"Khụ, vị công tử này, bản hầu chỉ có một nữ nhi như vậy, thương yêu còn không đủ, bây giờ lại bởi vì ngươi mà rơi vào nước sông không rõ tung tích, bản hầu vốn nên nể tình việc này xảy ra ngoài ý muốn mà tha thứ cho ngươi, chỉ là... Bản hầu nếu cứ như vậy mà tha thứ cho ngươi vậy thì lại đem nữ nhi đặt ở chỗ nào a, để cho công bằng, hay là đem ngươi đưa cho quan phủ xử trí a."
Tử Kỳ bây giờ không rõ tung tích, người phủ nha cũng sẽ không làm gì hắn, cùng lắm thì chỉ có thể giam hắn một đêm mà thôi, chắc hẳn sau đó Tử Kỳ sẽ trở lại, bản án tự nhiên cũng lập không thành.
Nghe được muốn đi phủ nha lãnh phạt, trái tim treo lơ lửng của Ân Kiệt cuối cùng cũng thả xuống. Với quan hệ của nhà hắn với phủ nha, đi cũng sẽ không bị gì, nếu để cho Tiêu Dao Hầu xử lí, còn không phải sẽ bị lột một lớp da, Đồng Tử Kỳ kia dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của ông, ông còn bảo vệ vô cùng chu đáo.
Sợ Đồng Hạc Hiên thay đổi chủ ý, Ân Kiệt vội vàng gật đầu nói: "Vâng vâng vâng, phải, tại hạ liền tự mình đi phủ nha thỉnh tội."
Ân Kiệt quay người rời đi, chỉ còn lại Xuân Đào quỳ trên mặt đất không ngừng khóc, cái dáng vẻ nức nở uỷ khuất kia thật là làm cho Đồng Hạc Hiên càng nhìn càng tức. Nàng ta đi theo cạnh Tử Kỳ nhiều năm như vậy, lại vào thời điểm quan trọng này một chút tác dụng cũng không có, còn cần nàng ta làm gì nữa!
Hất ống tay áo lên, Đồng Hạc Hiên quay người đi vào trong, chỉ để lại một câu: "Ngươi ở chỗ này quỳ tới bình minh đi."
Xuân Đào cúi đầu, ngay cả nhấc lên cũng không dám, nàng có thể hiểu lão gia bây giờ có bao nhiêu tức giận, nhiều hơn là lo lắng. Bởi vì nàng cũng lo lắng cho tiểu thư giống vậy, cho dù tiểu thư gần đây đối với nàng rất lãnh đạm, thế nhưng, nàng vẫn xem tiểu thư như chủ tử duy nhất cả đời này.
Yên lặng nức nở, Xuân Đào thành thật quỳ trên mặt đất không hề cử động, cho dù cảnh đêm dần tối, cơn gió trở nên giống cây đao lạnh buốt, thổi qua cả quần áo của nàng lạnh thấu xương, khiến nàng lạnh tới phát run, nàng vẫn quỳ.
Trong một chỗ tối ở chân tường, một đôi mắt trong sáng như trăng đem thu mọi thứ vào đáy mắt, ánh sáng lưu chuyển, tất cả cảm xúc cuối cùng vẫn lắng đọng xuống dưới.
"Ám Dạ, Ám Nguyệt, chúng ta đi cửa sau." Quay người, Đồng Tử Kỳ không chút lưu luyến nhìn Xuân Đào.
"Vâng, chủ nhân."
Trong thư phòng, Đồng Hạc Hiên một tay cầm bút lông, một tay để tay áo trước bàn, cánh tay như nước chảy mây trôi mà vũ động, mực nước màu đen huy sái (1), không đến chốc lát sau, một chữ 'nhẫn' liền hiện ra trên tờ giấy thuần trắng.
(1) Tự nhiên không bó buộc.
Lúc này, cửa thư phòng bị đẩy ra, Đồng Tử Kỳ đã đổi một kiện váy lụa màu tím nhạt khác, gọn gàng sạch sẽ xuất hiện trước mặt Đồng Hạc Hiên.
"Cha." Đồng Tử Kỳ đi đến bên cạnh Đồng Hạc Hiên, nghiêng người nhìn chữ 'nhẫn' kia, khẽ cười nói: "Cái chữ này của cha đã viết hơn mười năm, có phải hay không nên thay đổi?"
Đồng Hạc Hiên thấy Đồng Tử Kỳ bình an, giống người không có việc gì liền cười nói: "Cái kia Tử Kỳ nói bây giờ nên viết chữ gì đây?" Đồng Hạc Hiên nhường vị trí bước sang bên cạnh.
Đồng Tử Kỳ tiến lên, đưa tay cầm bút lông nắm trong tay, bút mực huy sái, không phải chữ Khải hoa mai thanh tú, mà là chữ Hành thư (2) tự nhiên.
(2) Hành thư (行書) là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư.
Lúc nàng thả bút xuống, Đồng Hạc Hiên nghiêng đầu nhìn lại, hơi sững sờ nói: "Động?"
Đồng Tử Kỳ gật đầu, mỉm cười nói: "Không sai, động. Hắc sát binh vốn đã ảnh hưởng tới rất nhiều thế lực, bây giờ chúng ta động, bọn họ cũng sẽ động. Chỉ là, bọn họ sẽ cân nhắc một chút, là muốn trừ khử chúng ta, hay là lôi kéo chúng ta."
Đồng Hạc Hiên vốn là người thông minh, chuyện Đồng Tử Kỳ nói, ông tự nhiên là biết thâm ý trong đó. Bất quá...
Đồng Hạc Hiên nhíu mày, nhìn Đồng Tử Kỳ lo lắng nói: "Việc cướp đoạt dòng chính, nếu chọn đúng thì còn tốt, nhưng nếu chọn sai, chính là tội tịch biên tài sản, tru di tam tộc."
"Cha, người vì cái gì mà cứ nhất định suy nghĩ về hướng xấu? Không chừng, chúng ta thật sự chọn đúng, bình an một đời thì sao?!"
Hôm nay ba ngàn chữ hoàn tất ~ thân ái, có cây phần thưởng không a?