Mặt Ngọc Nương bỗng chốc đỏ lên, không thèm nhìn hắn, cũng không thèm quản tờ giấy kia.
Tấn Vương không cầm tờ giấy ở trong tay: " Chữ thật xấu, bản vương không biết ngươi còn viết thơ biểu đạt uất khí nữa. Nhìn câu này đi:
“Biết nỗi tương tư là huyễn mộng
Chẳng đem đau xót đổi cuồng ngông”
Hắn khẩu khí ngày càng lạnh, ánh mắt cũng lạnh theo lời nói, tay xoa mặt Ngọc Nương : "Cho dù tương tư cũng vô dụng, ta cũng không ngại ngươi ôm si tình đó mà phiền muộn cả đời? Bản vương khiến ngươi rất thất vọng hả, để cho ngươi còn tưởng niệm, đối tượng sẽ không phải là người đánh xe kia chứ?"
Ngọc Nương la ầm lên: "Ngươi nghĩ chỗ nào , ta cũng không tương tư ai."
Tấn Vương hừ lạnh, mặt tràn đầy băng hàn.
Thư tình khẳng định không phải là viết cho hắn , ngày qua ngày lắc lư cạnh nàng, sao có thể để cho nàng phiền muộn thế này, nhất định là có dã nam nhân nào đó khiến nàng nhớ mãi.
Là người đánh xe? Hay là tên tiểu bộ khoái? Hay có dã nam nhân nào đó hắn không biết?
Nàng chưa mười lăm là có thai, sau chuyện này về sau nàng không thể nào có tâm tư cùng dã nam nhân khác thông đồng, vậy là chuyện trước kia ?
Hai nhỏ vô tư? Thanh mai trúc mã?
Không trách được khi đó nàng tâm tâm niệm niệm muốn bỏ hắn, trừ Tiểu Bảo, bên ngoài khẳng định có gì đó câu linh hồn nhỏ bé của nàng.
Tấn Vương chỉ cần nghĩ tới khi Ngọc Nương còn vô tư đã có tiểu dã nam nhân, hai đứa thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nói không chừng sau khi lớn hơn chút, hiểu được một chút về giới tính, còn vụng trộm hôn cái miệng nhỏ nhắn, nói không chừng tiểu dã nam nhân còn sờ qua nàng nữa. Nữ hài nhi bình thường có ai đẫy đà vậy. Chỉ có dùng tay sờ quýt, đem quýt biến thành bưởi, thành bộ dáng hắn thích. Chỉ cần nghĩ linh tinh, Tấn Vương thô bạo, hận không thể đem người nam nhân kia tìm cho ra .
Tấn Vương nghĩ cũng chỉ trong khoảnh khắc, Ngọc Nương tự ti chữ xấu, xấu hổ đó lại làm đối phương sinh đa tâm.
Bất quá nàng cũng ý thức được Tấn Vương tâm tình có chút không đúng, giọng nói mềm mại giải thích : " Chàng nghĩ nhiều , thiếp không tương tư ai, thiếp rảnh, không có việc gì nên viết chơi ."
"Trước kia không thấy ngươi viết!"
Ách, vấn đề là lúc trước nàng không nghĩ tới. Đại khái là do cha nàng ảnh hưởng khắc sâu, cho nên nàng cảm thấy nam nhân đều cho rằng nữ nhân vô tài mới là đức. Hơn nữa những thứ này bỏ qua thời gian quá dài rồi, nàng căn bản không nhớ nổi. Cũng may hôm qua đến trấn quốc công phủ, thấy nơi ở của Kiều thị bố trí như vậy, nàng mới nhớ ra nàng cũng có thể sắp xếp, thậm chí đi học .
" Đây không phải là thơ thiếp làm , là thế tử phu nhân cho thiếp một tập thơ , thiếp cảm thấy hay liền chép lại. Mặt khác chàng cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, thiếp không cho chàng xem là nó quá xấu , thiếp muốn luyện tốt hơn một chút sẽ viết cho chàng xem."
Chỉ là như vậy?
Tấn Vương nghi ngờ nàng, đa nghi bắt đầu quấy phá.
Vẻ mặt đích xác rất nhạt , hắn đối với nàng quá hiểu, từng vẻ mặt , ánh mắt bên trong có ý tứ gì.
Nàng không nói láo. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đột nhiên nhớ tới nàng vừa nói chờ khi luyện khá hơn một chút sẽ viết cho hắn xem.
Nàng muốn viết thư tình cho hắn?
"Ta biết bài này là ngươi chép ." Tấn Vương hắng giọng nói, sắc mặt cuối cùng không còn lạnh .
Ngọc Nương lập tức bị dời sự chú ý, hắn làm sao biết ?
"Ta xem qua rồi." Nói xong, Tấn Vương khinh thường khẽ hừ: " Nữ tắc các ngươi thích thể loại này."
Cái gì gọi nữ tắc các ngươi!
Ngọc Nương tức giận, biết Tấn Vương lại phạm tật xấu.
Rõ ràng sai còn không nhận, còn chê bai người khác. Nàng ánh mắt cao ngạo nhìn mình với hoa hoa, hừ một tiếng quay đầu bước đi luôn .
Là tức giận?
Tấn Vương liếc nhìn Ngọc Nương , đồng thời nhìn hoa hoa.
Không giống với Ngọc Nương, hoa hoa lúc này ánh mắt mềm mại , nghiêng thân thể muốn đến đùi Tấn Vương cọ, lại bị Tấn Vương quét ra.
*
Ngọc Nương tức giận cả một buổi sáng, buổi trưa khi dùng cơm cũng không cùng Tấn Vương nói chuyện.
Tất cả mọi người đều biết trắc phi tức giận a, là do điện hạ trêu chọc .
Dùng xong bữa trưa, Ngọc Nương không có ngủ, mà đến thư phòng, để lại Tấn Vương một mình ngồi ở đông thứ gian , trên giường gạch cùng Tiểu Bảo hai mặt nhìn nhau.
Đối với điều này, Tiểu Bảo rất là vui khi việc thành , lúc nào nó cũng muốn cha nó hứng chịu, mới biết được đất nhỏ cũng là đất.
Tâm tình quá sung sướng, Tiểu Bảo cùng Hoa hoa cả hai ở trên giường quằn quại . người Hoa hoa thích nhất là Tấn Vương, sau đó mới là Tiểu Bảo ,nó cũng nguyện ý nịnh người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp bồi.
Tấn Vương ghét bỏ nhìn thoáng qua nhi tử cùng con mèo ở cùng một chỗ nhi tử, kéo lê hài đi đến trong gian .
Gần đây hắn quen ngủ trưa .
Cho dù ở công bộ, đến thời điểm hắn cũng đến phòng ngủ trong chốc lát.
Nằm chốc lát không ngủ được. Tấn Vương lại từ trong phòng ngủ đi ra , Tiểu Bảo cùng hoa hoa đã ngủ trên giường gạch, trên người đắp một cái thảm. Hoa hoa không có ngủ sâu, nghe được động tĩnh liền mở mắt ra nhìn Tấn Vương một cái, muốn đi qua, nhưng hiện tại không bỏ được ổ chăn, liền nhắm nghiền mắt lại.
Cửa thư phòng khép , Tấn Vương nhẹ mở ra .
Ngọc Nương quả nhiên đang ở đó viết .
Im ắng đi tới xem thì thấy tư thế nàng không được tự nhiên, thỉnh thoảng tay cầm bút còn xoay một cái, tư thế không đúng.
Tấn Vương bước lên một bước, từ phía sau nắm tay nàng chấp bút: "Chấp bút có nhiều phương pháp. Ngươi không cần quá mức , cứ thoải mái , chỉ cần lòng bàn tay có chỗ trống, chấp bút linh hoạt là được ."
Nói xong hắn buông tay Ngọc Nương ra, để nàng phương pháp thoải mái nhất. Quả nhiên Ngọc Nương làm không đúng nên mới chịu ảnh hưởng.
"Ngươi nhớ kỹ vài điểm mấu chốt, chỉ thực chưởng hư, căng chùng có độ. Cũng chính là như ta nói trước , lòng bàn tay muốn hoạt động thì cần chỗ trống, nhưng ngón tay phải vững vàng cầm bút, không thể quá chặt, cũng không thể quá lỏng. Cổ tay ... Ngươi phải buông lỏng, không cần căng thẳng..."
Tấn Vương nắm tay Ngọc Nương đặt bút trên giấy Tuyên Thành viết chữ 'Tấn' , bút tích gầy mạnh mẽ, kim câu tranh sắt, có ngông nghênh, bút họa giống như tâm , Tấn Vương am hiểu thể chữ kim.
Ngọc Nương lần đầu thấy Tấn Vương viết chữ, kỳ thật trước kia cũng không phải là không thấy qua, Tấn Vương đôi khi cũng chuyển một ít mật các loại về xem, thỉnh thoảng cũng phê gì đó, nhưng Ngọc Nương chưa từng xem qua, cho nên đây là lần đầu tiên nàng thấy Tấn Vương viết chữ.
" Chữ điện hạ thật là đẹp mắt." Ngọc Nương không giỏi bình luận, đẹp mắt ở trong mắt nàng chính là chữ tốt.
"Ngươi mới học, thể chữ kim sẽ dễ dàng lầm đường lỡ bước, sáng mai bản vương sẽ cho người đưa bản mẫu đến, mỗi ngày ngươi luyện, một thời gian sau tất có tiến bộ."
Tấn Vương vừa nói, vừa nắm tay Ngọc Nương dùng thể chữ Nhan viết vài chữ to, bút lực hùng cường, đoan trang hùng vĩ, khí thế dồi dào, hiển nhiên là thể chữ Nhan thành tựu cũng rất sâu .
"Điện hạ giỏi thật."
Cho dù da mặt dày như sắt , Tấn Vương được khen hai lần, cũng đỏ mặt lên. Hắn ho một tiếng, buông tay ra, ngắt lời: "Ngươi viết mấy chữ đi, ta nhìn tư thế ngươi chấp bút."
Tấn Vương lui ra một bên, Ngọc Nương cầm bút lông sói điều chỉnh tư thế. Vừa cầm bút nàng vẫn có chút không được tự nhiên, lúc nào cũng muốn điều chỉnh tư thế.
Tấn Vương không nói gì, chỉ xem nàng, Ngọc Nương chỉnh nhiều cũng vẫn không thoải mái, dứt khoát không nghĩ đến tư thế có đúng hay không , - -
'Chỉ thực chưởng hư, căng chùng có độ, thẳng cổ tay.'
Nàng không ngừng nói thầm ở trong lòng, ban đầu viết hai chữ thì tư thế còn trở ngại, dần dần bắt đầu thông thuận . Mặc dù chữ vẫn xấu, nhưng đã lưu loát.
"Ngươi không có nền tảng, trước hết cứ tập đồ , mỗi ngày đồ tranh mười bản, bản vương kiểm tra."
Tấn Vương nghiêm trang, Ngọc Nương tự nhiên sợ, cũng không tức giận , tựa như học trò vừa đi học , thành thật gật đầu.
" Ngày mai bắt đầu, hôm nay ngươi cũng luyện lâu rồi, trước cứ nghỉ ngơi. Tập luyện thư pháp phải chú ý mới có thể viết ra chữ tốt."
Bị Tấn Vương dạy một hồi, Ngọc Nương liền bị dụ dỗ trở về.
Hai người leo lên giường, Tấn Vương tìm tư thế thoải mái vây quanh nàng, không còn cảm giác lúc nãy.
*
Bão tuyết năm ngày, tuyết lúc lớn lúc nhỏ. Từng sống ở Tấn Châu tuyết thế này cũng không là gì, nhưng đối với người kinh thành mà nói, là cực kỳ hiếm thấy .
Ngoài thành có rất nhiều dân chúng gặp nạn, phủ nha Kinh Điềm cùng binh mã ngũ thành mỗi ngày qua lại các nơi, dàn xếp dân chúng dạt về. Nghe nói rất rầm rộ, nạn dân vì gặp tai hoạ từ phụ cận các nơi hội tụ đến kinh thành, lại bị ngăn ở bên ngoài.
Kinh sư là nơi quan trọng, không thể nào để nạn dân tuôn vào trong.
Phúc Thành mỗi ngày cũng về bẩm báo Tấn Vương tình hình bên ngoài, Tấn Vương lại không một chút động tĩnh.
Ngọc Nương nhịn không được , hỏi hắn: "Bên ngoài đã có người phát cháo miễn phí , sao chúng ta không làm, không cần quá nhiều, cũng có một phần tâm ý."
Phát cháo miễn phí ở kinh thành do một số gia đình giàu có mở ra, vậy mà dòng dõi vương gia cùng đại thần cũng không có động tĩnh gì.
Tấn Vương lắc đầu, nói một câu: "Súng bắn chim đầu đàn."
Bất quá chim đầu đàn rất nhanh đã xuất hiện , là An vương phi.
Chính xác phải nói là An vương.
Gần đây An vương danh tiếng thịnh, Huệ vương bị vứt bỏ, hắn đứng hàng thứ nhất, tiến vào lễ bộ địa phương thanh quý. Lễ bộ nhìn thanh quý, lại là nơi nắm mạch máu triều đình, ba năm một lần có khoa cử - thi hội là lễ bộ chủ trì.
Quan viên , học sinh chú ý quan hệ, đồng hương, cùng tuổi, cùng tọa sư..., sinh viên ở trong thiên hạ, trăm ngàn dặm, hoặc xa vạn dặm, dù ngôn ngữ bất đồng, tính danh không thông, vừa bước danh sách đậu, là có quan chủ khảo, tọa sư; có cái gọi là giám khảo, vị phòng sư; cùng bảng sĩ, cùng tuổi; cùng tuổi tử, vị năm chất; tọa sư, phòng sư tử, vị thế huynh; tọa sư, phòng sư vị ta, vị môn sinh; mà môn sinh là chỗ lấy người, vị môn tôn; môn tôn sư sư, thầy cũ....
Các mối quan hệ tiêu biểu!
Thầy cùng môn sinh, ... vai vế này nọ rắc rối khó gỡ, ích lợi khổng lồ.
Cho nên quan văn nếu một ngày có thể được bổ nhiệm trở thành quan chủ khảo thi hội, cho dù là phó giám khảo, cũng tăng thêm rất nhiều tư sản .
Ngẫm lại, học sinh đỗ đều môn sinh của mình, thì quang cảnh hào nhoáng cỡ nào!
Mỗi khi tới gần kỳ thi, các quan được bổ nhiệm quan chủ khảo phủ thì trước cửa đều là xe ngựa như rồng, mọi người đều chú ý vào quan viên lễ bộn. Bởi vì trừ quan chủ khảo được đương kim thánh thượng bổ nhiệm từ bên ngoài, thì các giám khảo khác phần lớn đều là người lễ bộ , chạm tay vào có thể bỏng.
An vương ở lễ bộ nhậm chức chủ sự, mà thuộc bộ phận quản lý khoa cử . Chạm tay có thể bỏng giờ chính là An vương điện hạ, bởi vì thế mà vào mùa đông giá rét. An vương phủ lại đông như trẩy hội, mỗi ngày bị cự ở ngoài cửa không biết bao người, An vương nghiễm nhiên không muốn cùng họ có giao tình
Đương nhiên đây là ngoài mặt , trên thực tế đều là lén lút tiến hành, thủ hạ An vương thủ ra mặt xã giao. Cho dù là đa mưu túc trí thì An vương cũng có chút thiếu kiên nhẫn , thi hội ba năm có một lần đúng là thời điểm thả lưới là có một đại lượng quan viên tốt.
Tuyết gây họa, An vương phủ liền khua chiêng gõ trống mở sạp phát cháo miễn phí, phố phường bình luận về An vương khen hắn là hiền vương càng ngày càng nhiều, thậm chí có nghị luận tiền thái tử bất quá là đích trưởng tử thôi chứ tài năng, hiền đức cũng không bằng Nhị hoàng tử An vương, nếu như lập thái tử thì lập An vương mới đúng.
Trong khoảng thời gian ngắn, khẩu khí càng ngày càng cao.
Trong triều vốn có cựu thần đề nghị Hoằng Cảnh Đế làm nhanh chóng định ra thái tử, chỉ à Hoằng Cảnh Đế thái độ không rõ, liên tục đè xuống. Tiếng hô nổi dậy, trên triều đình lại có người can gián Hoằng Cảnh Đế.