhận tất cả lời chúc mừng. Dù rất mệt mỏi, nhưng Ngọc Nương cũng thật cao hứng. Trước đó chưa từng cao hứng như thế. Cho dù là nàng trùng sinh một lần, nàng cũng không nghĩ tới có một ngày có thể lấy thân phận vợ mà đứng cạnh Tấn Vương.
Nàng run rẩy, kích động, phấn khích, khiếp đảm, vinh quang tột cùng. Ban đêm trong hải dương đỏ thẫm, cao phía trên cửa có treo hoa chúc. Long phượng hoa chúc là Tấn Vương cố ý sai người chuẩn bị treo suốt cả đêm. Ngoài phòng, ở trong sân cũng treo cái lồng đèn đỏ suốt đêm chưa tắt. Trong màn bóng người hòa vào nhau suốt cả đêm. Ngọc Nương rất nhiệt tình, cũng đặc biệt chủ động.
Nàng chủ động kích động không thể nói, ở bên tai Tấn Vương nói vô số câu tâm tình.
Tấn Vương lần đầu tiên phát hiện mình thừa nhận không nổi mỹ nhân, cái gì hắn cũng không nói, hành động mạnh mẽ làm Ngọc Nương binh bại như núi đổ, chạy trối chết, vẫn theo sát không nghỉ, thật hung mãnh.