Không chỉ Tiểu Bảo nhìn lại mà Tấn Vương cũng thu lại vẻ mặt lười biếng, chăm chú xem nàng. Ngọc Nương kể lại cả việc Vương Đức Phương ngăn nàng lại khiêu khích, cùng với lời nàng đáp lại, cho đến việc Vương Đức Phương nói nàng đồ chơi hầu hạ nam nhân, nàng trả lời mỉa mai đối phương thế nào, một năm một mười nói ra .Vốn là rất nghiêm túc lại bởi vì Ngọc Nương rối rắm, xấu hổ, vẻ mặt còn có những ngây thơ phản kích trong lời nói, có chút buồn cười. Tấn Vương buông mày, nhướn mắt nhìn nàng một cái, trong mắt hàm nghĩa quá nhiều, Ngọc Nương liền đỏ mặt.
"Kỳ thật ta nói có chút trái lương tâm, Vương gia cô nương lớn lên rất đẹp mắt ." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xoa xoa vạt áo. Tấn Vương tưởng rằng phát sinh chuyện gì ghê gớm lắm, không nghĩ tới là nữ nhi đấu võ mồm, hắn dựa vào phía sau, tư thái lười biếng trêu chọc nói: "Ngươi không phải đã nói , bản vương không thích hai lưng à..."
"Ta đang cùng chàng nghiêm túc nói chuyện, ngươi đừng..."
"Đừng cái gì?" Tấn Vương lấy tay kéo nàng lại, ôm vào trong ngực, xem khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cảm nhận bưởi đè ở trên ngực hắn, thật tâm viên ý mãn mà.
"Bản vương cũng nói nghiêm túc , bản vương xác thực không thích hai lưng ...hahahahahaha" ( Bạn Tấn đáng yêu gớm ) Hắn miệng nói, tay có chút không thành thật, biết nhi tử ở bên cạnh, Ngọc Nương dùng sức ấn tay hắn, lại hướng bên cạnh nháy mắt, Tấn Vương thuận mắt nhìn sang, Tiểu Bảo dựa vào đệm tựa hồ ngủ . Hắn khẽ tránh ra bên cạnh để Ngọc Nương nhìn thấy Tiểu Bảo ngủ, bàn tay che ở sau đầu nàng lôi nàng, thân tiến lên, cắn cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay thon dài đã đặt lên quả bưởi năm roi, khàn cả giọng lẩm bẩm: "Giống như lại lớn hơn chút ít..."
Chấm mút xíu đỡ thèm, Tấn Vương sợ khắc chế không nổi vội ngừng tay, Ngọc Nương yêu kiều hổn hển. Nghe trong lồng ngực truyền đến tiếng tim thình thịch bùm đập, nàng mân hé miệng, lại nói: " Sau đó ta gặp Vĩnh Vương Phi, nàng cũng nói với ta một ít lời."
"Nàng đối với ngươi nói gì?"
Ngọc Nương không dám ngẩng đầu, cứ nghe tiếng tim đập, nhỏ giọng nói: "Nàng nói vài vị hoàng tử đều muốn cầu thú Vương gia cô nương, nói ngươi cũng có."
Tấn Vương không nói gì, chỉ là hừ một tiếng, ý bảo Ngọc Nương nói tiếp.
"Nàng nói ta phải lưu tâm nhiều, đừng đắc tội đại phụ, về sau không dễ chịu. Còn nói thời gian trước chàng đi tìm thánh thượng đòi bỏ vợ, nói bởi vì chàng muốn trống vị trí chính phi để bày tỏ thành ý."
Ngọc Nương không tự chủ được khẩn trương, thân thể căng cứng, nào biết Tấn Vương lại nở nụ cười. Cười không tiếng động, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực hắn chấn động. Bị hắn cười nàng có chút lúng túng, Ngọc Nương kéo tà áo hắn, sẵng giọng: "Ngươi cười cái gì."
Tấn Vương không đáp nàng, chỉ hỏi: "Ngươi tin ?"
"Ta..." Ta hai tiếng, Ngọc Nương cũng không nói đầy đủ câu. Một hồi lâu, mới nói: "Ta không có, ta cảm thấy nàng bụng dạ khó lường, phỏng đoán không có chủ ý tốt."
Tấn Vương xem một bên tai nàng, chỗ đó làn da non mịn mà óng ánh trong suốt, thậm chí có thể thấy màu xanh nhạt của gân. Hắn duỗi ngón tay gãi gãi, lại chà xát vành tai, không đếm xỉa tới: "Không tin là đúng , ta đi tìm phụ hoàng nói ta muốn bỏ vợ, không phải vì Vương gia cô nương."
Ngọc Nương vô thức hỏi: " Vậy vì cái gì?"
Nhìn mắt hắn híp lại nàng mới hiểu được mình lỗ mãng. Nàng liền muốn rủ đầu xuống, cằm lại bị hắn nâng lên , ngón tay vuốt cánh môi đỏ thắm , ánh mắt có nhiều hứng thú, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lưu luyến sờ sờ.
"Nàng muốn biết?"
Tư thế này làm Ngọc Nương thập phần căng thẳng, giãy lại tránh không được, chỉ có thể hạ mí mắt, nhìn trái nhìn phải không nhìn tới Tấn Vương là được.
Tấn Vương buông tay ra "Ngươi đã không muốn biết, vậy thì thôi ."
Nàng đem mặt lên đến gần mặt hắn: "Ta muốn biết ."
Nàng nằm ở trên ngực hắn, mà Tấn Vương dựa vào nệm êm, hai người cơ hồ là có tư thế quấn vào nhau. Bởi vì thân cận quá, trái bưởi trấn áp trên ngực hắn gần trong gang tấc. Tấn Vương không rủ mắt xuống, cũng có thể trông thấy đường cong trong vạt áo.
Hắn khàn cả giọng: "Cho ta xem một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Ngọc Nương thuận theo ánh mắt, rơi phía trên vạt áo, nàng vô thức muốn kéo lại, đồng thời lại có chút phiền muộn cùng xấu hổ.
"Không thể thế được!" Nào ai bức người thế chứ .
Tấn Vương mặt lãnh đạm xuống, "Nếu không muốn biết thì thôi ."
"Ta muốn biết ."
Ngươi muốn biết, hành động lại ngược lại. Tấn Vương nhìn vạt áo, muốn đem cảnh đẹp bày ra.
"thế này không hay, Tiểu Bảo còn ở đây..." Ngọc Nương còn giãy giụa.
Tấn Vương tùy ý nàng rối rắm giãy giụa. Sự thực chứng minh đạo cao một thước, ma cao một trượng, lòng hiếu kỳ hại chết con mèo. Vì lòng hiếu kỳ, Ngọc Nương dự định hy sinh nhan sắc.
Nàng lặng lẽ kéo ra một chút, lại bảo Tấn Vương: "Ta cho chàng xem , chàng mau nói đi."
Tấn Vương cười lạnh, hắn có phải ngốc tử đâu, chưa đủ để nhét kẽ răng , lại đòi xua đuổi hắn. Bất đắc dĩ, Ngọc Nương lại kéo ra thêm một chút, Tấn Vương tiếp tục cười lạnh. Cho đến khi Ngọc Nương không còn xấu hổ, đem toàn bộ kéo ra.
" Mau nói đi." Nàng đẩy hắn.
Tấn Vương vẫn cười lạnh.
Ngọc Nương thấy hắn cười lạnh, lại cúi đầu mình hy sinh nhiều thế rồi thì nàng nhắm mắt lại hạ quyết tâm kéo yếm . Trong lòng cũng hạ quyết tâm, hắn nếu lại muốn trêu chọc mình, sẽ cho hắn đẹp mắt .
Đột nhiên cảm giác tà áo bị kéo lên, bị hắn sít sao ôm lấy, bàn tay đặt tại thắt lưng nàng vân vê lại chà xát. Tấn Vương cảm giác là mình tự tìm khó chịu, quả thực ngu xuẩn không ai bằng .
Đều là bị nàng lây bệnh ngốc rồi !
Hắn cắn lỗ tai nàng, thở hổn hển: "Hiện tại không được, nếu hưu nàng, hôm nay có Vương cô nương, ngày mai lại có Lý cô nương.
Chờ một chút, trong nháy mắt, nàng minh bạch , rõ ràng không nên trong lòng lại nở hoa.
*
Vừa tiễn nhà Tấn Vương đi, Khánh Vương liền nghe nói chuyện phát sinh ở hậu viện . Bất quá hắn việc nghe được lại đơn giản là Khánh Vương phi hôm nay không có lộ diện, Hàn trắc phi phải đi thỉnh mấy lần, thật vất vả vương phi mới tới , lại ngay thời điểm nhị công tử chọn đồ vật đoán tương lai nàng lại quăng mặt đi . Khi đó có rất nhiều phu nhân đều ở đây, tình cảnh cực kỳ lúng túng. Khánh Vương nội tâm cũng có chút phiền muộn , bất quá đưa nhà Tấn Vương đi thì vẫn còn đại thần ở đây, hắn làm chủ nhà, tạm thời không thể rời đi , chỉ có thể áp chế tức giận ở trong lòng, tính đợi tiệc lại nói chuyện này.
Chờ tiệc tàn, Khánh Vương cũng uống say khướt , nhớ tới chuyện đó liền đến chính viện. Khánh Vương vốn vì biểu muội, hắn vẫn đối với Khánh Vương phi khuyên giải mãi. Hai người thật có tình cảm, năm đó Ngũ ca phong phiên, hắn vẫn còn ở trong cung, tuy là đã lớn trên đầu cũng chỉ có danh hoàng tử thôi, trong cung vốn là nơi cao đạp thấp, nên ít nhiều gì vẫn có rất nhiều điều không như ý . thời gian đó đều là Kế Nhu cùng bên cạnh hắn . Hắn đặc biệt quý trọng đoạn tình cảm này cũng muốn cùng nàng sống thật tốt, trên thực tế hai người sau khi đại hôn sau tình cảm rất tốt, đợi đến khi phiên vương rồi biểu muội đến tìm nơi nương tựa.
Chuyện năm đó Khánh Vương không muốn hồi tưởng.
Hắn xác thực làm sai , nên phải có trách nhiệm, vẫn phải gánh vác, Kế Nhu không thể tiếp nhận. Kẹp ở giữa hai nữ nhân, Khánh Vương rất mệt mỏi. Biểu muội nhu nhược, thân thể cũng không tốt, nàng vốn đã xa xứ, Kế Nhu lại không thích nàng, vương phủ đều xem sắc mặt làm việc, quản lý hậu trạch là vương phi không quản, hắn nếu cũng không nhìn một chút, thì không biết biểu muội sẽ sống như thế nào.
Mà đối với hành động của Khánh Vương phi, Khánh Vương đều là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Trong lòng nàng oán giận, liền phát ra đi, chỉ cần đừng bị thương ai là được. Có lẽ hắn dung túng lại làm nàng tổn thương người khác, nàng không nể mặt tăng cũng xem mặt phật, nháo thành dạng này, Khánh Vương phủ thật mất mặt?
Mang tâm tình này, Khánh Vương phi ngăn nha hoàn thông báo, Khánh Vương đem nha đầu kia đá văng ra, hắn tức giận xông vào trong phòng.
Gần cửa sổ rên giường gạch, Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu ngồi một chỗ, Khánh Vương phi đang dạy tụi nhỏ đọc Kinh Thi.
Khánh Vương phi cười, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, hai đứa trẻ con, trắng nõn đáng yêu, thập phần nhu thuận, hình ảnh mẫu từ tử hiếu ấm áp thế, mà khi Khánh Vương tới tựa như là người không được hoan nghênh , rất xa lạ.
Khánh Vương sững sờ ở tại chỗ, Khánh Vương phi nhìn hắn một cái: "Như thế nào ?"
Trong lòng hắn bao tức giận liền không có , nhớ tới năm đó mới vừa đại hôn, thời điểm hắn ở bên ngoài ôm tức giận trở về, nàng đều hỏi mình như thế nào . Mình giống một con thú liếm láp miệng vết thương, đến bên cạnh nàng, kể ra đủ loại chuyện, nàng an ủi hắn, ngày thứ hai hắn sắp xếp hết thảy tự tin xuất hiện.
Khánh Vương chân bước nhẹ qua cạnh giường đất ngồi xuống, có vài phần co quắp, có vài phần quẫn bách.
"Nhìn khắp người chàng đầy mùi rượu!" Khánh Vương phi nhíu mi, kêu nha đầu đi bưng trà giải rượu, hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo. Xong xuôi Khánh Vương lại ngồi xuống, tiểu Châu Châu liền nhào tới. Ôm cổ phụ vương , Châu Châu nhớ phụ vương , phụ vương này mấy ngày đi đâu, sao cũng không tới xem Châu Châu. ( Soái thấy rất nhiều cảnh, ba mẹ ly hôn, ly thân này nọ, con cái thật đáng thương, nhưng nghĩ thế thôi, chứ hạnh phúc thì giữ lấy, không hạnh phúc thì buông tay, có lẽ ai cũng có sứ mệnh của bản thân, chữ nợ chỉ đến đó, gãy gánh đường tơ, thương cho con trẻ 26/05/2018)
Kỳ thật Khánh Vương không đi đâu cả, hôm đó hắn cùng Khánh Vương phi sắp xếp sinh nhật Thịnh ca nhi tròn tuổi lại huyên náo không vui, hắn ở tiền viện. Hàn trắc phi sai người đi thỉnh mấy lần, hắn không đi, về sau thấy nàng không để ý mình, giống như không quan trọng, hắn giận nên đi tới chỗ Hàn trắc phi. Chỉ hôm qua hắn sai người đến nói ngày đãi tiệc nàng hãy chiếu khán tiểu Ngũ tẩu.
Thấy nữ nhi ôm mình kể lễ ủy khuất, Khánh Vương cũng trách cứ chính mình. Dù thế nào cũng không nên không đến thăm nữ nhi. Châu Châu là trẻ nhỏ, ủy khuất tới cũng nhanh, cũng đi mau. Chỉ chốc lát sau liền quên ủy khuất, muốn Khánh Vương cõng bé làm ngựa cho bé cưỡi.
Vì vậy Khánh Vương đặt Châu Châu trên cổ, ở trong phòng đi tới đi lui, trong miệng còn học tiếng kêu của ngựa. Tiểu Châu Châu nói câu kéo, hắn liền đi nhanh vài bước, tiểu Châu Châu nói xuỵt, hắn liền dừng bước chân. Phụ tử hai người chơi vui đến quên cả trời đất, cười hạnh phúc.
Khánh Vương phi cảm thấy Ngũ tẩu nói rất đúng, nam nhân của nàng lại đây , dựa vào cái gì nàng lại đẩy hắn cho người khác.
Chơi trong chốc lát, Khánh Vương giả bộ nói với Châu Châu phụ vương rất mệt mỏi , Châu Châu liền không đùa giỡn , hai cha con đến trên giường ngồi xuống.
Bọn nha đầu bưng trái cây cùng trà, Khánh Vương uống hớp trà, nhìn về phía Khánh Vương phi, có chút do dự nói: "Ta nghe đầy tớ nói, lúc Thịnh ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, ngươi quăng mặt, huyên náo rất không vui, khi đó có rất nhiều phu nhân nhìn thấy ."
Khánh Vương phi trong lòng nói một câu quả nhiên, trên mặt lại không đếm xỉa tới: "Đầy tớ không có nói cho ngươi ta tại sao lại quăng mặt à?"
Khánh Vương ngơ ngác một chút, không nói gì.
Khánh Vương phi cười khẽ: "Ngươi khoan hãy nói, loại tình cảnh đó ta không có biện pháp lưu lại, tất cả mọi người nhìn chằm chằm ta cùng Diễm Ca Nhi. Ta là người lớn, ta làm nương , không cần gấp gáp, nhưng Diễm Ca Nhi đã bắt đầu hiểu chuyện . Ngươi đem kim ấn cho nàng, để nàng cầm đi cho Thịnh ca nhi bắt, mà Thịnh ca nhi bắt trúng . Ngươi nói trong tình cảnh đó, ta sao có thể để Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu lưu lại chỗ kia? !"
Khánh Vương ngây người , sau đó mò trong hà bao. Hà bao của Khánh Vương là vật bất ly thân, bởi vì bên trong không chỉ có kim ấn, còn có vài vật cá nhân, rất trọng yếu, khinh thường không được.
Hắn đem hà bao mở ra, đem đồ bên trong đều đổ ra, chỉ còn lại cái ấn cá nhân, kim ấn quả nhiên không có .