Ban đêm ở Tử Cấm rất tối tăm. Trong Càn Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, lại tĩnh lặng như chốn không người sinh sống. Quân vương mặc một thân xiêm y màu vàng sáng, phản quang đứng đó, trong mắt Vĩnh Vương loang lổ mơ hồ. (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
"Hãm hại ngươi? Ai hãm hại ngươi? Vật này Kiến An mang người đến Từ quốc công phủ lục soát ra , ngươi còn dám nói là Kiến An vu hãm ngươi?" Thường Kiến An chính là chỉ huy sứ cẩm y vệ, cũng là tâm phúc của Hoằng Cảnh Đế, trừ lệnh của Hoằng Cảnh Đế thì của ai cũng không cần nghe, ở trong triều còn có tên là Cô thần.
Vĩnh Vương chảy mồ hôi lạnh ròng, vẫn cố giải thích: "Nhưng chuyện này thật sự không phải là nhi thần làm , là có người cố ý muốn hại nhi thần , mong phụ hoàng minh giám. Nhi thần dù ngu ngốc hơn nữa, cũng không sẽ không dùng kim ấn của bản thân, như thế rõ ràng là cho người ta nắm đằng chuôi?" (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
Hoằng Cảnh Đế nhìn hắn cười lạnh, cũng không nói lời nào.
Tâm Vĩnh Vương như rơi thẳng xuống đáy vực không thấy điểm cuối. Ấn theo lẽ thường mà nói, muốn cùng đối phương có thông tin qua lại, nhất các loại mật hàm, trên thư có lưu ấn, là chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Có thể Từ quốc công là cựu thần, là cha vợ Tấn Vương nếu muốn thu mua không hạ tiền vốn là không thể được. Đó là lão hồ ly, chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra , cho nên đối với việc có dấu kim ấn trên mật hàm, cũng không phải là không thể.
Mà Hoằng Cảnh Đế cười lạnh chứng tỏ hắn giải thích Hoằng Cảnh Đế không tin. Những ý niệm này đánh vào đầu Vĩnh Vương làm hắn như rớt vào hầm băng, cảm giác rét lạnh thấu xương cũng hiểu hiện thời dù hắn nói cái gì, phụ hoàng cũng sẽ không tin tưởng .
Đến cùng là ai hại hắn, đến cùng là ai hại hắn?
An vương? Đại Vương? Lỗ vương? Hay là Tấn Vương?
Đến biện pháp thanh minh cho bản thân hắn cũng không có, nếu chuyện này nói ra đến sợ sẽ càng bị phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ hắn, đối phương là ai hắn cũng không biết. Vĩnh Vương thấy bất lực chỉ có thể khóc lóc nức nở dập đầu: "Phụ hoàng, thật sự không phải là nhi thần làm mà, nhi thần sao có thể làm việc này, phụ hoàng minh xét." (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
Tiếng đầu đập đất thình thịch bùm bùm trong đêm thanh vắng nghe cực kỳ đáng sợ. Nhưng bao năm qua, Hoằng Cảnh Đế đã nghe không biết bao nhiêu tiếng này , thậm chí so với hiện tại những người đó còn thống khổ đáng thương hơn, ông không tin những công phu này nữa rồi, ông tin tưởng những thứ tận mắt thấy thôi .
"Ngươi nói không làm việc này? Vậy chuyện thái tử lần trước đó, còn có những chuyện khác, ngươi cho rằng trẫm không nói thì là trẫm không biết? Thục phi mua được người của Khang tần cho người ở ngự thiện phòng ra tay với Tiểu Bảo, lại cố ý vu oan Tiền Hiền phi, ngươi cũng không biết à? Thục phi năm đó vì sao bỏ qua rất nhiều quý nữ, cầu xin cho ngươi cưới đích nữ An Khánh Hầu phủ tàn lụi làm vợ ngươi, vương phi cùng vương phi lão Ngũ có quan hệ thế nào, ngươi coi là trẫm cái gì cũng không biết sao? !
"Mẫu tử hai người các ngươi thật sự là tâm tư ác độc, chỉ vì trước kia Thục phi oán hận Đức phi nhiều năm, người chết cũng không buông tha, thậm chí còn hại cả đời nữa. Ngươi cùng mẫu phi ngươi thật sự rất tốt mà!" (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
Vĩnh Vương cả kinh nói không ra lời .
Trong mắt Hoằng Cảnh Đế tràn trề chán ghét: "Mang hắn đi xuống!"
*
Một đêm này Càn Thanh Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết, bất quá là ngày kế Vĩnh Vương bị Hoằng Cảnh Đế hạ chỉ cấm túc ở trong phủ với tội danh là kết bè kết cánh. (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
Trương Thục phi vì thay nhi tử cầu tình mà chọc giận Hoằng Cảnh Đế khiến tước vị Thục phi bị tước, cũng cấm túc ở trong cung. Không chỉ thế, còn có Từ quốc công sống chết không thừa nhận có cùng Vĩnh Vương kết bè kết đảng nhưng vật chứng rõ ràng sao cãi lại được, Từ quốc công bị nhốt vào ngục. Biến cố xảy ra rất nhanh, một lần nữa Hoằng Cảnh Đế cho mọi người thấy thủ đoạn lãnh khốc của ông ta. Mọi người vốn nghĩ Từ quốc công cũng là cựu thần, Thánh thượng bớt giận sẽ thả ra, ít nhất có thể lưu lại một cái mạng, không ngờ Từ quốc công không chịu nổi cảnh nhục nhả ở trong phòng giam, tự treo cổ. Hoằng Cảnh Đế tự mình tới đại lao Bắc trấn phủ rồi không làm gì nữa. Kinh thành giờ đây ai cũng thần hồn nát thần tính, bất an dữ dội, Hoằng cảnh đế liên tục giấu nanh vuốt ở dưới dòng nước xoáy cuối cùng cũng lộ ra máu tanh kinh hoàng. Thi thể Từ quốc công trả về phủ, tang sự cũng không dám xử lý quá mức, vội vàng kéo đi hạ táng . Thường ngày Quốc công phủ đông như trẩy hội, hiện thời trong trẻo lạnh lùng vô cùng, người phúng viếng lác đác lơ thơ. Quốc công phủ trên dưới hoảng loạn, không biết thời điểm này quốc công sẽ bị bắt, người trở về chỉ còn là cái xác, một nhà trên dưới cả trăm miệng ăn sẽ phải sống thế nào. Phía trên không có động tĩnh, tựa hồ đã quên chuyện này, hơn nữa có lẽ vì Từ quốc công chết, Hoằng Cảnh Đế cũng không tính truy cứu nữa , nên có người không khỏi động tâm tư . Vì vậy Từ quốc công tam thất còn chưa qua, lại nhiễu loạn vì Từ quốc công chưa lập thế tử, nên vài thứ tử vì tranh cái mũ quốc công mà đánh nhau . trong phủ chướng khí mù mịt , chủ tử nào hạ nhân nấy lập phe lập phái, thậm chí thường xuyên gây sự.
Trong đó thứ trưởng tử Từ Triết thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn cuối cùng áp đảo cả đám mà trổ hết tài năng. Nhưng ngay khi hắn cho rằng hắn có thể bắt lấy cái mũ quốc công, thì đột nhiên có thánh chỉ, nói Từ quốc công phu nhân còn sống, đương đắc khác người kế thừa tử, lấy truyền thừa từ quốc công hương khói. (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
Từ quốc công phu nhân hồi phủ ôm theo đứa trẻ trong Từ gia nuôi dưỡng dưới gối. Lần này cùng bà trở về còn có Từ Yến, nàng ta hiện thời đã không còn là Tấn Vương phi , ngoài mặt là bị cha liên lụy mới thế, trên thực tế như thế nào đâu phải ai cũng biết rõ. Từ Yến vốn định sẽ sống thanh tịnh, chưa từng nghĩ quanh đi quẩn lại vẫn về quốc công phủ. Bất quá không có từ quốc công, mẹ con hai người ngày trôi qua tựa hồ vui vẻ hơn một chút, đứa bé kia làm Ngọc Lan di nương uất khí mỗi ngày, thế là thú vị. Hết thảy là nhờ có Tấn Vương, Tấn Vương đi tìm Tấn Vương phi trước để hứa hẹn , mới được Tấn Vương phi nguyện ý giúp Tấn Vương.
Kỳ thật nàng ta cũng không chỉ vì giúp Tấn Vương, mà cũng là tự cứu lấy thân. Ban đầu Từ Yến không tin lời Tấn Vương nói, nhưng sự tình lại phát triển theo dự đoán của Tấn Vương, khi người của Tấn Vương đến bảo nàng tiến cung gặp vua, nàng nhìn thấy có thái giám Càn Thanh Cung là biết nàng nhất định phải hoàn toàn phục tùng hắn, nói không chừng còn có thể thỉnh cầu một hai. (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
Sự thực chứng minh, Tấn Vương là người giữ lời .
*
Trong Càn Thanh Cung Hoằng Cảnh Đế tức giận: "Ngươi thật bình thản!"
Tấn Vương mỉm cười "Nhi thần tất nhiên bình thản ạ."
"Ngươi có thể tới nói với trẫm, trẫm không phải là hôn quân, sẽ thay ngươi làm chủ!"
Nhưng vấn đề là nếu Tấn Vương nói, không có chứng cứ ai sẽ tin tưởng lời từ một phía chứ. Đừng có nghe Hoằng Cảnh Đế nói thật hay, nếu Tấn Vương thật sự chạy đến tìm ông ta cáo trạng tố khổ, thì chưa biết Hoằng Cảnh Đế sẽ đối đãi với đứa con trai này thế nào, nhưng chắc chắn trong nội tâm sẽ nghi ngờ hắn cố ý như thế. (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
Nói rõ thì chuyện này đối với Tấn Vương mà nói, vẫn là không hay Tấn Vương có thể làm cho người ta xem hắn như kẻ háo sắc lâu như thế, nếu không phải có cơ hội lần này thì không biết khi nào hắn mới hoàn thành sự kiện kia ( Soái đoán là việc ly hôn, lập thiếp làm vợ vì lúc trước Hoàng đế cũng không cho hắn bỏ vợ).
Không giải thích lời Hoằng Cảnh Đế, Tấn Vương chỉ nói về bản thân : "Nhi thần hiện thời rất tốt, có hai đứa con trai, về sau cũng sẽ có nhiều hơn."
Hoằng Cảnh Đế xem khuôn mặt hắn, rất lâu sau mới nói mê một câu: "Ngươi cùng nương ngươi rất giống nhau..."
Thanh âm rất nhỏ, lại vẫn chui vào tai Tấn Vương, ánh mắt hắn động động, chợt yên lặng.
" Để trẫm ngẫm lại, ngươi về trước đi."
Tấn Vương gật đầu, liền lui ra . (Soái – Đào Quân Trang 19.07.2018)
Trên bảo tọa đế vương vẫn chưa hồi thần, Lý Đức Toàn cùng đám ngự tiền hầu hạ với mầy thái giám cung nữ cũng không dám quấy rầy. Trong điện rất yên tĩnh, rất lâu sau, Hoằng Cảnh Đế mới thở phào nhẹ nhõm.
"Khó chịu quá, ra ngoài đi dạo."
Lý Đức Toàn vội lên trước, gập cong người đỡ tay Hoằng Cảnh Đế ra khỏi Càn Thanh Cung.
Con đường thật dài, tường cao ngất cấu tạo thành Tử Cấm thành trong mắt.
Hoằng Cảnh Đế cứ một đường đi tới giống như không có mục tiêu.
Lý Đức Toàn đề nghị: "Bệ hạ, hay nô tài cho người đưa long liễn đến?"
Hoằng Cảnh Đế phất tay: "Nói là đi dạo, thì đi một chút đi."
Lý Đức Toàn vâng ạ.
Lý Đức Toàn thấy bệ hạ tới lục cung, lòng thầm nghĩ bệ hạ không phải là muốn tới chỗ vị kia nương nương kia ngồi một chút, lại nhìn Cảnh nhân cung cách đó không xa trong lòng thoáng chút không được tự nhiên.
Từ lúc vị kia không còn nữa , cung viện này mãi trống không, lục cung tổng cộng có mười hai chủ vị, từng có tần phi được sủng ái xin Hoằng Cảnh Đế vào ở mấy lần đều không được. Thà rằng cho nó trống không cũng không cho ai vào.
Hoằng Cảnh Đế lại tiếp, nhìn tòa cung điện tường đỏ ngói xanh kia, thấy trong nội viện trồng vài cây bạch Ngọc Lan, vừa đến lúc hoa nở, hương thơm tỏa khắp nơi mà hít thở.
" Thôi khó có lúc nó mở miệng."