Khánh Vương khóc thật lâu, cũng nói rất nhiều , nhưng từ đầu tới đuôi Tấn Vương chỉ nghe không nói từ nào. Hắn cũng không phải là người khuyên giải mà nói cho cùng ai đúng ai sai cũng rất rõ ràng. Tấn Vương trước khi rời đi chỉ vỗ vai Khánh Vương. Hoa Lan Châu chưa chết, trước khi Khánh Vương rời đi, đã bị người của Hoằng Cảnh Đế mang đi . Lúc được đưa trở về chỉ còn hấp hối. Quần áo đã bị máu tươi thấm đẫm cũng khiến người ta biết con người có nhiều máu thế nào. Tấn Vương nhìn nàng ta một cái, đang muốn sai người khiêng đi, Hoa Lan Châu đột nhiên có động tĩnh. Tựa như một xác chết không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, còn muốn giãy giụa.(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
"Đừng..., đừng quên ngươi đáp ứng,... đáp ứng ta !"
"Ngươi tựa hồ rất quan tâm đứa bé kia, vì sao lúc trước không dẫn nó đi theo?"
Hoa lan châu thở gấp lúc này nói chuyện đối với nàng mà nói rất gian nan , "Chúng ta thế này ăn bữa hôm nay lo bữa mai, ở vương phủ đối với nó tốt hơn. Ta, ta may mắn, có vận khí tốt, mới được nhận nhiệm vụ này, sống lâu hơn , không, nếu không đã chết sớm rồi..."
Tấn Vương im miệng không nói. Hoa Lan Châu cũng bắt đầu mất ý thức: "Đừng quên ... Ngươi đáp ứng ta những gì..."
"Đứa bé kia là con lão Thất ?" Tấn Vương đột nhiên hỏi.
Đồng tử Hoa Lan Châu bỗng nhiên biến hình, trong cổ họng có tiếng gì đó nhưng nàng ta nhất định là không phát ra thanh âm nào. Tay nàng ta nâng lên, qua một hơi , mới pằng một tiếng rơi trên mặt đất.
Tấn Vương nhíu chặt mi, xem nàng ta một hồi lâu mới nói: "Đem nàng ta khiêng đi, thi thể xử lý ở nơi khác."(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
Tấn Vương ra cung trực tiếp về Tấn Vương phủ, hắn định đến Khánh Vương phủ, nhưng lúc này thực sự đang không có tâm tình.
Ở Vinh Hi Viện, Ngọc Nương đang ngồi ở trên giường chơi cùng ba đứa bé.
Vừa thấy Tấn Vương trở về, Ngọc Nương liền xuống giường.
"Thất đệ như thế nào ?"
"Phụ hoàng định cho hắn đi thủ hoàng lăng."
Sau đó, Tấn Vương đem sự tình nói lại một lần, Ngọc Nương nghe xong chưa lấy lại bình tỉnh, kể cả Tiểu Bảo cũng thế.
Hàn trắc phi mạo danh thế thân ? Vì sao kiếp trước lại không chạy trốn? Chợt Tiểu Bảo hiểu được, đời này không còn theo quỹ đạo đời trước. Đời trước Hoằng Cảnh ba mươi hai cà nước đại loạn, phụ hoàng sau năm đó đăng cơ làm đế, trong các chư vương, trừ An vương, Khánh Vương, Lỗ vương, Ngô vương, những người khác đều chết vào năm Hoằng Cảnh ba mươi hai. Không bị bức hiếp, Hàn trắc phi không thể nào chạy trối chết, sự tình tự nhiên không bại lộ. Như vậy nói về người biết thân phận, cũng như bức Hàn trắc phi phải là hoàng tử. Tiểu Bảo nghĩ đến Vĩnh Vương, chợt cảm thấy không phải. Trong năm ba mươi hai Vĩnh Vương tổng thể chơi lớn , làm sao dư thừa tâm tư đặt vào một mật thám Cao Ly nho nhỏ. Tiểu Bảo nghĩ đồng thời Tấn Vương cũng đang suy tư. Hắn cũng nghĩ đến Vĩnh Vương, lại cảm thấy không phải là Vĩnh Vương. Hắn liên tục cho người nhìn chằm chằm Vĩnh Vương, nếu có dị động, đã sớm nhận được tin tức.(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
Vậy rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là Lỗ vương?
Tấn Vương đột nhiên lên tiếng nói: "Đi lấy bản đồ ra đây."
Lệnh xong lại không có ai lên tiếng, hắn mới nhớ Phúc Thành đã ra ngoài làm việc . Ngọc Nương biết trong thư phòng Tấn Vương có một bản đồ nên tự mình đi tới thư phòng cầm tới. Bản đồ bằng da dê chế thành có thể trăm năm không phai màu. Màu lót vàng nhạt, trên đó đánh dấu đủ loại ký hiệu Ngọc Nương không hiểu. Nàng giúp Tấn Vương đem mở ra, Tấn Vương đặt mắt ở góc trên bên phải. Hắn nhìn chỗ đó lại nhìn gốc bên trái gần Cao Ly, trên đó viết một địa phương. Là thái ấp của Đại Vương gần Cao Ly nhất. Tấn Vương xem Tiểu Bảo cũng xem. Cao Ly vương không thể nào vô duyên vô cớ để Hàn trắc phi hiệp trợ một người, tất nhiên phải có cùng lợi ích, mà người này là hoàng tử Đại Kiền, như vậy trừ Đại Vương thì không nghi ai khác nữa. Bởi vì chỉ có lợi ích gần trong gang tấc, mới có thể làm cho Cao Ly vương không chút do dự bại lộ mật thám chôn giấu nhiều năm.
Đại Vương? Người xử sự trung dung, trầm mặc ít nói, thường không bắt mắt Đại Vương.(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
Kỳ thật ngẫm lại cũng là con trai trưởng động tâm tư là rất bình thường. Mà thế cục này, vừa đem An vương đá xuống ngựa, đồng thời hại Khánh Vương, mà hại Khánh Vương cũng không phải là chủ yếu, chủ yếu là Tấn Vương. Phỏng đoán đối phương không nghĩ tới Tấn Vương được Tôn Manh đánh thức nên không động tay . Nếu hắn động tay Hoằng Cảnh Đế tất nhiên có thể tra ra được, cho dù Hoằng Cảnh Đế không phát tác, cũng sẽ ấn tượng.
Khi lớn tuổi, tâm tình cùng khác ngày xưa hoàn toàn. Hoằng Cảnh Đế vừa đề phòng một đám nhi tử đồng thời vẫn hy vọng huynh đệ họ có thể ở chung hòa thuận. Từ lúc các vương gia tề tụ ở kinh thành chúc thọ, Hoằng Cảnh Đế đã nói sơ qua.(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
Thật là tâm tư sâu như biển, mưu tính quá đỉnh! Nghĩ thông suốt mấu chốt Tấn Vương lại thấy mồ hôi lạnh chảy ròng. Bởi vì trong đám người đó hắn chưa từng có dụng tâm đề phòng nhất chính là Tam ca.
Phúc Thành đi đến, bẩm: "Điện hạ, lão nô đến Khánh Vương phủ, Phúc Hỉ đã uống thuốc độc tự sát ."
Tấn Vương cũng đoán ra kết quả, hắn đoán ra sau lưng Hàn trắc phi có bóng lưng Đại Vương thì biết sẽ có kết quả này. Đại Vương cẩn thận như vậy tất nhiên sẽ không giữ lại nhược điểm làm gì.
"Đứa bé kia khi nhìn có thấy gì không ?"
Phúc Thành ngưng một cái, lắc đầu. Ngọc Nương có chút ít không vui hỏi: "Các ngươi bí hiểm gì vậy."(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
Nếu có thể để cho ngươi xem hiểu, cũng không còn gọi là bí hiểm .
"Sau tai Thịnh ca nhi không có nốt ruồi." Tấn Vương nói, Phúc Thành ở bên cạnh gật đầu. Ngọc Nương còn đang suy nghĩ cái nốt ruồi, Tiểu Bảo đã hiểu được nó kinh ngạc không khép miệng lại được. Cho đến khi Nguyệt Nguyệt hỏi nó một câu: "Tiểu Bảo ca ca muốn ăn à?"
Nhị bảo cũng ha ha ha duỗi tay mò miệng nó, nó mới phản ứng . thì tay nhị bảo đã ở trong miệng nó móc móc móc móc, Tiểu Bảo bị móc đau im lặng lạnh lùng ngậm miệng nhìn làm nhị bảo sợ hết hồn. Tựa hồ nhị bảo đang suy nghĩ, ngón tay nó đâu? Sau đó nó gào một tiếng thét lên kinh thiên động địa!
Ngọc Nương cũng bất chấp một tay ôm lấy nhị bảo bế lên. Nhị bảo ở trong lòng nương ủy khuất, Ngọc Nương vuốt vuốt mặt nó, mới chỉ Tiểu Bảo.
"Nhị bảo nói là ca ca bắt nạt con sao?"
Hài tử còn bé xíu sao có thể hiểu được, chỉ biết là nương đang nói ca ca , lại thấy Tiểu Bảo lộ ra vẻ mặt bối rối, nhị bảo nở nụ cười, thấy răng không thấy mắt.
Tiểu Bảo trừng nhị bảo, "Tiểu thối thối!"
Tiểu thối thối biết rõ lời này nói mình, a a a lên tiếng còn cười ha ha. Sau đó Tiểu Bảo cũng bị đệ đệ chọc cho cười , Nguyệt Nguyệt cười đổ ở một bên.
"Nhị bảo đệ đệ thực ngốc, Tiểu Bảo ca ca đang chửi đệ mà."
Ngọc Nương đem nhị bảo bỏ lại cạnh Tiểu Bảo: "Ý là Thịnh ca nhi không phải là con Thất đệ, vậy hài tử này là của ai? Điện hạ làm sao lại bảo Phúc Thành đi xem nốt ruồi hồng sau tai Thịnh ca nhi, hay là Hàn trắc phi tự mình nói ? Hàn trắc phi đương nhiên không ngu, chỉ là Tấn Vương nghe nàng ta nói lúc đó có tươi cười, nhìn có chút kỳ quái, liền lưu tâm sau đó lại thấy Hàn trắc phi ba phen bốn bận nhắc nhở hắn giữ lời. Người sắp chết nói gì cũng thiện, câu này chẳng hề thích hợp để ở chỗ này. Nhưng là người đến lúc sắp chết, nàng ta lo lắng về con trai mãi không buông ra. Theo lý thuyết Hàn trắc phi không nên biểu hiện như thế, hoàng thất cùng nhà bình thường bất đồng, chỉ cần là con cháu hoàng thất, cho dù nương hài tử là cung nữ, thân phận thập phần ti tiện cũng không ảnh hưởng việc sau này nó có tước vị cùng vinh hoa phú quý. Giống với Khánh Vương, Hoằng Cảnh Đế xác thực chán ghét hắn, nhưng nên phong vương, nên có địa vị thì đều có. Nhưng Hàn trắc phi biểu hiện rất lo âu. Vừa vặn Tấn Vương biết được chuyện nốt ruồi , liền bảo Phúc Thành thuận tiện xem một cái.
Sự thực chứng minh, quả nhiên có rất nhiều chuyện chỉ có ngươi không dám nghĩ, chứ không việc không người dám làm.(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
"Lẽ nào bệ hạ không cho người kiểm tra? Ta nhớ lúc trước ngươi nói Tiểu Bảo cũng bị ôm đi xem ." Ngọc Nương hỏi.
Tấn Vương không nói gì, nó đại khái liền cho việc Khánh Vương không được coi trọng . Hoằng Cảnh Đế không muốn nhìn thấy Khánh Vương, huống chi là con trai Khánh Vương
" Hàn trắc phi thật gan to, thế nhưng dám vụng trồm."
Tấn Vương nhìn về phía Ngọc Nương, nói chuyện thì nói chuyện, sao còn hướng trên người hắn?
Hắn híp mắt, Ngọc Nương lúc này mới nịnh nọt cười. Tiểu thuận tử cũng đến Tấn Vương hắn phân phó làm việc về .
"Điện hạ, đã tìm y bà xem thi thể, y bà nói nữ tử này chưa từng sinh hài tử."
Ngọc Nương sáng mắt lên, như nàng trước khi sinh cùng sau sinh dù có người giúp đỡ điều dưỡng, cho đến nay trên bụng vẫn có vết rạn mờ. Ngọc Nương thấy bụng nhiều phụ nhân, nương, Chu thị, tỷ nàng không có cố ý bảo dưỡng nên vết rạn rất rõ ràng.(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
Tỷ như nương, qua vài thập niên , trên bụng còn có vết rạn màu nâu nhạt. Hàn trắc phi mới sinh Thịnh ca nhi mới hơn một năm, nếu sinh thì vẫn có thể nhìn ra chút ít manh mối.
" Sao nàng ta phải làm như vậy? Lẽ nào là có bầu không được?" Vậy chỉ có thể hỏi Hàn trắc phi , đáng tiếc nàng ta đã chết . Còn sao Hàn trắc phi lừa dối từ bên ngoài ôm Thịnh ca nhi đến, có lẽ chuyện này còn phải có sự hỗ trợ của tổng quản Phúc Hỉ. Thịnh ca nhi rõ ràng không phải là thân sinh Hàn trắc phi vẫn quan tâm, có lẽ là bởi vì chung đụng lâu nên có tình cảm, hoặc có lẽ là bởi vì cái khác nữa không ai có thể biết cụ thể là vì đâu.
Chỉ là Khánh Vương thật thảm , nếu cho hắn biết nhi tử nuôi cả năm lại không phải là con hắn chắc chắn tổn thương nặng. Ngọc Nương lại nghĩ đến Khánh Vương phi cùng Châu Châu, còn có Diễm Ca Nhi, lúc đó nếu không phải Khánh Vương không phân biệt được thị pphi, quỷ mê tâm hồn sao phát sinh nhiều chuyện như vậy.
*
Lại nói về khoa cử bị rối kỉ cương , triều đình rất nhanh có phán xét. Lễ bộ thị lang Tiêu Tranh cách chức, xét nhà đày đi, để răn đe. Các quan viên cũng bị xử trí, vô số người ngã. Mà khiến người ta chú ý nhất là hai vị hoàng tử, An vương bị mất chức hồi phủ, suy nghĩ lỗi lầm, Khánh Vương bị đày đi thủ hoàng lăng. Nhìn thì xử trí nhẹ , hoàng tử phạm pháp xử như thứ dân bất quá là để dân chúng yên lòng mà thôi. ( đại kiền có luật lệ ) có 'Bát nghị', nói cách khác có tám loại thân phận, mỗi phủ bộ đều không có quyền thẩm phán, chỉ có hoàng đế xử trí.(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
Hoàng thân quốc thích là một trong số đó, mà hoàng tử lại là hoàng thân. Về tình về lý theo luật pháp xử trí thế này cũng có thể cho qua. Còn thi hội sẽ chọn ngày thi lại, coi như là tất cả đều vui vẻ. Dù sao lúc đại náo, mọi người chỉ là ôm tâm tình đập nồi dìm thuyền thôi, có được kết quả này cũng coi như tốt đẹp . Mà tại Tiếu gia, Tiếu đại gia làm ở Hàn Lâm Viện chức thị giảng, đã sớm biết việc này, bất quá không nói cho Khánh Vương phi. Cho đến đêm trước khi Khánh Vương bị đày đi thủ hoàng lăng, nàng mới biết được. Khánh Vương phi đến Tấn Vương phủ, Ngọc Nương cũng tự mình nói cho nàng.
Sau khi nghe xong, Khánh Vương phi trầm mặc, thật lâu mới tươi cười.
"Ngươi nếu khó chịu, cứ khóc đi, ta không khuyên ngươi." Nghe Ngọc Nương nói thế Khánh Vương phi cũng với khó chịu trong lòng .
"Ta không muốn khóc, ta chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi. Người quấy nhiễu mình lâu như vậy, lại là đồ giả , mà đứa bé kia cũng không phải là thân sinh . Vậy ngươi nói, ta trải qua hết thảy, đến cùng vì cái gì, có là cái gì đâu?"
Khánh Vương phi nở nụ cười, cười cười lại như khóc .
Nàng yên lặng chảy trong chốc lát, mới xoa mặt hỏi: "Đứa bé kia đâu?"
Ngọc Nương do dự một chút: "Ta nghe ta điện hạ nói, Thánh thượng sai người mang đi ." Trên thực tế, Hoằng Cảnh Đế phản ứng rất nhanh so với Tấn Vương, bên này mới biết thịnh ca nhi thân phận có vấn đề, bên kia Thịnh ca nhi liền bị người trong cung mang đi . Còn tung tích Thịnh ca nhi, không có ai quan tâm, cũng không có ai hỏi. Dù sao cũng từ đâu đến thì về chỗ đó.
"Ta muốn gặp hắn một lần." Khánh Vương phi nói.
*
Phu thê xa cách đã lâu lần nữa gặp nhau, không còn cảm giác, người – vật đều khác.
Khánh Vương phi còn ổn, bất quá gầy chút thôi, nhưng Khánh Vương thì hoàn toàn biến dạng. Bất quá mới hơn nửa tháng, hắn lại gầy như người nghiện đáng sợ, trước kia cao lớn cường tráng, hiện thời vẫn cao nhưng lại gầy trơ cả xương, quần áo thùng thình . Tóc mai có sợi bạc. Khánh Vương năm nay mới hơn hai mươi một chút, đầu tóc bạc phơ . Cũng không biết những ngày này đã trải qua thế nào mới có thể biến thành thế này. Trong đáy mắt hắn khuất mất đau thương, chỉ còn sự tĩnh mịch, cho đến khi trông thấy Khánh Vương phi ở trước mặt của hắn, trong mắt mới có điểm ánh sáng.
"Nàng ổn là được rồi?" Nhìn thấy Khánh Vương, Khánh Vương phi hơi đau lòng cũng không dám tiến lên.
"Ta rất tốt, để cho ngươi lo lắng ."(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
Khánh Vương phi chẳng biết tại sao lại nghẹn nào. Khánh Vương đứng lên, trên mặt mỉm cười, trong mắt cũng cười, nhưng kiểu cười này chỉ nổi ngoài da, khiến người ta cảm giác đâm một cái là phá rách. Khánh Vương phi không dám nhìn hắn, bỗng chốc nàng không biết mình vì sao phải đến đây, trong lòng trống rỗng .
"Kỳ thật khi nàng rời đi, trong khoảng thời gian này ta nghĩ qua rất nhiều, chung quy là ta xin lỗi nàng. Xin lỗi không mong nàng tha thứ, vì ta nói không nên lời nhưng ta rời đi, kgong6 biết ngày về, chuyện trước đó nàng nói , ta đáp ứng ."
Khẩu khí bình thản, tựa hồ chỉ như đang nói chuyện rất bình thường, mà khi câu 'Ta đáp ứng ' nói ra khỏi miệng, Khánh Vương nắm chặt tay.
Hắn ngừng thở, mới có thể đem lời cầu khẩn nhốt ở trong cổ họng, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một tờ gấp thành bốn. Khánh Vương phi cúi đầu, nhìn bàn tay đó trong tầm mắt. Đột nhiên ánh mắt mơ hồ, nàng đưa tay tới cầm lấy tờ giấy kia.
"Nhìn qua quân bình an, một đời không lo."
Khánh Vương phi lảo đảo xoay người, nghiêng ngả chao đảo đi ra ngoài.
Khánh Vương lại nói ở sau lưng: "Kế Nhu, nếu có kiếp sau, ta nhất định nhất định..."
*
Khánh Vương bị đưa đi , chỉ một người một xe.
Hoàng lăng không thể nghi ngờ là nơi lạnh khủng khiếp , tuy là áo cơm không lo, nhưng lại không được trở về, không có đầy tớ bao vây, ăn sung mặc sướng. Trước khi đi chỉ có Tấn Vương đi đưa , có Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo. Tấn Vương không nói gì cho lắm, chỉ là xa xa gật đầu, Khánh Vương cũng gật đầu lại với Tấn Vương, hắn lại một lần nữa đưa mắt nhìn bốn phía, mới thất vọng leo vào toa xe.
Bánh xe rất nhanh liền chuyển động , phát ra két... Két... Yếu ớt thanh, chậm rãi chạy về phía trước.
Xa xa trên sườn núi, trong xe ngựa truyền đến tiếng Tiếu nhị gia.
"Nếu đã đến , sao không ra đưa tiễn?"
"Không đi."
"Vậy muội định làm như thế nào?"(Soái – Đào Quân Trang 26.06.2018)
" Muội muốn về vương phủ."
" Về vương phủ?"
"Hắn đưa muội hưu thư, nhưng chẳng có ai biết. Hiện thời hắn không ở đây, nếu muội cũng đi , hai đứa bé chỉ có thể bị nuôi trong cung, sau này muốn gặp lại rất khó, trong cung nô tài nâng cao giẫm thấp, hai đứa bé sẽ chịu khổ. Muội cầu xin Tấn Vương điện hạ, trước muội ở bên cạnh con cái chiếu cố, chờ hắn trở về , muội lại rời đi."
" Muội ngốc..."
"Dù sao hưu thư cũng ở trong tay muội, bất cứ lúc nào muội cũng có thể rời đi . Nhị ca, đừng lo lắng cho muội..." . . . .
Tác giả có lời muốn nói: Khánh Vương phủ sự xem như hết .
Mỗi lần trông thấy có thật nhiều nhân mắng Khánh Vương chỉ thích thịnh ca nhi, không thích Diễm Ca Nhi Châu Châu, hai mặt liền có loại nghĩ giải thích xúc động. Nhưng lại sợ giải thích sẽ nói tác giả cưỡng chế tẩy bạch.
Lấy ra 135 chương hàn trắc phi nói nhất đoạn văn: "Biểu ca, ta biết rõ ta hiện đang giải thích cái gì, ngươi cũng sẽ không nghe , có thể ta thật không có có cái gì bất lương dụng ý, cũng không có muốn tranh cái gì tâm. Ta biết rõ ngươi cũng không thích thịnh ca nhi, ngươi liền ôm cũng không muốn ôm hắn một cái, bởi vì vương phi không thích ta, cũng không thích thịnh ca nhi. Có thể ta là làm nương , ta được thay ta hài tử suy tính, cho nên ta nhất thời mê tâm hồn, cầm ngươi kim ấn, chính là nghĩ ở trước mặt người ngoài biểu hiện một chút ngươi đối thịnh ca nhi coi trọng, về sau mẹ con chúng ta hai ngày cũng khá hơn một chút..."
Cái khác liền không rửa a, các ngươi tùy tiện mắng. O (∩_∩ )O ha ha ~
Còn như trước mắt kết quả, là hai mặt cảm thấy tốt nhất một loại phương thức, Châu Châu cùng Diễm Ca Nhi còn tiểu, như Khánh Vương bị đưa đi thủ hoàng lăng, Tiếu Kế Nhu cũng rời đi , hai đứa bé cũng chỉ có thể đưa tiến vào cung dưỡng, tham khảo Khánh Vương khi đó đãi ngộ, hai đứa bé sợ là chịu lấy rất nhiều khổ. Hiện tại hưu thư ở Tiếu Kế Nhu trong tay, muốn rời đi bất cứ lúc nào có thể rời đi.