Vân Cẩm Nguyệt còn chưa kịp đến gần, nàng đã ngửi thấy mùi đồ ăn ôi thiu, cơm trắng đầy côn trùng, đàn kiến lúc nhúc bò đầy trên đùi gà, nàng lạnh lùng nói: “Muội muội à, cơm này thiu rồi, nếu không tin thì nếm thử đi?"
Nam Cung Nhu giả vờ ngửi một chút, rồi giận dữ nói: “Sao có thế như vậy được chứ? Các món ăn này là do muội đặc biệt căn dặn phòng bếp làm cho tỷ đấy, nó vẫn còn ấm đây này, sao lại có thế nói đó là cơm thịu chức”
Nam Cung Nhu nói xong cảm thấy rất không vi cứ như thể Vân Cẩm Nguyệt không tiếp nhận tâm ý của nàng ta là một sai lầm lớn vậy! Vân Cẩm Nguyệt là người không bao giờ chủ động gây chuyện, nhưng. cũng không phải là một người nhát gan. Nàng liếc nhìn đàn kiến trên đùi gà, đột nhiên nói: “Bản vương Phi hình như nhớ ra, đây mới chỉ là ngày thứ hai sau đêm động phòng của muội và Vương Gia, sao không thấy muội đến thỉnh an bản vương phi, cũng không mang theo khăn trinh tiết đến đế cho ta kiếm tra vậy?"
Khuôn mặt của Nam Cung Nhu chợt tái đi, câu hỏi của Vân Cẩm Nguyệt cứ như đâm trúng tim đen của nàng ta.
Đêm hôm đó, sau khi Vân Cẩm Nguyệt đại náo đêm động phòng của nàng ta và Vương Gia, thì Vương Gia không hề động đến nàng ta, ba ngày sau đó chỉ đến thăm hỏi và cũng không viên phòng.
Bọn họ không hề viên phòng, vậy làm sao nàng ta có thể có khăn trình tiết được.
Vân Cẩm Nguyệt rõ ràng biết những điều này, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Sắc mặt của Nam Cung Nhu bỗng chốc tái xanh, nàng ta lạnh lùng nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay muội đang đến kỳ, cho nên muội không thể viên phòng với Vương Gia được”
Một người sĩ diện như nàng ta sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mấy ngày nay Vương Gia không hề động vào nàng ta.
Nếu Vân Cẩm Nguyệt biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo nàng ta.
“Thì ra là như vậy, sau vài ngày nữa hết kỳ thì muội nhớ phải mang khăn trinh tiết đến cho ta kiểm tra đấy, đây là quy tắc không thể bỏ qua” Vân Cẩm Nguyệt sớm đã được Phượng Nhi báo tin, Sở Minh Khiêm không hề viên phòng với Nam Cung Nhu.
Từ trước đến nay những chuyện này trong Vương phủ chả bao giờ là bí mật cả.
Nam Cung Nhu có đến tháng hay không, thì những người phụ trách việc hầu hạ nàng ta đều sẽ biết, hơn nữa họ cũng biết là Vương Gia có chạm vào nàng ta hay không.
Phượng Nhi nghe thấy điều đó từ tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng Nam Cung Nhu, vì vậy nàng đã sử dụng khăn trình tiết để công kích Nam Cung Nhụ, ai bảo nàng ta cho người mang cơm và đồ ăn thiu đến đây để sỉ nhục nàng.
Chỉ là nàng hơi tò mò, Sở Minh Khiêm yêu Nam Cung Nhu nhiều như vậy, tại sao đã ba ngày trôi qua lại không chạm vào nàng ta?
Không lẽ hắn bị dọa đến ám ảnh tâm lý chăng?
Nếu thật sự là vậy thì đúng là đáng đời!
Đúng lúc này, Phượng Nhi ở bên cạnh đột nhiên chen vào: “Nương nương, nô tỳ nghe nha đầu hầu hạ trong phòng của Nhị phu nhân nói rằng Nhị phu nhân hoàn toàn không hề đến tháng, không biết rốt cuộc là có chuyện gì”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!